Triệu Béo lưu loát trả lời: “Cậu ấy đi vệ sinh rồi, buổi trưa uống hai chén đồ kia, không đau bụng mới lạ.” Rồi oán giận một câu, “Cậu ấy còn không mang theo giấy, toàn dùng giấy của em, sắp bị cậu ấy dùng hết rồi.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Thật ra em không cần kể chi tiết như vậy.
Triệu Béo lại nói: “Nếu không tin thì cô vào nhà vệ sinh nam mà xem, nhưng em khuyên cô không nên đi, bốc mùi lắm, thối kinh lên được, bồn cầu mấy trăm năm không có ai dùng, còn có những con nhện lớn.”
Trong phòng ký túc xá của tòa nhà cũ kỹ không có nhà vệ sinh riêng, muốn đi vệ sinh chỉ có thể đi đến nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.
Trần Nhiễm Âm đương nhiên biết nhà vệ sinh thối, bởi vì nhà vệ sinh trong ký túc xá nữ cũng y chang, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhất định phải đi xem.
“Triệu công công” không ngại vất vả đi theo “Từ Hy thái hậu” vào nhà vệ sinh công cộng.
Còn chưa đi tới cửa nhà vệ sinh đã ngửi thấy mùi hôi thối xông vào mũi.
Thối đến nỗi khiến người ta muốn nôn.
Vì lý do giới tính, Trần Nhiễm Âm không thể vào nhà vệ sinh nam, nhưng vẫn nín thở đứng ở cửa gọi một tiếng: “Cố Biệt Đông?”
“Vâng?”
Rất nhanh đã có người trả lời, vì nhà vệ sinh trống vắng nên câu trả lời bị vọng lại.
Lúc này Trần Nhiễm Âm mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Béo cũng hét một tiếng vào trong nhà vệ sinh: “Cậu nhanh lên nhá, phòng ngủ không đóng cửa.”
Sau đó “Triệu công công” lại tự mình tiễn “Từ Hy thái hậu” đi, sau khi trở lại ký túc xá, cậu nhanh chóng khóa cửa lại, vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Nguy hiểm vãi, lúc đi tới cửa nhà vệ sinh tớ suýt thì chết vì sợ, sợ Chim Ưng xông thẳng vào.”
Ngô Nguyên ngồi dậy khỏi giường, ném đống vớ thối trong chăn xuống đất: “Lý Thông đáng tin ghê.”
Lý Thông là một nam sinh lớp 9/3, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh cũng là cậu ấy.
Triệu Béo thở dài, đi đến bên giường của mình nói: “Anh Đông đúng là to gan, ở nơi này còn dám trốn ra khỏi phòng.”
Nam sinh ở giường trên của Ngô Nguyên tên là Dương Lịch Vũ nói: “Đây là địa bàn của cậu của cậu ấy, đương nhiên là cậu ấy muốn thế nào cũng được.”
Triệu Béo trả lời: “Tớ thấy cậu của cậu ấy cũng không có vẻ gì là sẽ đồng ý cho cậu ấy trốn khỏi phòng.”
Ngô Nguyên tỏ vẻ đồng ý: “Tớ cũng cảm thấy nếu cậu của cậu ấy biết chuyện này, cậu ấy không chết cũng phải bị lột da.”
Sau khi Trần Nhiễm Âm trở lại phòng ngủ thì hỏi thăm tình hình bên kí túc xá nữ của Lý Tư Miên, xác nhận không có vấn đề gì xong cô mới bưng chậu đi rửa mặt.
Lúc quay lại, cô thay đồ ngủ, rồi lên giường đi ngủ.
Mãi đến khi sắp ngủ thiếp đi, bỗng dưng cô nghĩ tới cái gì đó, mở to mắt bật dậy trên giường, đi dép lê đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy thứ gì đó nhét vào trong túi.
Lý Tư Miên vẫn chưa ngủ, cầm di động hỏi một câu: “Cậu đang tìm gì vậy?”
“Thuốc buổi trưa bác sĩ kê cho tớ.” Trần Nhiễm Âm nói, “Cố Biệt Đông bị tiêu chảy, ngày mai mang qua cho em ấy.”
Thuốc đó cô rất quen thuộc, những bệnh thường gặp của của vấn đề tiêu hoá đều có thể dùng.
Lý Tư Miên nhớ đến chuyện gì đó: “Nhiều người bị tiêu chảy thế à?”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt: “Còn ai nữa? ”
Lý Tư Miên: “Hàn Kiều, lúc tớ đi kiểm tra phòng ngủ con bé cũng không có ở đó, Nhậm Nguyệt nói bụng con bé không thoải mái nên đi vệ sinh.”
Cả người Trần Nhiễm Âm cứng đờ, nhìn chằm chằm Lý Tư Miên: “Cậu có đến nhà vệ sinh kiểm tra không?”
Lý Tư Miên bị hỏi có chút chột dạ: “Tớ, tớ không đi…”
Trần Nhiễm Âm vội mang dép lê lao ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến phòng ngủ 107, dùng sức đập cửa phòng đóng chặt, vội vàng nghiêm khắc hô to: “Mở cửa!”
Đèn điều khiển âm thanh ở hành lang tầng một đều bị cô bật sáng.
Bên trong cửa có tiếng hoảng loạn, cuối cùng là Nhậm Nguyệt đến mở cửa, lại chỉ mở một khe nhỏ.
Nhậm Nguyệt đứng ở phía sau cửa, chột dạ nhìn Trần Nhiễm Âm: “Có chuyện gì ạ?”
Trần Nhiễm Âm không nói gì mà chỉ đẩy em ấy ra, xông vào phòng ngủ, đi thẳng tới giường của Hàn Kiều.
Hàn Kiều ở giường trên, trong bóng tối, chăn phồng lên như có người nằm ngủ bên trong.
Trần Nhiễm Âm trực tiếp leo lên thang, xốc chăn lên.
Chỉ có một chiếc gối ở trong chăn.
Cô như bị sét đánh, dựng hết tóc gáy, quay đầu lại nhìn tất cả mọi người trong ký túc xá, lớn tiếng chất vấn: “Hàn Kiều đâu?”
Không ai dám nói chuyện.
Sau lưng Trần Nhiễm Âm thấy ớn lạnh, sợ hãi lúng túng nhảy xuống giường, dép lê rơi xuống cũng không biết, đi chân trần chạy như điên sang kí túc xá nam sinh, vén chăn của Cố Biệt Đông lên dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy người Triệu Béo.
Cũng chỉ có một cái gối.
Sự thật rất rõ ràng, hai đứa đã trốn ra ngoài.
Hai đứa trốn ra ngoài với nhau vào ban đêm.
Kí ức từ tám năm trước lại hiện lên trong đầu cô, bất kỳ chi tiết nào cô cũng đều nhớ rõ ràng… Chiếc xe tải cũ nát đó, tòa nhà gạch đỏ bỏ hoang…
Da đầu Trần Nhiễm Âm bắt đầu tê dại, trước mắt cô chỉ thấy màu đen.
Có vài khoảnh khắc, thậm chí cô còn có cảm giác chóng mặt mãnh liệt, muốn nôn mửa, muốn la hét, muốn khóc rống lên.
Dạ dày lại bắt đầu co rút từng đợt.
Di chứng của sự kiện đó chưa từng biến mất.
“Cô, cô Trần?” Triệu Béo kinh ngạc nhìn Trần Nhiễm Âm cả người run rẩy.
Trần Nhiễm Âm nhắm hai mắt lại, hít sâu mấy hơi, cố gắng ép cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, xoay người rời khỏi phòng ngủ này.
Bây giờ chỉ có Cố Kỳ Châu có thể tìm được hai đứa nó.
Giống như chạy đua với thời gian vậy, cô liều mạng chạy dưới bóng đêm, sau khi trở lại phòng ngủ, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, run rẩy bấm gọi Cố Kỳ Châu.
Sân thể dục phía Bắc của căn cứ huấn luyện chỉ cách dãy núi phía sau một bức tường cao màu trắng, trên tường có một cánh cửa sắt, nhưng bình thường cánh cửa này bị khóa, chỉ khi các đội viên đi ra sau núi tham gia huấn luyện dã ngoại mới được mở ra.
Các tân binh đêm nay có nhiệm vụ huấn luyện dã ngoại ban đêm nên cửa cũng không bị khóa chặt, chỉ quấn một sợi xích sắt, nhẹ nhàng đẩy ra là có thể mở ra một khe hở.
Đối với kích thước cơ thể của người lớn, khoảng cách này có thể hơi hẹp, nhưng đối với hai đứa trẻ đang học trung học cơ sở thì quá đủ.
Hai đứa cũng không sợ bị camera giám sát chụp được, càng không sợ xảy ra chuyện, dù sao cũng chỉ là trốn học thôi, xảy ra chuyện gì được?
Đêm khuya vắng lặng, Cố Biệt Đông dẫn Hàn Kiều chui ra ngoài từ khe hở này, sau đó Hàn Kiều mới phát hiện, con đường này cũng không dễ đi như trong tưởng tượng.
Vào mùa hè, cây cối trên núi um tùm, che khuất ánh trăng không một kẽ hở, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón.
Con đường cũng không dễ đi, hoặc nói cách khác là hoàn toàn không có đường.
Sau khi chui ra từ cửa sắt chính là một con dốc, độ dốc không thấp, còn gập ghềnh, mỗi một bước đều phải bò vô cùng gian nan, một khi không để ý sẽ bị trượt.
Cố Biệt Đông cầm điện thoại di động dẫn đường phía trước, Hàn Kiều cố sức đi theo sau cậu, giày thể thao mới mua đã bẩn hết, cạnh giày dính đầy bùn đất, thấy vậy cô ta rất đau lòng, mua hết hơn hai ngàn đó, mà còn là hàng giới hạn!
Cô ta không thể chịu đựng được nữa nên nổi giận: “Người của đội cảnh sát đặc nhiệm không thể sửa chữa đoạn đường này một chút sao? Khó đi chết mất!”
Cố Biệt Đông quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi giày Nike không còn nhìn ra hình dáng ban đầu trên chân cô ta, khẽ thở dài: “Người ta vốn muốn huấn luyện trên núi, sửa đường núi thì còn huấn luyện gì nữa?”
Hàn Kiều trừng mắt nhìn Cố Biệt Đông, nói một cách ngạo mạn: “Giày của bọn họ có đắt như này không?”
Cố Biệt Đông: “…”
Hàn Kiều tiếp tục nhíu mày oán giận: “Giày của bọn họ cũng không phải bản giới hạn, bẩn cũng không đau lòng, đương nhiên là dẫm sao cũng được.”
Cố Biệt Đông: “…”
Nghiêm túc mà nói, lúc này, cậu bỗng nhiên cảm thấy Hàn Kiều có chút phiền phức.
Trước đó, cậu vẫn thấy con gái có chút tính khí nhỏ nhen cũng bình thường, chẳng những không phiền phức mà còn thấy rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên cậu nhận ra, hình như bệnh công chúa của Hàn Kiều rất nặng, nặng đến mức không để ai ở trong mắt.
Liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Cố Biệt Đông cũng không nhường cô ta, trực tiếp nói thẳng: “Giày của bọn họ không đắt như của cậu, nhưng cũng không rẻ, đồ dùng của cảnh sát chất lượng còn tốt hơn thứ cậu dùng nhiều, hơn nữa cậu có muốn dùng thật cũng không có tư cách dùng.”
Hàn Kiều sửng sốt, ăn vạ không đi nữa, tức giận trừng mắt nhìn Cố Biệt Đông: “Tớ không thèm dùng nhé!” Hốc mắt cô ta đỏ lên, tiếp tục oán giận, “Tớ bảo cậu dẫn tớ ra ngoài chơi, cậu đưa tớ đến nơi chó má này chơi? Ai muốn vào núi làm người rừng chứ?”
Cố Biệt Đông bất đắc dĩ: “Muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể đi con đường này, may mắn lắm mới gặp đúng lúc bọn họ huấn luyện tân binh, nếu không ngay cả con đường này cũng không đi được.” Cậu lại dặn dò, “Còn nữa, tốt nhất là cậu nói nhỏ một chút, nếu không sẽ thu hút cảnh khuyển tới.”
Hàn Kiều không phục cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy oán giận cùng tức giận, nhưng vẫn hạ thấp âm lượng lúc nói chuyện theo yêu cầu: “Chỉ có một con đường này sao?”
Cố Biệt Đông nói dứt khoát: “Đúng, chỉ có một con đường này, không muốn đi thì chúng ta quay lại luôn.”
Hàn Kiều cắn chặt răng, thoáng nhìn về phía trước, một mảnh đen kịt, không thấy rõ một cái gì, ai biết trong bóng tối có cái gì đây? Có thú rừng không? Có chuột và rắn không? Có người xấu không?
Cô ta bắt đầu sợ hãi và có ý định bỏ cuộc, không còn che giấu nổi sắc mặt kinh hoảng cùng sợ hãi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Trần Nhiễm Âm, cô ta lại lấy lại được dũng khí.
Cô ta thật sự rất ghét Trần Nhiễm Âm, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã chán ghét một cách khó hiểu, cảm thấy cô vừa diễn vừa làm màu.
Ai lại dùng bình giữ nhiệt vào mùa hè? Chỉ có Trần Nhiễm Âm.
Tại sao cô lại sử dụng bình giữ nhiệt? Bởi vì muốn diễn, diễn một cán bộ kì cựu, giả vờ trưởng thành và ổn định, muốn thu hút sự chú ý của mọi người bằng cách này.
Vô cùng ra vẻ.
Còn có chiếc Mercedes-Benz nhập khẩu mà cô lái đi làm, xách túi tote của LV, mặc váy của Chanel, dùng điện thoại Apple và máy tính Mac mới nhất, không phải khoe giàu thì là gì? Hơn nữa, cô chỉ là một giáo viên nhỏ, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Sao cô có thể có khả năng mua đồ đắt tiền như vậy? Chắc chắn là dựa vào sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông có tiền tặng cho, chắc chắn là còn ngủ với bọn họ.
Thật kinh tởm! Loại phụ nữ rác rưởi như USB này cũng xứng đáng làm giáo viên ư?
Cô ta còn nhìn lén Trần Nhiễm Âm trong phòng vệ sinh, phát hiện bụng dưới của cô hình như có xăm một chữ cái màu đen, khẳng định là tên của một người đàn ông.
Đúng là hạ tiện, còn xăm ở nơi riêng tư như vậy.
Thợ xăm hình như đều là nam, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy qua thợ xăm nữ, cho nên khẳng định là đàn ông xăm hình cho cô, chắc chắn lúc xăm đã nhìn sạch, thật không biết xấu hổ.
Đáng hận chính là, hình như cả thế giới chỉ có một mình cô ta nhìn ra bộ mặt thật của Trần Nhiễm Âm, những người khác đều thấy cô tốt, thấy cô xinh đẹp, thấy gia cảnh của cô bất phàm, thấy cô là một giáo viên nghiêm túc có trách nhiệm.
Cô thật sự có thủ đoạn, thế mà có thể che giấu tất cả mọi người… Càng nghĩ, Hàn Kiều lại càng chán ghét Trần Nhiễm Âm, trong lòng càng tức giận.
Ghét một người có sức mạnh lớn hơn thích một người nhiều.
Nỗi hận còn khó ngăn cản hơn cả tình yêu.
Cô ta cũng không ngại đường bẩn khó đi, cắn răng bò lên trên, đồng thời tự hỏi làm thế nào để mình và Cố Biệt Đông gặp chuyện ngoài ý muốn, như vậy mới có thể kiếm đề tài cho bố cô ta viết.
Cô ta muốn khiến Trần Nhiễm Âm thân bại danh liệt, để cô bị tố cáo, bị chửi trên mạng, khiến cô không thể làm việc ở trường học nữa, khiến cả đời này cô cũng đừng hòng trở thành giáo viên nữa!
Cố Biệt Đông bật đèn pin, lặng lẽ đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hàn Kiều một cái.
Khi đi tới chỗ dốc đứng, cậu còn vươn tay kéo cô ta một cái, nhưng từ đầu đến cuối Hàn Kiều vẫn trầm mặc, cậu cũng không biết cô ta đang suy nghĩ hay là đang giận dỗi.
Không biết đã leo núi bao lâu, bọn họ đi tới một con sông nhỏ, Hàn Kiều thật sự là đi không nổi nữa, mạnh mẽ đòi dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Cây cối bên bờ sông không quá rậm rạp, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Cố Biệt Đông đứng trên một tảng đá lớn trên bờ, ngước nhìn bầu trời đêm: “Nơi này cũng rất đẹp.” Cậu tắt đèn pin, cố gắng dùng điện thoại di động chụp lại bức tranh này, nhưng mà dù sao độ phân giải của máy ảnh cũng không thể so sánh với mắt thường, chụp tấm nào cũng không hài lòng, cậu đành bỏ cuộc.
Không thể lưu trữ trong điện thoại thì ghi nhớ trong đầu vậy, hình như sắp tới ngày giỗ của bố mẹ, đến lúc đó có thể miêu tả cho họ hình ảnh hiện tại đẹp như thế nào.
Cậu nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, cố gắng ghi nhớ vị trí của mỗi ngôi sao vào đầu để miêu tả cho bố mẹ.
Nhưng thật ra… Cậu hoàn toàn không nhớ bố mẹ trông như thế nào, bởi vì cậu không có ký ức trước sáu tuổi, cho nên ấn tượng về bố mẹ đều đến từ ảnh cũ và miêu tả của người khác.
Mặc dù vậy, cậu vẫn tự hào, bởi vì họ là những cảnh sát ưu tú, chiến đấu không chút sợ hãi với đám người xấu đến phút cuối cùng.
Còn ông ngoại của cậu cũng là một cảnh sát đáng kính, nghe nói nhân cách rất được mọi người kính nể.
Chi đội trưởng Hứa chính là đồ đệ của ông, bội phục ông đến tận bây giờ.
Còn có cục trưởng Chu, là đồng nghiệp thời trẻ của ông, tới bây giờ cục trưởng Chu vẫn còn nhớ tới ông.
Cục trưởng Chu đã từng chính miệng thừa nhận, nếu bây giờ ông ngoại cậu vẫn còn, vị trí cục trưởng nhất định không tới phiên ông ấy.
Mỗi cảnh sát đều có một số hiệu đi cùng suốt cuộc đời, cho đến khi cuộc sống của họ kết thúc.
Sau khi ông ngoại hy sinh, số hiệu của ông đã bị niêm phong vĩnh viễn, cho đến khi Cố Kỳ Châu trở thành cảnh sát, số hiệu kia mới được khởi động lại, số hiệu mà cậu của cậu dùng bây giờ chính là số của ông ngoại năm đó, đây là một loại thừa kế, mang theo tín ngưỡng và lãng mạn kiểu Trung Quốc.
Chờ sau này cậu trở thành cảnh sát, cậu cũng phải dùng số hiệu cảnh sát của bố mẹ, dù tạm thời vẫn chưa quyết xem dùng của bố cậu hay của mẹ cậu.
Hàn Kiều khoanh tay đứng cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nhìn chòng chọc bóng lưng Cố Biệt Đông.
Cô ta không biết Cố Biệt Đông đang nhìn chằm chằm bầu trời đêm mà suy nghĩ gì, cũng lười quan tâm, bây giờ cô ta chỉ muốn biết, nên làm sao để tạo ra được một sự cố ngoài ý muốn?
Tự làm mình bị thương? Cô ta đã nghĩ đến việc lấy đá ném vào chân mình, nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị cô ta bác bỏ, bởi vì sau này cô ta còn muốn nhảy múa, bị thương ở chân cũng không được, hơn nữa sẽ để lại sẹo, không đẹp.
Cô ta không thể để mình bị thương, vậy chỉ có thể để Cố Biệt Đông gặp chuyện ngoài ý muốn.
Theo như cô ta biết, cậu không biết bơi, là một con vịt cạn.
Dòng sông trước mặt thoạt nhìn không sâu lắm, nếu như đẩy cậu xuống, hẳn là sẽ không có chuyện gì nhỉ? Cùng lắm chỉ là sặc nước một chút, đến lúc đó cô ta hô to “Cứu mạng”, chắc là rất nhanh sẽ có cảnh sát đặc nhiệm chạy tới cứu cậu, cậu không chết được, nhưng không thể nghi ngờ đây là một chuyện ngoài ý muốn, ngay cả tiêu đề tin tức cô ta cũng đã nghĩ xong: “Giáo viên chủ nhiệm thất trách dẫn đến học sinh đuối nước trên núi”
Cô ta còn có thể giải thích rằng mình không cẩn thận đẩy cậu xuống, vốn là muốn che mắt cậu từ phía sau.
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo, nội tâm Hàn Kiều cực kỳ đắc ý, hơn nữa chiến thắng đã trong tay.
Cô ta không chút do dự nhấc chân chân, lặng yên không tiếng động đi về phía Cố Biệt Đông, từ từ đưa tay lên.
Một bóng đen bỗng mạnh mẽ vọt ra từ trong khu rừng, xông thẳng về hướng Hàn Kiều, đẩy ngã cô ta xuống đất, đồng thời còn sủa dọa người, chấn động cả núi rừng.
Những chiếc răng sắc nhọn ở ngay trước mắt, tiếng chó sủa gần như muốn chọc thủng màng nhĩ, Hàn Kiều bị dọa sợ mất mật, liên tục thét chói tai.
Cố Biệt Đông đột nhiên xoay người: “Bạch Nha?” Cậu vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu vì sao Bạch Nha lại nhào vào Hàn Kiều.
Khi phản ứng lại, cậu lập tức vọt tới, “Bạch Nha buông cậu ấy ra! Thả cậu ấy ra!”
Bạch Nha là cảnh khuyển được huấn luyện rất tốt, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ chỉ nghe chủ nhân chỉ huy, cho nên nó hoàn toàn không để ý Cố Biệt Đông, móng vuốt sắc bén của nó ghì chặt Hàn Kiều, hung ác nhếch mõm, không ngừng gầm gừ uy hiếp.
Hàn Kiều đã bị dọa khóc, trên mặt không chút huyết sắc, cũng không dám nhúc nhích một chút nào, sợ không may nó cắn đứt cổ họng.
Cố Biệt Đông vô cùng sốt ruột: “Bạch Nha! Thả cậu ấy ra!”
Cậu vừa dứt lời thì có hai đội viên đội đặc cảnh chạy tới, là Hà Tất, huấn luyện viên của Bạch Nha, cùng Dương Kính đội trưởng của trung đội 2.
Sau khi nhìn thấy Cố Biệt Đông, Dương Kính lập tức giơ bộ đàm lên: “Tìm được rồi.” Rồi nhanh chóng báo cáo tọa độ cụ thể với Cố Kỳ Châu.
Hà Tất đi về phía hai người bọn họ, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Hàn Kiều vài giây mới lạnh lùng mở miệng: “Bạch Nha.”
Bạch Nha lại sủa một tiếng về phía Hàn Kiều rồi mới buông cô ta ra, chạy về bên cạnh Hà Tất.
Hàn Kiều đã bị dọa cứng đờ, cả người không ngừng run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
Cố Biệt Đông đỡ cô ta dậy khỏi mặt đất, nhưng hình như ba hồn sáu phách của cô đã bị dọa bay mất, không ngừng khóc lóc nhìn chằm chằm dòng sông nhỏ phía trước, thở dốc từng hơi, giống như là choáng váng.
Cố Biệt Đông gọi vài tiếng cũng không khiến cô ta tỉnh táo lại được, bực bội nhìn về phía Hà Tất: “Bạch Nha bị gì vậy?”
Hà Tất mặt không đổi sắc đáp: “Bạch Nha không thể vô duyên vô cớ nhào vào người khác.”
Dương Kính thì vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cố Biệt Đông: “Có phải cháu chán sống rồi không? Không sợ cậu mình chém chết à?” Rồi thở dài, cảnh báo cậu một câu, “Chờ đi, cậu của cháu sắp tới rồi, đến lúc đó không ai cứu được cháu đâu.”
Cố Biệt Đông không còn lời nào để nói, đúng lúc này, Hàn Kiều bỗng nhiên hét lớn về phía Hà Tất: “Súc sinh chết tiệt của anh thiếu chút nữa đã giết tôi! Tôi sẽ bảo bố tôi bóc trần anh! Tôi muốn tố cáo anh! Súc sinh các anh nuôi suýt giết tôi!”
Cô ta gào đến tê tâm liệt phế, như có huyết hải thâm cừu với Hà Tất, hận không thể xé xác anh ấy ra.
Cố Biệt Đông ngơ ngác nhìn Hàn Kiều với khuôn mặt ác độc, bỗng nhiên thấy cô ta thật xa lạ.
Hà Tất vẫn không chút sợ sệt, khẳng định lại: “Bạch Nha không thể vô duyên vô cớ nhào vào người khác.”
Hàn Kiều: “Nó suýt cắn chết tôi! Anh còn nói nó sẽ không vô duyên vô cớ nhào vào người khác?”
Ánh mắt và giọng điệu Hà Tất vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Nó đang thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm cứu hộ, cô có ác ý với Tiểu Đông nên nó mới tấn công cô.”
Hàn Kiều ngây người, Cố Biệt Đông cũng ngây người.
Hô hấp của Hàn Kiều càng thêm dồn dập, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt, miệng còn cứng hơn tảng đá: “Tôi không hề! Anh nói bậy! Anh vu khống tôi để trốn tránh trách nhiệm!”
Hà Tất đã không để ý tới cô ta, lạnh lùng mím môi.
Hàn Kiều cắn răng, nhìn về phía Cố Biệt Đông, vành mắt đỏ hoe hỏi: “Cậu cũng không tin tớ sao?”
Cố Biệt Đông tin Hà Tất vô điều kiện, tin tưởng Bạch Nha, tin tưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, mặc dù cậu thích Hàn Kiều.
Lúc ấy cậu đang nhìn những vì sao, hoàn toàn không chú ý tới tình huống phía sau, khi đó Hàn Kiều đang làm gì? Và cô ta muốn làm gì cậu? Muốn đẩy cậu xuống sông sao? Tại sao cô ta lại làm thế?
Cố Biệt Đông không nghĩ ra, nhưng cậu không tin Hàn Kiều.
Cậu nhìn chằm chằm Hàn Kiều trong chốc lát, buông cánh tay cô ta ra, lặng lẽ đứng dậy.
Hàn Kiều cả người cứng đờ, khó hiểu nhìn Cố Biệt Đông.
Trong rừng rậm có tiếng bước chân đang tới gần, Cố Biệt Đông liếm liếm môi, căng thẳng và bất an nhìn về phương hướng nào đó.
Chỉ chốc lát sau, Cố Kỳ Châu và Trần Nhiễm Âm xông ra từ trong rừng cây đen kịt, đều thở hồng hộc, hiển nhiên là chạy như điên suốt đường đến đây.
Trần Nhiễm Âm đi giày thể thao, mặc áo ngủ, thân trên mặc áo tay ngắn, thân dưới mặc quần đùi, hai cánh tay hai chân đều bị cành cây trong rừng rậm cứa không ít vết xước.
Cố Kỳ Châu mặc trang phục huấn luyện chiến đấu màu đen, trên giày chiến màu đen dính đầy bùn đất màu vàng.
Không hề trì hoãn, anh lạnh lùng sải bước về phía Cố Biệt Đông, đạp một phát khiến cậu ngã nhào.
Anh không chút lưu tình, Cố Biệt Đông đau đến mức không thẳng nổi thắt lưng, nằm sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích, chỉ có hít vào chứ không thở ra, khung cảnh trước mắt dần biến thành màu đen.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người vì hành động bất thình lình này.
Cố Kỳ Châu vẫn chưa hết tức giận, lập tức vung dùi cui trong tay lên.
“Cố Kỳ Châu!” Trần Nhiễm Âm thét lên chói tai, chắn trước mặt Cố Biệt Đông.
Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm cô, quyết đoán nói: “Tránh ra.”
Trần Nhiễm Âm không hề động đậy, từng chữ từng chữ cảnh cáo anh: “Học sinh của tôi, tôi xử lý, không cần anh quản!”
Cằm Cố Kỳ Châu bạnh ra, xanh mặt nhìn chằm chằm cô.
Trần Nhiễm Âm không hề nhượng bộ, thái độ cứng rắn đối đầu với anh: “Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào đánh học sinh của tôi trước mặt tôi, trừ phi anh đánh chết tôi trước.”
Cố Kỳ Châu cười khẩy: “Bây giờ cô dũng cảm ghê.”
Sắc mặt Trần Nhiễm Âm cứng đờ, tim cô nhói lên đau đớn, trong ánh mắt nhìn anh cũng có thêm vài cảm xúc không nói rõ.
Cố Kỳ Châu vô thức rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Trần Nhiễm Âm không kịp nghĩ gì nữa, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, lo lắng hỏi Cố Biệt Đông: “Em sao rồi? Bụng còn đau không?”
Đau, vô cùng đau, đau quặn từng cơn, như bị đạp xuyên qua.
Nhưng thiếu niên tuổi dậy thì luôn bướng bỉnh, Cố Biệt Đông lại cắn răng lắc đầu: “Không sao.”
Trần Nhiễm Âm lo lắng: “Em đừng cố chấp, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói ra.”
Em không thèm nói, tốt nhất là đạp em đến chảy máu trong, đạp gãy mấy cái xương, phải vào bệnh viện cấp cứu, sau đó em chết, cậu em sẽ vui vẻ, hài lòng.
Bớt đi một gánh nặng như em, cậu em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Thiếu niên phản nghịch nghĩ như vậy, ôm bụng đứng dậy, tức giận nói một câu: “Cậu còn ước gì em chết, em chết cậu sẽ vui vẻ thôi.”
Trần Nhiễm Âm cũng đứng lên, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ trước mắt này: “Cậu em không phải cố ý muốn đánh em nặng tay như vậy, cậu em chỉ là quá tức giận thôi.”
Cố Biệt Đông hoàn toàn nghe không lọt, tràn đầy lửa giận, còn tủi thân đỏ mắt: “Cậu ấy muốn em chết thì có, em chính là một gánh nặng, không có em cậu sẽ sống thoải mái.”
Hà Tất cùng Dương Kính đều ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Đông, sao cháu có thể nói như vậy?” Hà Tất nói xong, Bạch Nha cũng “gâu” theo một tiếng.
Dương Kính cũng nhíu chặt mày: “Cậu của cháu bình thường đối với cháu thế nào, trong lòng cháu không hiểu rõ sao? Cậu ấy ngày nào cũng liều mạng là vì ai đây?”
Cố Biệt Đông bướng bỉnh không nói lời nào, cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trần Nhiễm Âm không nói gì nhìn cậu, cũng đỏ hốc mắt, không vì cái gì cả, chỉ là cô đau lòng cho Cố Kỳ Châu, đau lòng cho thiếu niên từng tên là Lâm Vũ Đường kia.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc thật lòng nói với Cố Biệt Đông: “Sở dĩ cậu em tức giận như vậy, không phải vì em trốn ra ngoài, mà là vì lo lắng em sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Cố Biệt Đông còn đang tức giận, chỉ về hướng Cố Kỳ Châu rời đi, tức giận quát lên: “Em không gặp tai nạn gì thì cũng bị bị cậu đá chết! Nếu bố mẹ em ở đây, cậu có dám đạp em như vậy không?”
Cổ họng Trần Nhiễm Âm nghẹn lại, hốc mắt không ngừng chua xót: “Nếu bố mẹ em còn, nhất định cậu em còn sống vui vẻ hơn bây giờ.” Cô nói thêm, “Ai mà không muốn được người lớn cưng chiều chứ? Nhưng cả đời này cậu em cũng không có cái phúc đó.”
Cố Biệt Đông á khẩu không nói nên lời.
“Em, không thể trách cậu em…” Trần Nhiễm Âm mấp máy môi, bất lực nhắm lại, sau khi hít một hơi thật sâu, mới cực kỳ gian nan mở miệng nói cho thiếu niên sự thật, “Cậu em lo em gặp tai nạn, là bởi vì tám năm trước bọn cô đã kết thúc như vậy.
Đêm đó, anh ấy đã mất đi tất cả.”.