Chiến lược theo đuổi số 024: Cảm ơn em đã bảo vệ anh.
***
Đơn Ư Lạc cũng choáng váng.
Mọi người đều chết sững tự hỏi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Một chuỗi hành động nhưng lại chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, làm họ chỉ vừa thấy được Đơn Ư Lạc đang kéo Ngân Thương Uẩn rồi sau đó là sao?
Tiếng súng từ đâu ra?
Và tại sao người đang kéo Ngân Thương Uẩn lúc này lại là Khuất Mộ Huyên?
"Là cậu bắn?" Đơn Ư Là nhìn Khuất Mộ Huyên đang kéo tay Ngân Thương Uẩn bằng tay trái và giấu tay phải ra sau, với vẻ mặt đầy khó chịu.
Khuất Mộ Huyên vẫn mặt không sắc im lặng đút tay phải vào túi, sau đó dìu Ngân Thương Uẩn tới chỗ bằng phẳng hỏi: "Anh à? Anh không sao chứ?"
"Không sao." Người khác có thể nhìn không rõ nhưng Ngân Thương Uẩn y lại chứng kiến toàn bộ ngay trước mắt sao có thể không thấy, vỗ nhẹ lên bả vai Khuất Mộ Huyên, "Làm em lo lắng rồi."
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Diệp Tang vừa đặt Giản Như Vân bị bong gân mắt cá chân xuống vùng đất bằng phẳng, cùng Cầu Nghị đang dựa vào thân cây để uống nước đều bị chấn kinh.
Người hướng dẫn quan sát, nhưng cũng không rõ mối quan hệ của họ nên thôi.
Thật ra, suy cho cùng thì đây cũng là một chương trình thực tế, nhân viên công tác không nhiều nhưng vẫn có, còn thêm cả các máy quay xung quanh nữa.
Bọn họ bị mắc kẹt trong hang rắn là một sự cố ngoài ý muốn, mà các nhân viên trong đoàn vẫn giữ bình tĩnh, nhưng họ đã rất bất ngờ khi thấy Ngân Thương Uẩn có thể tự kiểm soát tình hình, La Chấn và Đơn Ư Lạc thì quay lại cầu cứu, thêm nữa chính là tiếng súng giữa sườn dốc.
Đoạn này rất có thể sẽ trở thành điểm nhấn của cảnh ghi sáng nay.
Khi Khuất Mộ Huyên và những người khác đã ổn định, bọn họ lục tục rời khỏi đó.
Chỉ có hai bóng người bị rớt lại phía sau, đó là Đơn Ư Lạc và người quay phim đội mũ lưỡi trai kia.
"Đưa tôi xem." Đơn Ư Lạc giật lấy máy quay.
Người nọ chỉ thả lỏng tay và nhét nó vào tay Đơn Ư Lạc, chiếc máy ảnh không hề nhẹ này khiến Đơn Ư Lạc lảo đảo, nhất thời không đứng vững.
"Thầy Đơn, cẩn thận." Người đội mũ lưỡi trai chạy vội tới đỡ anh ta, nhưng không kiểm soát được lực gây ra động tác quá lớn, sau khi xô đẩy vô tình vấp phải tảng đá sau lưng khiến Đơn Ư Lạc loạng choạng và ngã ngược ra sau.
Khuất Mộ Huyên nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng quan sát, nhìn bầy rắn đang trườn qua sườn dốc, khung cảnh trước đó cứ tua đi tua lại trước mắt cậu như một thước phim hành động.
Bàn tay Đơn Ư Lạc, anh cậu loạng choạng, viên đạn bắn ra để đuổi đám rắn đó cũng như cơn khủng hoảng lúc ấy...
Tuy rắn là một loài máu lạnh nhưng đó là do thiên tính của động vật.
Nhưng ở đây còn có một vài người sống còn không bằng động vật.
Ngón tay cậu lặng lẽ chạm vào túi quần, dọc theo đó, cậu nắm chạt vật kim loại lạnh lẽo kia, nhưng giây tiếp theo, đã có một bàn tay khác ấn lấy chúng, cản hành động tiếp theo của cậu.
Khuất Mộ Huyên ngẩng đầu lên: "Anh."
Ngân Thương Uẩn kéo lấy tay của Khuất Mộ Huyên ra khỏi túi quần và bao lấy chúng bằng tay của mình: "Vừa rồi anh rất sợ, nên giờ tay anh lạnh cóng rồi, phiền em ủ giúp anh một lúc."
Người đội mũ lưỡi trai liếc nhìn bọn cậu, vươn tay nhặt nhánh cây mà người chuyên gia kia vừa dùng để đuổi rắn, kêu lên: "Thầy Đơn cẩn thận, túm lấy cái này đi."
Đơn Ư Lạc vươn tay nắm lấy nhưng chưa kịp đứng vững thì người nọ lại tiếp tục kêu: "Thầy đừng kéo tôi, tôi không đứng vững.'
Người nọ che khuất tầm nhìn của mọi người, hắn đẩy nhánh cây về phía trước, buông tay ra, Đơn Ư Lạc té ngược lại về phía sườn dốc và chiếc máy ảnh trong tay anh ta bị rơi khỏi tay.
Cách đó không xa, có một con rắn đã lăm le nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, lè ra chiếc lưỡi màu đỏ tươi trườn đến bên chân Đơn Ư Lạc trong tiếng la thất thanh của La Chấn.
Thật ra mà nói thì từ góc độ của loài rắn mà nói, thì bọn họ thật sự có lỗi, thứ nhất là mọi bọn làm một đám người ngoài nhưng lại xâm phạm đến địa bàn của chúng, chúng nó không có độc nên nhìn bọn họ thì cũng chỉ muốn trả thù bằng cách cắn một phát cho thoả lòng thôi.
Kết quả, bọn họ lại làm mọi cách để xua đuổi chúng nó, có người đốt khói ngăn cản chúng, còn người khác thì lại dùng mùi hăng nồng để đuổi chúng đi.
Nhìn tên người ngoài đáng ghét kia như sắp rớt xuống, bọn chúng đến cả quần áo còn chưa chạm đến được, đã lãnh ngay một phát đạn làm cho hoảng sợ chạy trốn.
Giờ đây, lại có một tên khác rơi xuống, lũ rắn vừa định cạp cho một phát thì lại phát hiện ra mùi vị có vẻ không tốt lắm...
"Hả" La Chấn nhíu mày, "Con rắn kia đang chạy trốn sao?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, những người không rõ chuyện gì đều lo cho sự an toàn của Đơn Ư Lạc, mặc dù ghét anh ta nhưng muốn anh ta gặp nạn lại là một chuyện khác.
Nhưng...!tại sao con rắn đó lại bỏ đi?
Không biết rắn có giống người không, trăm nghe không bằng một thấy, người khác nói gì cũng bỏ ngoài tai, phải đích thân trải nghiệm mới biết.
Thấy một con rắn lao lên, nên các con khác lũ lượt kéo nhau lao đến, nhưng chúng nó đều dừng lại cách Đơn Ư Lạc chừng gang tay, chúng "xì xì" quanh anh ta vài lần rồi tản đi.
Lần này, thay vì trườn lại chỗ cũ để ẩn nấp, bọn chúng trườn hẳn đi chỗ khác rồi biến mất sau những bụi cỏ.
La Chấn nhìn mà lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Cầu Nghị dù sao cũng đã già, đôi mặt với sự cố như vậy, thật lâu sau mới có sức để nói, tự nhủ: "Tôi già rồi, tôi già rồi."
"Các cậu không sao chứ? Không có việc gì thì chúng ta trở về trước đi." Người hướng dẫn nói, bọn họ cũng không có ý định phản đối, lần lượt theo sau người hướng dẫn quay về.
La Chấn ngoái lại nhìn, Giản Như Vân bị bong gân mắt cá chân được Diệp Tang cõng đi phía sau.
Lại ra sau nữa, thấy được Khuất Mộ Huyên và Ngân Thương Uẩn sánh vai nhau, im lặng.
Còn có Cầu Nghị và Đơn Ư Lạc đi đầu tiên.
Cầu Nghị một mực không muốn ở lại rừng nữa, còn Đơn Ư Lạc nhìn như bị thế lực nào đấy đuổi theo nhịn không được đi nhanh hơn hai bước.
La Chấn dù sao cũng còn trẻ tuổi, tính tình có chút hoạt náo, không thích ứng được với bầu không khí trầm lắng này, liền mở miệng nói chuyện với người hướng dẫn: "Chú* ơi, vừa nãy là rắn gì vậy?"
(老伯:cách xưng hô lịch sự với người lớn tuổi.
trích omgchinese)
"Rắn xe điếu." Người hướng dẫn vỗ cùng vui vẻ khi thấy một cô gái đáng yêu bắt chuyện với mình, "Đừng lo lắng, chúng không có độc đâu."
"Rắn sống theo đàn sao?" La Chấn tự hỏi như một đứa bé tò mò về mọi thứ.
Người hướng dẫn suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu: "Không đúng, trừ phi đã vào đông không thì chúng thường sống một mình, có led nơi đó là hang rắn."
"Vậy chúng có cắn người không?"
"Đương nhiên có." Người hướng dẫn cười nói, "Nhưng vẫn có thể cứu được mọi người rồi."
"Thế tại sao chúng không cắn anh Đơn?" La Chấn nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, nhưng lại chẳng tài nào hiểu nổi, "Chú có biết đó là công phu gì không?"
Cảm thấy thật kỳ lạ...!Dù sao thì tận chục con rắn lúc nhúc vây quanh một người nhưng lại không tiến đến, phải nói là vô cùng quỷ dị.
Khuất Mộ Huyên ở phía sau nghe được cuộc trò chuyện này, nheo mắt lại, hmm...!sao chúng lại không tiếp cận Đơn Ư Lạc?
Trong nháy mắt, Khuất Mộ Huyên trợn to hai mắt, cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quen thuộc...
Cùng lúc đó, lòng bàn tay Khuất Mộ Huyên hơi ngưa ngứa, nhìn xuống thấy Ngân Thương Uẩn đang nhéo nhéo tay cậu, rồi dùng ngón tay anh viết vào trỏng chữ sứa.
Hai người đều nghĩ đến cùng một chuyện, sao nó lại giống với sự cố dưới nước vào ngày đầu tiên như vậy chứ? Sứa thích sống một mình hơn là theo đàn nhưng lần đó lại đi theo đàn.
Lần này, rắn cũng thích sống một mình nhưng chúng cũng lại đi theo đàn, còn cả sao cả hai sự cố chúng đều không hề động đến Đơn Ư Lạc?
Nếu mọi thứ chỉ là trùng hợp, nhưng trùng hợp đến vậy thì hơi quá rồi.
Đã ở trong giới giải trí nhiều năm từ khi còn nhỏ, cậu sẽ không ngây thơ đến mức chấp nhận đó chỉ là sự trùng hợp đâu.
Giới giải trí đều vì trục lợi, gia tộc lớn còn bị đâm từng nhát sau lưng nữa là, cậu không tin, thì đương nhiên Ngân Thương Uẩn càng không tin rồi.
Nhưng anh thắc mắc tại sao lại đột ngột chuyển hướng nguy hiểm hơn không những thế mà còn đổi luôn mục tiêu tấn công vậy?
Nếu nói sự cố đàn sứa lúc đầu là nhắm vào Khuất Mộ Huyên, nhưng lần này Tiểu Huyên hoàn toàn không theo bọn anh vào rừng.
Hơn nữa, lúc đó đàn sứa chỉ lượn quanh người Tiểu Huyên chứ không gây ra thương tổn gì cho cậu, nên anh chỉ nghĩ kẻ chủ mưu muốn làm Tiểu Huyên mất mặt thôi, nhưng sự cố lần này lại trực tiếp đe doạ sự an toàn cá nhân của họ.
Nếu như hai sự cố trên do một người thực hiện thì Cầu Nghị hoàn toàn bị loại trừ nghi ngờ.
Trong lúc bị kẹt ở đây, Ngân Thương Uẩn đã quan sát thấy ông ấy thật sự bị hoảng sợ không nhẹ.
Nhưng nếu là Đơn Ư Lạc...
Anh đã vừa cảnh cáo Đơn Ư Lạc rồi, nếu hắn ta cứ tiếp tục thì chẳng lẽ thật sự cho rằng bản thân hắn ta trong sạch nên không ai phát hiện được gì sao? Hay là có kẻ giựt dây phía sau? Hắn ta còn từng nhắc đến "người anh em họ Ngân Thương Sơn của anh" nữa mà.
Ngân Thương Uẩn chợt thấy buồn cười, chẳng lẽ hắn ta lại dựa vào một kẻ như thế sao?
Và tại sao hắn ta lại chỉa mũi nhọn vào Khuất Mộ Huyên ngay từ đầu? Đây là chuyện mà anh không thể hiểu được, lúc quay về anh có lẽ sẽ để người điều tra nó.
。。。
Mọi người nhanh chóng trở về trại, vội vã ngồi lại quanh đống củi để vơi bớt nỗi sợ hãi trong lòng.
Tổ chương trình tốt bụng đột xuất, nấu cho bọn họ mỗi người một bát rễ bản lam* nhằm trấn an bọn họ.
Rễ bản lam (vị thuốc bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) - theo hanzii
Sau khi đã bình tĩnh lại phần nào, họ bắt đầu nói về những chuyện vừa xảy ra.
Chuyện này liên quan đến vẫn đề an toàn của tất cả mọi người trên đảo, ngay cả Ngân Thương Uẩn cũng vậy, lúc này anh xoa đầu Khuất Mộ Huyên: "May thay, Tiểu Huyên đã bắt được tôi."
Khuất Mộ Huyên lén lút cười, thực ra cậu rất vui vì cậu đã chạy theo mọi người đi tìm anh, chứ không phải ngồi chờ mốc meo ở trại.
Cậu cũng không cảm thấy hối hận khi bắn viên đạn đó, ngay cả khi nó có thể sẽ trúng tay Đơn Ư Lạc.
La Chấn cũng không phải người ngu ngốc, cô đã thấy Đơn Ư Lạc đưa tay ra, nên cô không tin Ngân Thương Uẩn sẽ không khai tội hắn lúc này.
Sau khi đặt hy vọng lên Ngân Thương Uẩn theo bản năng, cô quay lại nhìn Đơn Ư Lạc: "Anh Đơn, sao lại không nói gì thế?"
Đơn Ư Lạc trầm mặc, đột ngột đứng lên và đi đến chỗ của đạo diễn mà không nói tiếng nào.
"Anh ta làm sao vậy?" La Chấn chớp mắt, "Chẳng phải anh ta là người hiểu rõ nhất sao?"
Cầu Nghị liếc nhìn hương hắn ta rời đi, nheo mắt lại.
Bên Trương Địch, y đang nói chuyện với trợ lý của mình thì Đơn Ư Lạc trực tiếp xông vào: "Đạo diễn! Có người mang súng trái phép vào đây."
"Ai? Ở đâu? Khi nào?"
Đơn Ư Lạc kiêu ngạo đến mấy cũng nhịn không chỉ thẳng ra, nghẹn ra một câu: "Xem video đi."
"Tôi đã xem rồi." Trương địch nhún vai, "Chỉ quay được cảnh các cậu bị mắc kẹt thôi."
"Người quay phim của tôi, anh ta có chúng cứ!" Đơn Ư Lạc nghiến răng.
Việc Khuất Mộ Huyên có một khẩu súng làm anh ta bồn chồn.
Anh ta đã đi một chặng đường dài để đoạt lấy những thứ anh ta đang có, nên hơn hết anh ta sẽ không để bất cứ một bất trắc nào tồn tại đe doạ đến cuộc sống của mình.
"Xin lỗi." Trợ lý chỉ vào camera bên cạnh, "Nếu là máy quay đó thì hỏng rồi."
Đơn Ư Lạc sửng sốt, nhớ tới cảnh mình giật lấy máy ảnh, dường như lại chẳng thể trách ai, vì thế anh ta đột nhiên bám lấy tay vịn ghế của Trương Địch hét lên: "Đạo diễn Trương! Mau đi lục soát người Khuất Mộ Huyên đi!"
Trương Địch liếc nhìn vị trợ lý, nhếch miệng: "Tôi không phải cảnh sát, không có được cái quyền đó, cậu chắc là cậu nhìn thấy Tiểu Khuất cầm súng sao? Vậy súng trông ra sao?"
"Tôi..." Đơn Ư Lạc vắt óc nhớ lại, nhưng lúc ấy, Khuất Mộ Huyên hành động quá nhanh khiến anh ta không kịp nhìn rõ, nên ngây người một lúc lâu.
"Có thể là người hướng dẫn đã mang theo súng ngắn." Trương Địch lắc đầu, "Có lẽ cậu quá mệt mỏi rồi sinh ra ảo giác đấy."
Đơn Ư Lạc mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ đi, từ đầu đến cuối anh ta không hề để ý rằng vị trợ lý kia và người quay phim đội mũ lưỡi trai nọ xêm xêm nhau.
Sau đó, người trợ lý lấy từ trong túi ra hai thứ, một thẻ nhớ và một mặt dây chuyền ngọc bội Quan Âm.
"Cảm ơn."
Trương Địch nhận lấy, hiếm khi nhếch môi cười mà không có bất kỳ châm chọc cũng không có ý tứ gì, chỉ là đơn giản cười một tiếng: "Có tác dụng sao?"
"Ừm."
Trợ lý nghĩ, đối với hắn mà nói, không phải ngọc bội có tác dụng, mà là người tặng có lòng..