---Trường Hoàng Lâm, cấp 3, lớp 1-1----
Nó hôm nay đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ. Vừa bước vào lớp nó đã gặp An, cô bạn vẫn lầm lì ít nói, An không nhìn nó, không nói năng chỉ chú tâm vào sách vở. Cậu vẫn đang…ngủ. N.Anh thì đang oa oa cái miệng để điều khiển trực nhật. Oanh thì vẫn đang tươi cười chào hỏi mọi người. “Vẫn như cũ…” – Nó nghĩ thầm. Ely nhìn mọi người, nhìn nó, nhìn cậu rồi lại lắc đầu.
Ding dong, ding dong
Xoạt…
-Chào các em
-Chào cô.
-Hôm nay, lớp ta sẽ có một bạn mới chuyển đến. Vào đi em…
Một tên con trai bước vào, mái tóc màu đen, con ngươi có màu tím quí hiếm. Khuôn mặt rất ư là baby…. Nó hơi bất ngờ vì…
-Chào mọi người. Tôi là Trần Nhật Quang. Mọi người có thể gọi tôi là Quang cũng được. Tôi từ Ý sang. Trước khi ở Ý tôi có ở Anh quốc và là bạn của Di và Ely. Từ nay mong mọi người chỉ giáo – Tên con trai đó, giới thiệu mình…
-Quang, em ngồi sau lưng Ely nhé. – Cô Mai vừa nói, vừa chỉ tay về phía bàn trống sau Ely.
-Vâng. – Quang xách cặp và xuống ngay phía sau bàn, dừng lại ở chỗ Di và nói thầm. – Lâu rồi không gặp Thái Di, Di xinh hơn nhiều rồi…!!!
.Nó không bất ngờ vì hành động của Quang vì nó biết anh sẽ làm thế. Cậu thì đang phiêu diêu trong giấc ngủ, bỗng khi nghe một âm thanh của con trai lạ hoắc là tỉnh dậy ngay. Cậu quay sang nhìn anh = đôi mắt mang hình viên đạn (éc)…
-Tỉnh rồi à – Nó quay sang hỏi cậu. Chợt nó thấy cậu đang tia cho anh ánh mắt hình viên đạn thì đã gõ nhẹ lên trán cậu – Nhìn gì mà nhìn, lo học giùm…
-Hjx, đau lòng quá honey àk – Cậu nhìn nó, khóe mắt có thứ gì đó óng ánh.
-Honey nek` - Ely quăng cho cậu một cục gôm ngay trán.
-Á, đau – Cậu khẽ rên.
-Biết điều thì mau học đi. Điểm kiểm tra có 250, loại yếu đó biết chưa? – Nó nhìn cậu, lạnh lùng.
-Hjx, anh biết rồi, honey đừng giận – Cậu lại dùng chiêu mít ướt…
-Đã bảo không được gọi như thế. – Ely hơi tức giận.
-Hjx – Cậu sụt sùi.
Ba người đó cứ đùa giỡn như thế, không biết rằng đang có hai à không ba ánh mắt đang nhìn họ đắm đuối.
Một là của An.
Hai là của Quang.
Ba là của thầy giáo (cô Mai chỉ vào thông báo rồi đi ngay để thầy vào dạy).
-Thiên, Ely đứng lên cho tôi – Thầy tức giận cực độ rồi 0_o (tại sao thầy không gọi nó, đơn giản vì nó nhất trường về thành tích nên thầy cũng phải khoan hồng cho nó chứ. Học giỏi nó sướng thế đấy bà con ạ =.=)
----Giờ ra chơi----
-Honey đi ăn trưa không? – Thiên hỏi nó.
-Không – Nó đáp một câu làm mặt cậu tiu nghỉu, lủi thủi bước ra ngoài cùng đi với Khánh, Duy, Tường. Nhìn lúc này cậu đáng yêu phết. Nó cười thầm bỗng một người vỗ vai nó…
-Thái Di, nói chuyện với tôi một tí nhé.
Giật mình quay lại, đó là Quang
-Được thôi, anh đi theo tôi. – Nó hất Quang ra, bước đi khuôn mặt có chút cao ngạo.
“Em vẫn giống như ngày nào. Em đã quên được rồi sao?” – Anh cười thầm, lại nụ cười nửa miệng. Ely có phần hơi lo lắng. Cô chạy đi tìm cậu.
Đồi cỏ bên sau trường, hiện rõ mồn một hai cái bóng đen đang trải dài. Bởi vì nơi đó có một nam – một nữ đang nói chuyện. Giữa họ có cái gì đó quen thuộc nhưng cũng xa vời….
-Anh có chuyện gì nói đi? – Nó lạnh lùng.
-Em vẫn không khác trước, luôn đi vào chủ đề - Anh cười nhạt.
-Không cần vòng vo, nói đi.
-Hì, em không quên cái này nhỉ? – Anh lấy trong túi mình ra một chiếc khăn tay của nam.
Nó nhận lấy chiếc khăn tay đó, cơ thể nó như có một luồng điện xẹt qua. Chân nó bủn rủn, ngã khuỵu xuống. Nó như đã nhớ lại được điều gì rất khủng khiếp, nước mắt nó lăn dài…
-Xem ra em vẫn chưa quên nhỉ? Tôi chỉ mới không đi học một năm mà đã xảy ra quá nhiều chuyện. – Anh nhìn nó đang ngồi dưới thảm cỏ.
-Tôi làm sao có thể quên được…tôi làm sao có thể quên…- Nước mắt giàn dụa nhưng nó vẫn cố gắng nói thành lời…
Bỗng…
-Tiểu thư…
-Di…