Em Nghĩ Mình Có Thể Thắng Sao


Từng cơn sóng đánh vào người, kéo thêm càng nhiều trận đau đớn lên khắp cơ thể cô, Hạ Đan Tâm cố mở mí mắt nặng trĩu, liền thấy một nền cát ướt trước mắt.

Cô lật người lại, gạt đi lớp cát dính trên mặt rồi mới chậm rãi nhìn xung quanh: “Trên thiên đàng cũng có biển sao?”Nước biển hơi ngả màu vàng nhạt, sóng đánh liên hồi còn phía trên là vùng trời xanh rộng lớn, gay gắt bởi ánh mặt trời chói lóa.

Di chuyển tầm mắt sang bên trái là một cánh rừng với các thực vật biển mọc um tùm đang hạn chế tầm nhìn của cô.Hạ Đan Tâm đứng lên, đi đến một tảng đá lớn gần đó.


Cô dựa người lên nền đá lạnh lẽo, điều chỉnh nhịp thở rồi quan sát vết thương trên tay, vết cắt dài lở loét đang rỉ ra dòng máu đỏ thẫm, hai mép thịt ở hai bên bị bung ra nhường vị trí cho một rãnh sâu ăn vào da thịt.

Để cánh tay đứng yên, Hạ Đan Tâm dùng tay còn lại để cởi chiếc áo chống đạn trên người xuống, làm lộ ra hai bắp tay rắn chắc chằng chịt những vết sẹo, kiểm tra bên trong còn lại một khẩu súng Alfa ngắn và một cây dao chuyên dụng, cô nhanh chóng tháo hộp đạn ra, tiếp đến dùng dao mở đầu đạn rồi rắc thuốc súng lên vết thương.Nhíu chặt mày, đôi môi nhợt nhạt mím lại, trên trán rơi xuống vài giọt nước cũng không biết là nước biển hay mồ hôi.

Đến khi máu ngừng chảy, cô cắt lớp vải bên trong áo chống đạn, thuần thục băng bó lại vết thương, nét mặt Hạ Đan Tâm lúc này mới từ từ giãn ra.Tầm mắt cô mong lung hướng ra mặt biển, không phải còn nằm mơ hay đang trên thiên đàng gì hết, quả thật cô vẫn còn sống.

Hạ Đan Tâm hồi tưởng lại khi bản thân vừa mới trượt ra khỏi mặt thác, cô đã bắn pháo sáng cùng với chiếc áo Thiếu tướng của mình, sau đó cô rơi xuống, tất cả chỉ còn lại bầu trời rực sáng kia.Thêm nữa trên người cô cũng hề có vết thương nào nghiêm trọng, cô nhớ Triệu Đình từng nói dưới đáy ngầm có rất nhiều đá nhọn nguy hiểm, với độ cao như thế thì chỉ có thịt nát xương tan nhưng hiện tại cô còn bị trôi dạt ra tận đây? Có cần phi thật tế như vậy không?Tuy nhiên vừa nghĩ đến bản thân mình vẫn còn sống, Hạ Đan Tâm liền tạm chấp nhận mình mạng lớn, thọ vẫn còn dài.Nghỉ ngơi thêm một chút để lấy sức rồi men theo đường biển cập bìa rừng mà đi, sau nửa ngày lưu lạc, cuối cùng Hạ Đan Tâm cũng thấy một quang cảnh khác.

Trước mắt cô là một tòa kiến trúc khổng lồ đang trôi nổi trên bề mặt biển, phía dưới không có chân trụ, xung quanh cứ cách một hai giây liền hiện lên lớp màn mỏng xanh nhạt, giống như một lớp tường bảo vệ.Hạ Đan Tâm thật sự kinh ngạc, kiểu kiến trúc này trước đây cô chưa từng nhìn thấy, năm 2500 vẫn còn chưa phát triển hiện đại như này đâu.


Bỗng nhiên, từ đại não truyền đến một trận đau nhứt, những hình ảnh về một lỗ đen được bao quanh bởi nhiều tia điện không ngừng hiện lên trong tâm trí, cô lắc mạnh đầu để lấy lại sự tỉnh táo tuy nhiên vẫn không thể nhớ thêm được gì.Giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ, Hạ Đan Tâm nhanh chóng phát hiện có một người đàn ông đang đi đến gần mình, cô liền vội vã tìm chỗ lẩn trốn.Gã ta trên người mặc một bộ trang phục có hoa văn kì lạ, dáng người cao to, hắn đứng dưới gốc cây lớn, loay hoay làm gì đó.

Đến khi Hạ Đan Tâm nhìn thấy một dòng nước xuất hiện, sắc mặt cô đen đi không ít, hành vi gây ô nhiễm môi trường này, cô vẫn không nên nhìn thì hơn, thật sự rất mù mắt a.Nhưng sau đó, tiếng “bíp bíp” phát ra, là từ chiếc đồng hồ hắn ta đeo trên tay, Hạ Đan Tâm quay sang chú ý, liền bị kinh ngạc, bởi cô thấy được trên mặt màn hình, xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, chính là kiểu không gian ba chiều khác.“Sao? Hắn đã đến rồi à?” Giọng nói ồm ồm của người đàn ông trước mắt vang lên.“Thỏa hiệp gì chứ? Rõ ràng đang siết chết chúng ta, anh nói xem tôi có nên xông vào giết chết hắn hay không?”“Tôi nghe nói là đòi đặt cái chân chó vào vùng biển phía Nam đấy!”“Cố Trung tướng chấp nhận sao?”...Đoạn hội thoại rơi vào tai Hạ Đan Tâm nhưng cô chỉ giọng nói của một người, có lẽ giọng người đàn ông còn lại được phát thông qua kiểu tai nghe gì đấy nên cô không thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.Nhưng việc thỏa hiệp chuyển nhượng vùng biển phía Nam là sao? Có quốc gia nào tranh chấp lãnh thổ ư?Vốn ban đầu Hạ Đan Tâm có ý định nhờ sự giúp đỡ từ họ nhưng lòng cô không ngừng dâng lên sự nghi hoặc, cô rốt cuộc đang ở đâu? Những người đang ở đây là bạn hay địch?Đợi cuộc trò chuyện kết thúc, Hạ Đan Tâm lặng lẽ xuất hiện phía sau, đánh ngất người đàn ông.Cô kéo hắn vào một góc khuất, lấy trang phục của hắn khoác lên mình, rồi dùng dao chuyên dụng cắt chiếc quần dài của bản thân, nối thành sợi dây, cột chặt tay chân hắn.Lục soát trên người hắn, e rằng chỉ có chiếc đồng hồ cùng một cây súng ngắn là có giá trị, Hạ Đan Tâm cầm súng trên tay quan sát, hình dáng rất giống loại súng thông thường nhưng bên thân súng có một bảng màu gồm bốn màu sắc khác nhau cùng một gạt điều chỉnh kì lạ.

Tóm lại trông rất có lực sát thương và hiện đại.Dáng người Hạ Đan Tâm không thấp nhưng cơ thể vẫn là nhỏ bé hơn đàn ông trong quân đội.

Bình thường đi nằm vùng đều có dụng cụ phụ trợ để giả dạng cho giống nhưng với tình thế nghèo túng bây giờ, Hạ Đan Tâm đành phải lấy tất chân ra, nhét lá cây khô vào, độn vào hai bên vai, phía dưới giày da rộng cũng được trải một lớp lá dày cộm, nâng cô cao lên được một chút.


Cổ áo vốn cao nên che hết gót Hạ Đan Tâm, cô quấn tóc dài lại gọn gàng, dùng mũ che lại nữa mặt, hơi cuối đầu mà tiến về tòa kiến trúc kia.Khi vào tòa trung tâm, bắt trước những người khác, dùng đồng hồ để xác nhận thân phận, cô thành công đi vào trung tâm tòa nhà.Bên trong rất nhiều người, đa số đều mặc trang phục giống cô, Hạ Đan Tâm quyết định dùng kinh nghiệm của nữ lãnh đạo Tinh Hạ dò xét đi một vòng, đến khi bước chân cô bỗng dừng lại thì mới phát hiện ra...!hình như cô đi lạc rồi!Bức tường khác biệt, mặt sàn cũng khác biệt, Hạ Tâm Đan suy nghĩ một hồi liền đánh liều đi tiếp.Đến một ngã đường, xuất hiện một chiếc máy an ninh xác nhận thân phận, Hạ Đan Tâm như cũ đưa đồng hồ lên nhưng lần này mặt máy an ninh báo lỗi, tiếp đến là một loạt tiếng báo động gay gắt.Thoáng chốc con đường lúc nãy đi qua liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, không phải một người, mà là rất nhiều người.

Hạ Đan Tâm trong lòng kêu lên không tốt, gấp gút cong chân chạy đi tiếp, vụt qua máy an ninh nhưng đến khi nhận ra cách chiếc máy không tới nữa mét, một tấm màn điện màu tím nhạt hiện ra chắn hết đường đi.Tim Hạ Đan Tâm đập theo từng nhịp của tiếng còi báo động, quán tính của cô đã không kịp dừng lại, cứ thế mà xuyên người qua tấm màng điện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận