Tác giả: Lai Phất
Edit: Mii
—
Hai người đi tới gara để xe.
Nhìn thấy siêu xe của Đinh Đông, Cố Đức Thiều không kìm được mỉm cười.
Suy cho cùng đạo hạnh vẫn còn thấp.
Một lòng lo lắng, cái đuôi lập tức lộ ra.
Đợi cả đêm lại không liên lạc được với anh, cô trở nên tức giận, lòng như lửa đốt, hùng hùng hổ hổ chạy tới.
Cô gái nhỏ thực sự rất thú vị.
Ngày thường là một con chim cút rất nghe lời.
Vừa ngoan vừa giỏi làm nũng.
Lúc gạt người, đặc biệt ngọt ngào đáng yêu.
"Anh tiểu Thiều, ngày thường em đều ngồi tàu điện ngầm, thích nhất là ăn lẩu cay, thẻ tín dụng đã bị khoá, không tìm được công việc, cũng không có chỗ ở......"
Tương phản quá lớn.
Thật đáng yêu.
Anh không nỡ chọc thủng cô.
Vì thế thở dài, xúc động nói: "Em gái thật có lòng, vì tạo sự bất ngờ cho anh trai ngay cả Porsche cũng dám thuê, tiền thuê tốn không ít đúng không?"
Đinh Đông: "......"
Sửng sốt nửa ngày, lúng túng nói: "......!Không cần tiền, em mượn của một người bạn."
Cố Đức Thiều mỉm cười, nói: "Vậy dùng xong thì nhanh chóng trả lại cho người ta, nếu chẳng may làm trầy xước thì tiền lương của em cũng không đủ để trả một phần nhỏ đâu."
Đinh Đông giật mình.
Mẹ nó.
Giả nghèo bán thảm quá mệt mỏi.
Giả vờ vài hôm thì còn ổn.
Thời gian dài làm sao chịu nổi?
Nói ra lời kia, cô còn nghĩ, thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa.
Không ngờ Cố Đức Thiều lại tin tưởng cô như vậy.
Khiến cô cảm thấy xấu hổ khi thú nhận——
Sự thật là, cô lái siêu xe, ở biệt thự cao cấp, quẹt thẻ đen, lương một năm mấy trăm vạn đô la Mỹ, không phải nhân viên của Romance mà là cổ đông lớn nhất.
Đến đến đến.
Ai đã khiến anh tiểu Thiều trở nên đơn thuần thiện lương, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy?
Đã diễn thì diễn tiếp thôi.
Cô không thể chịu đựng được việc làm tổn thương trái tim người đàn ông này.
Sau khi suy nghĩ xong kế sách, Đinh Đông cười gượng một chút, "Anh nói đúng, ngày mai em sẽ đem chiếc xe này trả lại."
Cố Đức Thiều: "Ngoan."
Hai người lên xe.
Đinh Đông là người lái.
Vì sợ Cố Đức Thiều lại ngủ thiếp đi, cả quãng đường Đinh Đông liên tục tìm chuyện để nói.
Kết quả là, Cố Đức Thiều còn chê cô phiền, "Anh phát hiện hóa ra em nói nhiều như vậy."
Đinh Đông: Mẹ nó.
Anh đừng tin vào điều đó.
Bản thân em là một người rất lạnh lùng.
Nói chuyện với người khác giới thông thường không vượt qua ba từ.
Ừ, à, ồ.
Nhưng bây giờ thì sao.
Vừa ngọt, vừa mặn.
Đang là bà chủ lại chạy đi làm cô nàng yếu đuối.
Đây là đãi ngộ đặc biệt duy nhất trên toàn vũ trụ, dành cho anh.
Đừng con mẹ nó không biết tốt xấu!
Đinh Đông nắm chặt tay lái bằng da phát ra tiếng kẽo kẹt, quay đầu lái xe, không thèm để ý đến anh.
Tới hầm để xe, dừng động cơ.
Sau khi ngủ một giấc, Cố Đức Thiều cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Buồn ngủ mê mang mà nhìn thoáng qua Đinh Đông, "Về đến nhà rồi à?"
Đinh Đông: "Vâng, về nhà rồi."
Trò chuyện giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn từ lâu.
Cố Đức Thiều: "Đêm nay lại cùng anh trai ngủ chung giường, em gái không ngại chứ?"
Đinh Đông cắn môi: "......!Không ngại."
"Tin tưởng anh như vậy, không sợ mắc sai lầm à?" Cố Đức Thiều đặt tay trái lên chân phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay ấm nóng như lửa đốt, "Lỡ như anh trai là tên mặt người dạ thú, nửa đêm làm việc không bằng cầm thú với em gái thì làm sao bây giờ?"
Chân phải Đinh Đông co quắp lại, dẫm mạnh vào chân ga.
May là cô đã tắt máy.
Nếu không với cú dẫm kia, mẹ nó ít nhất cũng phải bay lên hai trăm thước.
"Ở trong mắt anh em chỉ là em gái." Đinh Đông nghiến răng, trấn tĩnh nói: "Anh đưa em về nhà, ngủ cùng một giường, còn không phải là để chứng minh chuyện này sao?"
Cố Đức Thiều mỉm cười thu tay về, khen cô gặp nguy mà không loạn, "Em gái quả nhiên tâm lặng như nước."
*Tâm lặng như nước: ý chỉ những người bình tĩnh không bị người khác ảnh hưởng trong mọi hoàn cảnh.
Bắp chân Đinh Đông vẫn còn đang run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng trả lời: "Không bì kịp anh."
"Quá khen."
"Không có gì."
Cố Đức Thiều nói xong thì ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, không xuống xe, cứ như vậy nhìn Đinh Đông, biểu cảm dần trở nên không bình thường.
Đinh Đông bị anh nhìn đến phát hoả, "Làm sao vậy?"
Cố Đức Thiều: "Ban ngày không cảm thấy, ban đêm đèn trong xe chiếu lên mặt, trông em khá xinh đẹp."
Đinh Đông: "......"
Cố Đức Thiều đột nhiên vươn tay, nâng cằm cô lên, nghiêng người về phía trước, cả khuôn mặt đều dán tới ——
"Đường viền hàm dưới này......!thực sự là bất khả chiến bại."
*Bất khả chiến bại: chỉ người khi tham gia chiến đấu thì không thể hoặc không bao giờ thất bại
Đinh Đông hoàn toàn chết máy: "......"
Tư thế hệt như hai người đang hôn môi, nhưng sự thật là anh đang nghiên cứu khuôn mặt cô, "Không có dấu vết phẫu thuật, hoàn toàn tự nhiên."
Đinh Đông: Vô nghĩa, nói nhảm!
Ông đây xinh đẹp như vậy còn cần động tới dao kéo sao?
Ngay cả mắt một mí cũng là mắt một mí đẹp nhất trên thế giới!
Không cho phép bất cứ kẻ nào phản bác!
Cố Đức Thiều: "Có điều mắt một mí này......"
Đinh Đông cáu kỉnh: "Mắt một mí thì làm sao?"
Cố Đức Thiều: "Làm sao có thể hoàn hảo đến mức này, rất có cá tính, so với những người mắt to nổi tiếng trên mạng thì khí chất hơn nhiều."
Đinh Đông cười trộm: Đáng ghét! Sao anh lại biết ăn nói như thế!
"Nhưng anh thích mắt to hai mí." Cố Đức Thiều: "Thật xin lỗi, anh chỉ là tên đàn ông thô tục."
Đinh Đông: "......"
Đi chết đi!
Hừ.
Cho rằng chỉ vì vài câu nói có thể khiến cô tự ti?
Nằm mơ!
Kết quả lúc chờ thang máy lên lầu, nhìn thấy bảng quảng cáo phẫu thuật tạo mắt hai mí trên tường.
Vẫn nhịn không được liếc mắt hai lần.
Cố Đức Thiều quay đầu về phía ngược lại với cô, mím môi cười trộm.
Cô sẽ không đi tạo mắt hai mí, phải không?
Làm việc xấu.
Anh thích cô gái có đôi mắt một mí.
Giống như em họ Quyên Nhi.
Khi cười, hai mắt sẽ cong thành vầng trăng khuyết, tựa như vầng hào quang phát sáng, đặc biệt đáng yêu.
Nhưng mà Đinh Đông tự tin như vậy.
Cô sẽ không thay đổi bản thân vì bất cứ ai.
Hơn nữa anh cũng chỉ là một người anh giả mạo tầm thường.
Nếu không phải vì tứ hợp viện.
Cô sẽ quan tâm anh ư?
Có điều cô gái nhỏ đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đề xuất của anh tuy tốt, nhưng nó cũng chẳng phải kế hoạch vẹn toàn để che mắt mọi người.
Người nhà họ Đinh khôn khéo như vậy, chắc chắn không thể giấu giếm được lâu.
Tự do yêu đương rồi kết hôn thì khác, dùng trái tim thì mới có thể trông thật tự nhiên.
Đến một lúc nào đó, lấy lý do tính cách không hợp nên chia tay, giấu trời qua biển*.
* Giấu trời qua biển:瞒天过海 – Man thiên quá hải – mán tiān guò hǎi (kế thứ nhất trong 36 kế – đại loại là ngụy trang qua mặt đối phương, ngấm ngầm hành động).
(tiengtrunggiaotiep)
Cô gái này, tính kế giỏi thật.
Anh càng nghĩ càng không cam lòng.
Quá vô lý!
Sao có thể mang hôn nhân ra làm trò đùa?
Đàn ông là sinh vật đáng tin như vậy sao?
Mới 18 tuổi thì biết cái rắm gì, đứa trẻ này chắc chắn là thiếu giáo dục.
Cần phải nghĩ biện pháp khiến cô thay đổi suy nghĩ!
Anh không muốn vừa mới kết hôn đã ly hôn.
Vẫn còn là xử nam, đã trở thành second-hand.
Quá bất công.
Cho nên đêm nay khi vừa lên giường, anh đã dùng cả tay lẫn chân ôm chặt cô vào lòng.
Tuy rằng cách một lớp chăn bông.
Còn rất thân sĩ mà vòng tay ôm lấy bả vai cô.
Đinh Đông vẫn còn bàng hoàng.
Đôi mắt nhìn đăm đăm tựa như chuông đồng trong bóng tối.
Ngón chân cô siết chặt.
Cố Đức Thiều còn mặt dày vô sỉ mà cười dịu dàng nhìn cô, "Ôm kiểu này, buổi tối em sẽ không còn gặp ác mộng."
Đinh Đông: Sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
Bởi vì cả đêm ông đây đều không chợp mắt!
Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Đức Thiều tràn đầy năng lượng thức dậy.
Kéo cô em gái cương thi ra ngoài rồi quất xác, à không, chạy bộ buổi sáng.
*Quất xác: lôi xác người chết ra đánh, có từ chuyện Ngũ Tử Tư đào mộ Sở Bình Vương rồi sai người đánh.
Nhìn cô em gái không thể chịu nổi gian khổ của mình, người anh trai lộ rõ vẻ tức giận.
"Một nửa kia trong tương lai của anh, tố chất thân thể nhất định phải xuất sắc."
Đinh Đông thở hổn hển: "Để......!để......!cùng anh chạy bộ buổi sáng à?"
"Không phải." Cố Đức Thiều mở nắp chai nước khoáng, đưa cho Đinh Đông uống, "Thể lực hai người chênh lệch quá lớn thì ở trên giường làm sao vui vẻ được, đang làm một nửa thì cô ấy ngất đi vì mệt, có mất hứng không chứ?"
Đinh Đông: Phụt——
Nước khoáng phun ra thành hình cầu vồng.
Cố Đức Thiều còn cười tủm tỉm hỏi cô: "Em nói xem có đúng không?"
Đinh Đông lau nước nước bên miệng, phun tào: "Với thể lực của anh, vợ anh cô ấy còn có thể vào đội tuyển quốc gia."
Cố Đức Thiều vừa đi vừa lẩm bẩm, như thể muốn nói cho cô nghe: "Đội tuyển Quốc gia? Cô ấy có ghét bỏ người kết hôn lần hai không?"
Đinh Đông: "......"
Hôm nay Cố Đức Thiều có hai ca phẫu thuật cần thực hiện.
Nhưng vẫn có thể tan tầm cùng Đinh Đông.
Đinh Đông ngẩn ngơ cả một ngày, sau khi tan tầm liền vọt tới cửa phòng giải phẫu chờ.
Vừa rẽ vào chỗ ngoặt thì nghe thấy tiếng chửi rủa, Đinh Đông cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như là người đàn ông trung niên bạo hành gia đình hôm trước.
Người đàn ông trung niên lớn giọng mắng mỏ: "Bác sĩ các người là một lũ không xem tiền của dân chúng ra gì! Phẫu thuật cho vợ tôi hết lần này đến lần khác! Vốn dĩ không cần thiết! Anh quan tâm cô ta hủy dung hay không hủy dung làm quái gì? Con người không phải chỉ cần tồn tại là được rồi sao! Sắp ly hôn rồi còn chỉnh sửa đẹp đẽ làm quái gì? Mẹ nó khác nào ông đây dâng tiện nghi cho kẻ khác......"
Không đợi Đinh Đông bước qua, người đàn ông trung niên đã vung nắm đấm nện vào mặt Cố Đức Thiều!
Cũng không biết Cố Đức Thiều đã làm gì.
Từ đầu đến cuối, anh vậy mà không hề né tránh, vững chắc ăn một đấm, nửa khuôn mặt trong phút chốc đỏ bừng.
Đinh Đông máu chảy ngược, trơ mắt nhìn Cố Đức Thiều bị đám người nhà xô xô đẩy đẩy ngã vào tường.
Người đàn ông trung niên xông lên đánh tiếp.
Đinh Đông hết sức bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó đi tới góc tường, lấy từ trong hộp cứu hoả ra một bình chữa cháy.
Sau khi tìm được góc camera giám sát không thể quay được, cô nhanh như chớp lao về phía sau người đàn ông trung niên, nắm lấy miệng bình vung mạnh về phía đầu anh ta——
Đm mày!!!
Người đàn ông trung niên gục tại chỗ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng với chuyện vừa phát sinh.
Các nhân viên an ninh của bệnh viện và cảnh sát ùn ùn kéo tới, hiện trường loạn thành một nồi cháo heo.
Đinh Đông lợi dụng lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
Cô đã quen thuộc với đường đi của bệnh viện, nhanh chóng thoát khỏi lối đi an toàn, chạy xuống hầm để xe.
Dựa vào tường thở hổn hển một lúc lâu.
Tay vẫn còn run rẩy.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy nó ra xem.
Cố Đức Thiều: "Tan tầm rồi, tới đón anh."
Đinh Đông đợi một lúc lâu mới trả lời: "Lập tức."
Khi cô quay lại thì mọi người đều đã rời đi.
Nhân viên an ninh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Cố Đức Thiều.
Còn có cả người tới từ đồn cảnh sát.
Đinh Đông bỗng nhiên chột dạ.
Sau khi mấy người đó ra về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Đức Thiều vẫy tay gọi cô đang đứng ở cửa, "Lại đây."
Đinh Đông vừa bước vào đã thấy anh đang đắp một túi nước đá lên mặt.
Một nửa khuôn mặt của anh bị sưng tấy.
Vành mắt cô trở nên ướt át, đi qua chỗ anh mới mở miệng.
"Ngày thường không phải oai phong lắm sao? Cơ bụng tám múi của anh là vẽ ra đấy à!"
"Bác sĩ không thể động thủ trước, dù sao lúc bị đánh cũng có camera ghi lại." Cố Đức Thiều mỉm cười: "Chỉ là, sau khi bị đánh xong thì anh chuẩn bị đánh trả, cũng may có một vị anh hùng vô danh ra tay cứu giúp, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ phải viết tường trình."
Anh càng thờ ơ, cô càng cảm thấy khó chịu.
Cố Đức Thiều: "Không sao cả, rắc rối như vậy mỗi năm đều có vài lần, chuyện này anh rất có kinh nghiệm."
Đinh Đông mắng đến hai mắt đỏ hoe: "Anh đừng có tốt bụng như thế, xen vào việc người khác làm gì, ra mặt giúp đỡ người bệnh vốn không quen biết, anh cho rằng anh là chúa cứu thế à!"
Cố Đức Thiều: "Đúng vậy."
Đinh Đông sắp tức chết rồi.
Cố Đức Thiều, anh là cái đồ ngốc bạch ngọt!
*Ngốc bạch ngọt: "Ngốc bạch ngọt" được biết đến là một kiểu hình tượng nhân vật quen thuộc, thường gặp trong truyện ngôn tình.
Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.
Từ bây giờ ông đây sẽ quấn lấy anh!
Trói lại!
Cho vào một chiếc lồng bằng vàng!
Không còn phải làm việc vất vả, bị khinh bỉ bị tổn thương......!
Thế nhưng.
Mẹ nó hiện tại ông đây đang là một tên nghèo khổ!
Đinh Đông thở dài: "Nghề bác sĩ này quá vất vả, anh nên cân nhắc chuyện chuyển nghề."
Cố Đức Thiều không đồng ý: "Không có vấn đề gì, anh có em gái bảo vệ nha."
Đinh Đông: "......"
Cố Đức Thiều đột nhiên nói: "Vừa rồi......!Em thật mạnh mẽ."
Đinh Đông:!!!
Thấy trong phòng làm việc không có ai, anh vươn tay nắm lấy khuôn mặt ngây ngốc của cô, "Đánh người xong thì chạy, có phải rất kích thích không?"
Đinh Đông: Anh, vừa rồi anh nhìn thấy cô?!.