Thiệu Huy đang ngồi đọc sách thì nghe tiếng gọi quen thuộc từ bên ngoài cửa:
- Sư huynh!
Anh vừa nghe đã biết ngay là ai, Dạt Trung đang nằm trên giường của Thiệu Huy xem phim trên điện thoại cũng nghe thấy liền nhìn anh nói:
- Người ấy đến kìa.
Thiệu Huy đứng dậy bước ra cửa, Luy Xuân liền vòng tay qua cánh tay Thiệu Huy rồi mỉm cười nói:
- Sư huynh à, chúng ta đi dạo đi.
Thiệu Huy nhẹ nhàng đáp:
- Sáng mai có tiết học lý thuyết của thầy Duy Lân, em đã học bài chưa?
Luy Xuân nũng nịu đáp:
- Em chưa học, nhưng mà lát về em sẽ học sau mà. Đi dạo với em chút xíu đi sư huynh.
Thiệu Huy khẽ lắc đầu đáp:
- Em thừa biết thầy ấy rất khó, mai trả bài mà em không thuộc thì sẽ bị phạt. Mau về học bài đi.
Luy Xuân ngước nhìn Thiệu Huy rồi lay lay cánh tay anh nói:
- Thôi mà sư huynh, em hứa là đi dạo một lúc thôi rồi về em sẽ học mà. Năn nỉ huynh đó, đồng ý nha sư huynh?
Thiệu Huy biết rõ sự nhõng nhẽo bền bỉ của Luy Xuân, anh đáp:
- Thôi được, nhưng hứa là đi dạo một lát rồi phải về học bài đó.
Luy Xuân vui mừng ôm chặt lấy cánh tay Thiệu Huy đáp:
- Dạ em biết rồi, sư huynh là nhất.
Anh đành phải chấp nhận đi dạo với Luy Xuân một lát vì nếu anh không đồng ý thì Luy Xuân sẽ cứ nài nỉ mãi.
Anh và Luy Xuân đi dạo xung quanh khu viên trường, Luy Xuân nhìn vết thương của anh rồi hỏi:
- Vết thương của anh sao rồi? Mà hôm nay anh đến phòng y tế thay băng chưa? Hàn Nhược Vũ cũng thật là mạnh tay quá mức. Bạn ấy xin lỗi anh chưa?
Nghe Luy Xuân hỏi về vết thương anh liền nghĩ ngay đến Nhược Vũ. Anh biết Nhược Vũ sẽ không muốn cho ai biết chuyện hai người gặp riêng nhau, anh nhớ đến lời Nhược Vũ dặn mình, anh đáp:
- Vết thương của anh đỡ nhiều rồi. Sau khi học xong anh đã đến phòng y tế thay băng. Em yên tâm đi. Mà Nhược Vũ cũng không phải cố ý, chỉ là tai nạn thôi. Cô ấy cũng đã xin lỗi anh rồi.
Luy Xuân có chút suy nghĩ nhìn Thiệu Huy:
- Anh có vẻ binh vực Nhược Vũ vậy ta.
Câu nói của Luy Xuân khiến tâm tư Thiệu Huy vấy lên sự bối rối đến khó tả, cứ như bị nói trúng điều thầm kín nào đó. Anh giữ vẻ điềm tĩnh đáp:
- Anh nói sự thật thôi.
Luy Xuân mỉm cười đáp:
- Em chọc anh đó. Mà ngày mai em đi thay băng cùng anh nha.
Anh nghe vậy liền có phần bối rối nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh đáp:
- Anh đi một mình được rồi, em lo ở ký túc xá ôn bài hay ra sân tập luyện đi, gần kiểm tra rồi đó.
Luy Xuân phồng má nhìn anh đáp:
- Em muốn đi cùng anh mà sư huynh. Sao hôm nay anh khó khăn với em vậy?
Thiệu Huy nghiêm giọng nói:
- Lo học hành đi. Thầy hiệu phó lo lắng cho em lắm đó, thành tích của em mà không tiến bộ là sẽ phải học rèn luyện thêm có biết không?
Luy Xuân nghe vậy liền hoang mang đáp:
- Thật sao sư huynh? Em không muốn thêm tiết học nữa đâu, học như bây giờ là em đủ mệt rồi.
Thiệu Huy nhìn Luy Xuân đầy vẻ nghiêm túc đáp:
- Thật, nên từ giờ em nên chăm học hơn, kỳ kiểm tra sắp tới phải đạt kết quả khả quan hơn có biết chưa?
Luy Xuân nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ, em biết rồi.
Chợt nghĩ ra một chuyện, Luy Xuân vui vẻ nói:
- Sư huynh à, chiều ngày mai chúng ta không có tiết học hay là tầm 3 giờ chúng ta đến khu vực tập luyện để ôn bài thực hành đi. Em còn yếu song kiếm pháp lắm, anh dạy em nha.
Thiệu Huy liền đáp:
- Chiều mai không được, anh phải đến phòng họp của giảng viên gặp thầy hiệu trưởng rồi.
Luy Xuân liền ngạc nhiên nói:
- Thầy hiệu trưởng cũng cho gọi anh sao?
Thiệu Huy hơi khó hiểu nhìn Luy Xuân đáp:
- Ý em là sao? Thầy hiệu trưởng cũng cho gọi em à?
Luy Xuân liền đáp:
- Không phải em, mà là Nhược Vũ. Lúc chiều thầy giám thị đến phòng bọn em, thầy ấy cũng dặn Nhược Vũ đến phòng họp của giảng viên vào 3 giờ chiều ngày mai.
Nghe Luy Xuân nói Nhược Vũ cũng sẽ có mặt ở phòng họp giảng viên vào ngày mai mà lòng anh vừa vui vừa thắc mắc. Anh điềm đạm đáp:
- Ra là vậy, không biết vì sao thầy ấy cho gọi bọn anh?
Luy Xuân cũng khó hiểu đáp:
- Em cũng không rõ, lần này ba không hề nói gì với em cả.
Anh và Luy Xuân trò chuyện thêm một lát rồi anh chủ động bảo Luy Xuân về ký túc xá ôn bài. Trong lòng anh đang rất vui vì ngày mai được đến phòng họp giảng viên cùng Nhược Vũ.
——————————
Sáng hôm sau, tại khu Bắc...
Về phần của Liên Thành và Hà Dĩnh, buổi sáng họ ở lại khu Bắc vì các môn sinh khu Bắc và đặc biệt là bạn bè cùng lớp đã tổ chức cho họ một bữa tiệc chia tay vô cùng linh đình và ấm áp.
Mấy trăm nữ sinh của khu Bắc tiếc nuối khi Liên Thành phải chuyển đi, nhiều cô gái còn rơi nước mắt khi phải xa mỹ nam của họ. Liên Thành đang là huynh trưởng khu Bắc nên khi Liên Thành rời đi nhà trường đã quyết định không đổi người vì chẳng ai xứng đáng đảm đương như Liên Thành, anh ấy sẽ vẫn là huynh trưởng khu Bắc nhưng sẽ học tập ở khu Hồ.
Những lời chia tay trong tiếc nuối, quỵ luỵ vang lên:
- Sư huynh à, sang khu Hồ phải giữ gìn sức khoẻ.
- Dù huynh không ở đây nữa nhưng trong lòng mọi người huynh mãi là huynh trưởng của khu Bắc.
- Tụi mình sẽ thường viết thư gửi sang khu Hồ cho bạn.
- Liên Thành à, mọi người sẽ nhớ bạn và Hà Dĩnh lắm đó.
- Hai môn sinh đứng đầu khu Bắc đều bị chuyển sang khu Hồ, có phải khu Bắc của chúng ta sẽ thiệt thòi lắm không?
Hai chàng trai cùng phòng nhiều năm với Liên Thành và Hà Dĩnh cũng ngậm ngùi chia tay hai cậu bạn:
- Qua khu Hồ vẫn phải thể hiện khả năng võ thuật điêu luyện của mình để bên đó thấy thế nào là môn sinh khu Bắc có biết chưa?
Người còn lại vỗ vai Liên Thành và Hà Dĩnh nói:
- Có cơ hội thì về thăm bọn này, bọn tôi nếu có thể sẽ tìm cách sang thăm các cậu. Qua đó học tập vui vẻ, giữ vững phong độ.
Hà Dĩnh mỉm cười đập tay với người trước mắt đáp:
- Được. Các cậu ở lại mạnh khoẻ, cố gắng học tập.
Liên Thành cũng nở nụ cười nhìn mọi người nói:
- Cám ơn tất cả tình cảm của mọi người dành cho tôi và Hà Dĩnh cũng như bữa tiệc chia tay ấm ấp, chân thành ngày hôm nay. Tôi và Hà Dĩnh sẽ rất nhớ mọi người. Nào chúng ta cùng uống cạn trước khi xa nhau thôi.
Mọi người nâng ly uống cạn cùng nhau trước khi tiễn người huynh trưởng của họ và cả môn sinh giỏi thuộc top đầu Thanh Thế là Hà Dĩnh sang khu Hồ.