Khoảnh khắc nhìn thấy Ngân Thương Uẩn, Khuất Mộ Huyên đã suy nghĩ rất nhiều trong đầu, có nghi ngờ cùng ngạc nhiên, nhưng cậu nghĩ rằng mình sẽ không khẩn trương khi nhìn thấy Ngân Thương Uẩn.
Nhưng khi bốn mắt chạm nhau, cậu cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay mình.
Ngoài gọi video, lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào Lễ hội Mùa Xuân, khi Ngân Thương Uẩn về Trung Quốc.
Nhưng Ngân gia có kỷ luật nghiêm ngặt, và Ngân Thương Uẩn với vai trò người thừa kế đương nhiên không có nhiều thời gian.
Tình cờ Khuất Mộ Huyên cũng có việc bận, vì vậy cậu chỉ có thể đợi đến mùng Hai Tết Nguyên Đán.
Đêm giao thừa, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi ở nhà như một đứa trẻ ngoan.
Nhưng đêm đầu năm mới, cậu không kìm lòng được.
Nên, đêm đó, có người trèo tường Ngân gia, lặng lẽ chui vào phòng ngủ của Ngân thiếu gia...
...
"Tiểu Huyên." Ngân Thương Uẩn khẽ hé mở môi, kéo tâm trí của Khuất Mộ Huyên về.
"Anh...! khụ, anh, người nghiệp dư đó hả?" Khuất Mộ Huyên khẽ lắp bắp.
Máy quay không dám quay thẳng đến chỗ Ngân Thương Uẩn.
Cậu mấp máy, nói xong thì cảm thấy không quen.
Ngân Thương Uẩn gật đầu, trông hơi lạnh lùng híp mắt, nhưng lúc này lại mang theo ý cười: "Anh vừa biết em cũng tham gia."
"Chuyện này mới quyết định không bao lâu, em định hôm nay nói với anh." Khuất Mộ Huyên vò đầu bứt tóc, có chút xấu hổ
Giọng nói của hai người không lớn lắm.
Lúc này bị giọng của La Chấn lấn mất, đè lên mấy lời vui vẻ của hai người: "Anh Cầu, anh đang lừa chúng tôi sao? Anh ấy nhìn còn đẹp hơn cả người nổi tiếng nữa."
Cầu Nghị lúc này có chút không chắc chắn.
Mặc dù anh có quan hệ tốt với nhà sản xuất, cũng biết trước gia cảnh của người này.
Nhưng theo anh biết, Ngân Thương Uẩn cũng được coi là tiểu minh tinh*, nhưng vị này có ngoại hình như vầy lại không tiến vào giới giải trí từ bé? Kể cả khi hắn không cần bát cơm này? Tại sao phải để tới hơn hai mươi năm mới gia nhập?
(kiểu mẹ ảnh là minh tinh nên ảnh được coi là minh tinh tiếp theo á.
Cứu cái ngôn ngữ của tôi đi)
Khuất Mộ Huyên hắng giọng: "Để em giới thiệu với anh, đây là anh Cầu Nghị.
Em với anh Cầu từng quay một bộ phim truyền hình trước đây, em đã đóng vai anh Cầu lúc nhỏ."
"Đây là Giản Như Vân.
Em đã xuất hiện trong MV của chị Giản."
"Đây là Diệp Tang.
Anh Diệp hát rất hay.
Trước đây em có album của ảnh ở trong xe.
Anh có nhớ không?"
Ở đây chỉ có Thiền Vu Lạc và La Chân không quen cậu, La Chấn khá thông minh, trực tiếp giơ tay lên, giọng nói lanh lảnh: "Tôi là La Chấn, tôi là ca sĩ."
Thiền Vu Lạc nhướng mày im lặng.
Ngân Thương Uẩn gật đầu chào mọi người: "Tôi là Ngân Thương Uẩn, mọi người có thể gọi tôi là Alex, hoặc gọi tên tiếng Trung của tôi."
Giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng lúc này lại có mấy phần nhu hoà, không có lạnh như băng vạn phần xa cách như tưởng.
Sau đó hắn đi tới ngồi kế bên Khuất Mộ Huyên.
Ngân Thương Uẩn đã mang đến cho họ rất nhiều chủ đề.
Cầu Nghị với tư cách là người có kinh nghiệm nhất ở đây, là người đầu tiên hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi mốt."
"Anh ấy lớn hơn em một tuổi." Khuất Mộ Huyên cười nói, cậu là người nhỏ nhất trong số các vị khách mời.
Nghĩ đến đây, Khuất Mộ Huyên đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn là câu đã đến.
Nếu cậu không đến, Ngân Thương Uẩn sẽ trở thành người nhỏ nhất, trong hai tháng quay phim liên tục có thể bị bắt chạy tới chạy lui.
Ngân Thương Uẩn dựa lưng vào ghế sopha, vừa hay nhìn thấy mặt của Khuất Mộ Huyên ở góc độ này, mím môi nói: "Nửa năm."
"Nửa năm, nửa năm." Khuất Mộ Huyên đè sự căng thẳng trong lòng xuống, cười đẩy hắn, "Nửa năm thì không phải cũng gọi là anh sao?"
Phụ nữ ở một mức độ nào đó đều có bản tính thích buôn chuyện, Giản Như Vân cũng không ngoại lệ, cô hơi nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi: "Hai người các cậu quen nhau sao?"
"Vâng." Khuất Mộ Huyên gãi gãi cằm, "Hơn nửa năm không gặp.
Lông mày Ngân Thương Uẩn hơi nhúc nhích nhưng không nói chuyện.
Thiền Vu Lạc, người nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: "Tôi nghĩ Tiểu Ngân trông hơi quen."
"Ngoại hình của Thương Uẩn là sự kết hợp giữa những ưu điểm của ba và mẹ anh ấy." Khuất Mộ Huyên mỉm cười nói: "Em nói cho anh biết, cấp dưới nhà họ về cơ bản không theo đuổi thần tượng, vì không có ai có thể tạo ra một minh tinh đẹp như thiếu gia của họ được."
Ngân Thương Uẩn không hoàn toàn đồng ý, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em nói không đúng, em so với anh đẹp hơn nhiều."
Những người khác: "..." Cái cảm giác dính dính khó hiểu này là có chuyện gì vậy?
Thiền Vu Nhạc cau mày khi nghe thấy từ "thiếu gia", anh ta vẫn muốn nói về nó nhưng Khuất Mộ Huyên đã thay đổi chủ đề.
Mọi người cũng bắt đầu thảo luận về hành trình ngày mai, cũng không biết tổ tiết mục an bài cho họ những điểm đến nào.
Mặc dù họ không hoàn toàn xa lạ với nhau, nhưng ngoại trừ Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên ra, những người khác cũng không quá quen thuộc.
Ngay cả Ngân Thương Uẩn cùng Khuất Mộ Huyên cũng hiếm khi trò chuyện giữa nhiều người như vậy.
Chẳng mấy chốc bầu không khí liền rơi vào bối rối.
Trong lúc đang khó xử, tổ chương trình bất ngờ đưa cho mỗi người một tấm thẻ.
"Đây là thẻ mong muốn, trên thẻ có câu hỏi và bạn cần viết trả lời lên thẻ, sau đó bỏ nó vào một chiếc hộp có khoá.
Tổ chương trình sẽ giữ những chiếc hộp đó, các bạn giữ chìa khoá.
Đến cuối chương trình mới có thể mở những chiếc hộp đó ra."
"Sáu giờ sáng mai bắt đầu ghi hình, mọi người nghỉ ngơi sớm chút.
Nếu có vấn đề gì hãy liên hệ với nhân viên đoàn phim."
Sáu giờ đúng...
Một đám cú đêm bất chợt nhìn nhau, luôn có dự cảm không lành.
Khi mọi người lần lượt trở về phòng, Trương Địch vẫy tay với Khuất Mộ Huyên, ngăn cậu lại.
Khuất Mộ Huyên liếc nhìn Ngân Thương Uẩn bên cạnh, có chút bất đắc dĩ, Ngân Thương Uẩn đã quá quen với biểu hiện của cậu, xoa đầu cậu: "Đi đi, anh ở phòng cuối hành lang tầng hai."
"Vậy anh chờ em!" Khuất Mộ Huyên cong cong khoé miệng.
Sau khi Ngân Thương Uẩn đi lên lầu, cậu nhảy nhót chạy đến trước mặt Trương Địch.
Khoé miệng Trương Địch không khỏi giật giật: "Cậu không phải chỉ kém cậu ấy nửa tuổi thôi sao? Không thể học cách điềm đạm như cậu ấy một chút sao?"
"Ca Ca cháu có truyền thống giáo dục gia đình lâu đời, đạo diễn Trương, xin hãy thứ lỗi có cháu."
(* Tui muốn để ca ca nghe nó dễ thương hơn ha nên đổi về anh trai đây?)
"Không phải cháu cũng là người của Lệ Viên gia sao?" Trương Địch ngoắc ngón tay với Khuất Mộ Huyên, "Nói cho chú biết thêm về tình hình của Ngân Thương Uẩn đi."
Khuất Mộ Huyên không chút do dự nói: "Ngân Thương Uẩn, 21 tuổi, nam, học mẫu giáo tại..."
"Chú bảo cháu nói sơ yếu lý lịch của người ta chi?" Trương Địch tức giận đến râu dựng đứng lên, nhìn thấy nụ cười mỉm của Khuất Mộ Huyên, lại càng nổi giận, "Chú chỉ muốn nghe thêm tin tức của cậu ta, vì cơ bản trên internet không có một chút thông tin gì về cậu ta cả."
"Ngân...! Ngân gia có chút phức tạp, Thương Uẩn từ nhỏ đã ra nước ngoài." Khuất Mộ Huyên cúi người, "Chú, Thương Uẩn ít nói, cũng không muốn nổi tiếng, nhờ chú chăm sóc cậu ấy."
"Sao cháu biết cậu ta không muốn nổi tiếng?" Trương Địch liếc nhìn cậu, "Coi chừng cậu ta chỉ muốn dùng cậu làm bàn đạp thôi."
"Chú Trương!" Khuất Mộ Huyên vội nói: "Chú không được nói xấu cậu ấy!"
Khoé miệng Trương Địch giật giật, anh ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau khi nghe Khuất Mộ Huyên liệt kê một loạt các sở thích của Ngân Minh Nhiễm từ đầu đến cuối: "Rốt cuộc mấy cậu có mối quan hệ như thế nào?"
"Thanh mai trúc mã." Khuất Mộ Huyên vỗ ngực, "Anh ấy cũng được coi là con nuôi của mẹ cháu.
Nếu chú yêu cầu quá đáng, cháu sẽ mách mẹ cháu."
Trương Địch: "..."
Khi Khuất Mộ Huyên rời đi, Trương Địch tức giận đập mạnh vào băng ghế: "Không phải mọi người đều nói Khuất Mộ Huyên là người hiếu thắng và hiểu chuyện sao? Là ai nói vậy?"
Trợ lý của anh ta đẩy chiếc kính gọng đen của mình rồi vuốt màn hình điện thoại, nhìn kết quả tìm kiếm: "Là anh nói."
Trương Địch: "..."
....
Khuất Mộ Huyên đi về phòng rồi đi tắm.
Khoác áo choàng tắm muốn lẻn ra khỏi cửa, lướt ngang qua bàn trang điểm thì chợt dừng lại.
Mắt cậu dừng lại trên lọ kem dưỡng da mà mẹ cậu đã nhét vào túi.
Kem dưỡng da...
Sau khi sử dụng, da có mịn màng hơn không?
Mười phút sau, một cái bóng màu trắng lén la lén lút xuất hiện trong hành lang.
Bóng trắng đi đến cuối hành lang, đứng vuốt lá cây trong chậu bên cạnh cửa hồi lâu, cuối cùng lấy thẻ phòng từ bên dưới ra.
"Bíp" một tiếng, mở cửa đi vào.
"Anh ơi, anh ngủ chưa?"
"Chưa."
Ngân Thương Uẩn đang nhìn máy tính bảng, khi thấy cậu vào, hắn chỉ về phía mình.
Khuất Mộ Huyên đảo mắt, nhớ tới lọ kem dưỡng mà mình đã sử dụng, đi đến gần Ngân Thương Uẩn ngồi xuống.
Sau hai phút chờ đợi, Ngân Thương Uẩn không nói gì, Khuất Mộ Huyên không kìm nén được nữa.
"Anh, trước khi đi mẹ em đã nhét cho em một lọ kem dưỡng da."
"Ừm."
"Nhưng em là con trai thì bôi kem dưỡng da làm gì, anh có nghĩ vậy không?"
"Ừm?"
"Nhưng vừa rồi mẹ em vừa mới gọi và bắt em phải thoa."
"Ừm."
Khuất Mộ Huyên đã quen với việc Ngân Thương Uẩn kiệm lời, nên cậu không cảm thấy có gì đó khác thường và đưa tay ra như không có chuyện gì.
Những ngón tay đang đánh máy của Ngân Thương Uẩn chợt dừng lại.
Giọng nói của Khuất Mộ Huyên cũng chợt biến mất.
Ở bên kia màn hình, mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
Khuất Mộ Huyên cũng cứng ngắc giơ tay lên, lúng túng chào nhóm người nước ngoài đang họp với Ngân Thương Uẩn: "Hello?".