Em Như Hoa Trong Mộng

Chỉ một thoáng nhanh chống cả hai đã nằm dài trên mặt đất. Thiệu Huy đè lên người cô, cú ngã ấy đã khiến môi hai người bất giác chạm vào nhau. Cả hai tròn mắt nhìn nhau. Hai người mắt đối mắt, khoảng cách hai gương mặt đang ở rất gần nhau.

Anh rất bối rối trước sự cố vừa xảy ra, anh liền nói:

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.

Cô ngại ngùng vội đẩy anh ra nhưng anh giữ chặt cô lại, cô cau mày nói:

- Bạn mau ngồi dậy đi Thiệu Huy?

Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

- Nếu tôi không ngồi dậy thì bạn sẽ làm gì?

Cô nhìn Thiệu Huy, nụ hôn vô tình vừa rồi giữa hai người khiến cô rất ngại ngùng, cô nhẹ giọng nói:

- Bạn làm ơn đứng dậy có được không? Nếu lỡ ai nhìn thấy sẽ không tốt đâu.

Anh hiểu rõ điều cô nói nhưng vì anh muốn ở gần cô thêm một chút. Anh đáp:


- Bạn lo lắng người khác đồn đại?

Cô khẽ nhíu mày:

- Vậy bạn không sợ họ sẽ đồn đại rằng chúng ta...

Anh nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta thế nào?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh:

- Chúng ta có gì đó với nhau, nếu họ đồn như vậy thì Luy Xuân nghe được sẽ thế nào? Bạn phải nghĩ cho cảm giác của cô ấy chứ?

Anh đỡ cô ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Sao bạn lại nhắc đến Luy Xuân?

Cô khó hiểu đáp:

- Bạn không hiểu hay cố tình không hiểu? Cả trường này ai cũng biết bạn và Luy Xuân là một đôi.

Thiệu Huy khẽ nhíu mày:

- Một đôi? Tôi chưa bao giờ nói tôi và Luy Xuân là một đôi?

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có cơn gió nhè nhẹ thổi mát, hai ánh mắt nhìn nhau, cô tỏ ý không hiểu đáp:

- Mọi người đều biết hai người yêu nhau, sao bây giờ lời nói của bạn cứ như đang phủ nhận?

Anh hơi nặng lòng đáp:

- Phải, mọi người đồn, tôi biết rất rõ cả trường đều đồn như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó.


Cô nhíu mày vì lời anh nói khiến cô khó hiểu, cô đáp:

- Bạn cũng chưa từng phủ nhận mà? Từ khi tôi vừa bước vào Thanh Thế thì đã nghe mọi người bảo rằng bạn và Luy Xuân đã yêu nhau rất nhiều năm.

Thiệu Huy không chút do dự đáp:

- Họ chỉ đồn và truyền tai nhau nhưng chẳng ai hỏi thẳng tôi cả. Nếu họ đồn tôi sẽ im lặng, nhưng nếu họ hỏi thì tôi sẽ trả lời.

Trước giờ cô chẳng để tâm chuyện người khác và rất hiếm khi đặt câu hỏi về vấn đề của ai đó, nhưng câu nói của anh khiến cô thật lòng muốn nghe câu trả lời. Cô dịu dàng nói:

- Vậy bạn và Luy Xuân là thế nào?

Anh rất ngạc nhiên khi nghe cô hỏi như vậy vì anh không nghĩ rằng cô sẽ quan tâm đến chuyện của anh. Trong mắt anh trước giờ cô quả thật rất lạnh lùng. Anh nhìn cô đáp:

- Tôi và Luy Xuân lớn lên cùng nhau. Từ trước đến nay tôi luôn xem cô ấy như em gái ruột, như người thân trong gia đình.

Cô nghe anh nói vậy thì đã hiểu được những tin đồn là sai sự thật vì thực tế cô chưa bao giờ thấy anh có hành động nào thân thiết hay âu yếm với Luy Xuân như những cặp đôi yêu nhau. Nhưng chuyện riêng của người khác thì cô nghĩ mình không nên tìm hiểu sâu quá. Cô đáp:

- Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì trước giờ đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép về ký túc xá trước.

Vừa dứt lời cô đã đứng dậy muốn rời đi, anh thấy vậy liền đứng lên theo cô. Bất giác vết thương trên cổ anh lại đau, cô thấy anh đưa tay chạm vào vết thương liền nhớ tới việc vết thương của anh đang rỉ máu. Nãy giờ lo nói chuyện với nhau mà cô lại quên mất. Cô vội nói:

- Tôi đưa bạn lên phòng y tế băng bó lại.


Nói rồi cô nắm tay anh kéo nhẹ, anh vội khựng lại không muốn đi:

- Không cần đâu.

Cô ngạc nhiên nhìn anh:

- Sao vậy? Vết thương bạn đang rỉ máu, nếu không đến phòng y tế kiểm ra lại sẽ không ổn đâu. Mau đi thôi.

Anh đáp:

- Bây giờ tôi vào phòng y tế mọi người nhìn thấy sẽ lại bàn tán về việc chúng ta đấu kiếm pháp. Họ sẽ đồn thổi chuyện này đi xa hơn.

Cô khẽ nhíu mày đáp:

- Bạn đừng quan tâm người khác nói gì cả, quan trọng là phải lo cho vết thứ của bạn trước.

Anh vẫn níu tay cô lại nói:

- Tôi không đi, nếu bạn lo cho vết thương của tôi thì bạn băng bó cho tôi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận