Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không


12h50 là bắt đầu giờ tự học buổi trưa, trước đó nhà trường sẽ cho mọi người thời gian ăn trưa và nghỉ trưa, phần lớn các học sinh ăn bữa trưa xong rồi sẽ về phòng học, nằm bò trên bàn nghỉ ngơi một lúc, tranh thủ từng giây từng phút để ngủ bù, tránh cho buổi chiều lại buồn ngủ.
Khoảng 12h10, các lớp học trong trường trung học cơ sở đều yên tĩnh, toàn bộ rèm cửa sổ màu xanh lam trong phòng học đều thả xuống, tạo không khí yên tĩnh để nghỉ trưa.

Chỉ có duy nhất lớp 9/2 là sôi động hệt như rạp chiếu phim, nói cụ thể hơn là rạp phim sau khi phim bắt đầu.
Bên trong ai cũng thả hết rèm xuống nhưng chẳng mấy ai ngủ, tất cả đều tụ tập ở hàng cuối cùng của lớp, vây xung quanh một chàng trai tên Dương Lịch Vũ, người nào người nấy cũng nhìn chòng chọc vào điện thoại của Dương Lịch Vũ như đang xem phim xã hội đen, thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Trên màn hình điện thoại hiển thị video trò chuyện thời gian thực trên Wechat, người đang video call với Dương Lịch Vũ là Triệu Béo – Triệu Tử Khải.
Chàng trai ‘Chính nghĩa’ phòng 309 lặng lẽ theo đuôi con nghiện đến một bệnh viện bỏ hoang cách trường học không xa, bên ngoài bệnh viện được bao quanh bởi tường rào màu xám cũ kỹ, cánh cổng sắt lớn trên bức tường đó hướng ra công viên, trên cửa quấn dây xích sắt loang lổ vết rỉ sét, rõ ràng là để đề phòng người ngoài đi vào.
Ở cửa chính có thể phòng nhưng lỗ chó thì khó mà chặn được.
Vì đã lâu không sửa nên góc tường phía Tây Bắc bị sập một đoạn ngắn, dù là người hay chó cũng có thể thoải mái lật đống gạch vỡ ngói vỡ này chui qua.

Mười phút trước, ba chàng thiếu niên trơ mắt nhìn con nghiện đi vào bệnh viện bỏ hoang từ bức tường đổ nát, sau đó rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan...
Ngô Nguyên: “Hắn ta đi vào rồi, chúng ta có theo nữa không?” Nói xong lại đưa ra lời kiến nghị quý giá của mình, “Hay là thôi đừng theo nữa? Ở đây đợi đi, tớ cảm thấy bên trong không an toàn.

Bệnh viện số 9 mà, bệnh viện có bệnh truyền nhiễm...!Mặc dù đã di dời rất lâu rồi, nhưng tớ vẫn thấy bên trong u ám lắm, lỡ như trong không khí còn vi rút vi khuẩn tàn dư thì sao?”
Thành phố Đông Phụ phát triển nhanh, hai mươi năm trước ở đây vẫn là vùng ngoại ô có mật độ dân cư thưa thớt, thế nên chính quyền thành phố mới chọn nơi này để đặt bệnh viện bệnh truyền nhiễm.

Nhưng chẳng ai ngờ thời đại thay đổi chóng mặt, vùng ngoại ô dần trở thành khu vực nhộn nhịp sầm uất.

Bệnh viện, trường học, phố thương mại, khu dân cư liên tục mọc lên như nấm sau mưa, bệnh viện bệnh truyền nhiễm trở thành mục tiêu công kích.
Suy xét đến sự an toàn của người dân, chính quyền đã đưa ra quyết định di dời, dời bệnh viện số 9 ra ngoài vành đai phía Nam.

Hiện tại bệnh viện cũ này đã không hoạt động hai năm, nhưng mãi không khởi công phá dỡ, trở thành tòa nhà ma nổi tiếng gần đây, là nơi nghỉ đêm của người lang thang, con bạc, ma men, người vô gia cư, đồng thời cũng là studio livestream cho những người có sở thích mạo hiểm.
Triệu Béo nghe kiến nghị của Ngô Nguyên xong thì hỏi lại: “Lỡ như trong bệnh viện có cửa sau thì sao? Thế chẳng phải chúng ta mất dấu người ta à?”
Ngô Nguyên phản bác: “Nếu ba người chúng ta vào rồi gặp nguy hiểm thì làm sao? Với cả, nếu ba chúng ta vào hết, lát nữa ai dẫn đường cho chú cảnh sát?”
Triệu Béo nghẹn họng, cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, bèn nhìn Cố Biệt Đông bằng ánh mắt dò hỏi: “Anh Đông, ý kiến của cậu là gì?”
Cố Biệt Đông suy nghĩ một lát rồi đưa ra sắp xếp chi tiết: “Ngô Nguyên, cậu đứng ở cổng đợi cảnh sát, tớ với ông Béo vào trong.”
Đầu óc Ngô Nguyên vẫn khá tỉnh táo: “Hả? Vậy lỡ hai người các cậu xảy ra chuyện thì làm thế nào? Lỡ hắn ta có đồng bọn thì sao? Hai cậu làm thế này chẳng phải tự đâm đầu vào lưới sao?”
Cố Biệt Đông chẳng chút sợ hãi, nắm chắc phần thắng trong tay: “Con nghiện đều rất yếu ớt, một mình anh đây có thể tẩn hắn ta.”
Triệu Béo cũng không hề sợ sệt: “Cơ thể của ông Béo tớ đè một phát là được!” Lúc nói câu này, cậu ấy không nhớ ban nãy trong nhà vệ sinh là ai bị dọa đến nỗi không đi vệ sinh được.
Ngô Nguyên mím môi: “Tớ vẫn cảm thấy tùy tiện đi vào không an toàn cho lắm...!Ai mà biết cậu vào rồi sẽ gặp phải tình huống gì chứ?”
Triệu Béo nảy ra ý tưởng: “Chúng ta có thể gọi video Wechat.” Cậu ấy tràn đầy lòng tin phân tích, “Làm vậy có thể đảm bảo an toàn tính mạng của tớ và anh Đông, còn có thể mượn sức của bên ngoài để theo dõi hành tung của phần tử tội phạm mọi lúc, cậu quay màn hình lại còn có thể lưu giữ làm chứng cứ.” Tiện thể cậu ấy còn làm ra vẻ ngầu, để cả thế giới đều biết cậu ấy can đảm theo dấu phần tử nghiện ngập gây hại cho xã hội.
Cố Biệt Đông gật đầu tỏ ý tán thành.
Mặc dù Ngô Nguyên cũng tán thành cách này, nhưng mà: “Tớ không đem theo điện thoại...”
Triệu Béo: “...”
Cố Biệt Đông: “...”
Tuột xích ngay thời khắc quan trọng!
Cố Biệt Đông: “Lớp chúng ta còn ai đem theo điện thoại?”
Ngô Nguyên: “Dương Lịch Vũ, bạn cùng bàn của tớ.”
Triệu Béo lấy điện thoại ra: “Giờ tớ gọi video cho cậu ấy.”
Cố Biệt Đông dặn dò: “Lát nữa vào đó rồi đừng quên tắt chuông.”
Sau khi gọi video cho Dương Lịch Vũ, Triệu Béo nói ngắn gọn súc tích tình hình với cậu ta rồi tắt chuông điện thoại, cầm theo điện thoại cùng Cố Biệt Đông vào bên trong bệnh viện hoang từ bức tường đã sụp, hệt như blogger đang livestream quá trình mạo hiểm.

Ngô Nguyên khoanh tay đứng bên đường đợi một lúc, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Mặc dù vừa rồi ba người họ đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại không theo dấu con nghiện, cũng chẳng có năng lực dự đoán, thế thì làm sao biết con nghiện này sẽ đến bệnh viện bỏ hoang này? Chắc chắn vẫn phải mất một khoảng thời gian để điều tra, không thể nói tới là tới ngay được, lỡ như hai người họ gặp nguy hiểm trước khi cảnh sát đến thì phải làm thế nào?
Không được! Mình vẫn phải đi báo cảnh sát lần nữa!
Phòng 309 không thể bỏ rơi bất cứ người anh em nào! Vinh nhục có nhau!
Thế nên, bạn nhỏ Ngô Nguyên lập tức điên cuồng tìm điện thoại công cộng trên đường phố gần đó để báo cảnh sát lần nữa, thông báo cho cảnh sát nhanh chóng đến bệnh viện bệnh truyền nhiễm bỏ hoang, còn thành thật thừa nhận với chú cảnh sát: Hai cậu bạn cùng phòng không sợ chết của cháu đã vào trong theo dõi con nghiện rồi, bây giờ cháu thật sự lo lắng hai cậu ấy chết trong đó.
Ai cũng biết trong văn học kinh dị có những địa điểm thần bí như: Trường học bỏ hoang, bệnh viện bỏ hoang, khu vui chơi bỏ hoang, và trong văn học kinh dị, xác suất những địa điểm này xuất hiện còn cao hơn cả xác suất chôn người chết trong nghĩa địa.

Bệnh viện bỏ hoang là địa điểm đáng sợ nhất, bởi vì nó là nơi gắn liền giữa sự sống và chết, cho dù có bị bỏ hoang hay không, nếu thêm một cụm từ ‘Bệnh truyền nhiễm’, ‘Bệnh phong cùi’, ‘Bệnh tâm thần’ vào giữa chữ ‘Bệnh viện bỏ hoang’ này thì thật sự có thể nắm vững mật mã dữ liệu trong văn học kinh dị.

Hiện tại có không ít studio trốn thoát khỏi mật thất làm như vậy.
Sau khi Cố Biệt Đông và Triệu Béo vào trong bệnh viện, trên màn hình điện thoại của Dương Lịch Vũ xuất hiện một bãi đất hoang đủ thứ loại rác.

Ở đây từng là quảng trường nhỏ trước tòa nhà khám bệnh, nhưng vì nhiều tháng không có ai dọn dẹp nên cỏ dại mọc đầy trong vết nứt xi măng.
Bệnh viện kiểu cũ không lớn, chỉ có một tòa nhà khám bệnh này, hai tầng dưới là phòng khám, bốn tầng trên là phòng bệnh và phòng phẫu thuật, bên trong không có thang máy.
Cố Biệt Đông và Triệu Béo không dám hành động bừa, đứng im tại chỗ cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận con nghiện không ở gần, cả hai mới tiếp tục đi về phía trước.

Để đề phòng, hai người chọn hai món đồ trang bị có vẻ tiện lợi từ trong đống rác vương vãi khắp sàn: Cố Biệt Đông chọn một viên gạch, Triệu Béo nhặt một cây gậy gỗ.

Hai người lại đi tiếp mấy bước, đến lối vào của tòa nhà khám bệnh, Triệu Béo tinh mắt nhặt một đồ vật nhỏ trên bậc thềm lên, nhỏ giọng nói với Cố Biệt Đông: “Nhìn này, bật lửa!”
Đó là một chiếc bật lửa đá mài trong suốt bằng nhựa nhám màu đỏ, thường bán ở sạp hàng bên đường, khoảng hai tệ một cái.
Bật lựa trông rất mới, bên trong còn một nửa gas, Triệu Béo dùng ngón cái quẹt lên đá mài, một ngọn lửa nhỏ sáng rực trong bật lửa phựt lên: “Liệu có phải là tên nghiện kia làm rơi không?”
Ngọn lửa màu vàng khẽ lay, Cố Biệt Đông lo lắng nhíu mày.

Cậu không thích lửa cho lắm, vừa thấy lửa là trong lòng lại có cảm giác sợ hãi.

Bà ngoại cậu là một bác sĩ pháp y, bà nói đây là một loại bệnh tâm lý di truyền, giống như con người sinh ra đã sợ độ cao.

Cậu của cậu biết cậu mắc bệnh này, thế nên trong nhà chưa từng có lửa, nấu cơm cũng dùng bếp từ, còn cho phép cậu tùy ý gọi đồ ăn ship về lúc ở nhà.

Còn bà ngoại của cậu khi còn sống chưa từng để cậu vào bếp, không để cậu đi đốt giấy cho bố mẹ và ông ngoại, cố gắng hết khả năng để cậu không nhìn thấy lửa vì biết cậu sợ lửa.

“Có khả năng là vậy.” Cố Biệt Đông dời mắt đi, đáp: “Mau tắt đi.”
“Ờ.” Triệu Béo buông tay, sau đó cất bật lửa vào trong túi áo khoác đồng phục: “Giữ lại trước, lỡ lát nữa cần dùng.” Sau đó lại đầy lòng tin nói tiếp: “Thông thường mà nói, trong game trốn thoát khỏi mật thất bật lửa là đạo cụ quan trọng không thể thiếu, quan trọng như xà beng vậy.”
Cố Biệt Đông: “Đừng nói nhảm nữa, mau vào đi.”
Triệu Béo ngậm miệng, cùng Cố Biệt Đông lặng lẽ đi vào tòa nhà khám bệnh của bệnh viện bệnh truyền nhiễm đã bỏ hoang từ lâu.
Cửa gỗ được khảm trên khung cửa đã bị đứt đoạn, trong đó có một cánh cửa gỗ nghiêng vẹo dựa trên khung cửa, cánh cửa còn lại lặng im nằm dưới đất, rất dơ bẩn, rách nát, mảnh thủy tinh dính đầy bụi rơi vãi đầy đất.
Vừa bước vào trong tòa nhà khám bệnh, hai chàng trai đã cảm nhận được không khí âm u lạnh lẽo khó nói thành lời.

Trong đại sảnh khoa ngoại trú tối đen, trên đất tràn đầy rác, ở hai bên đại sảnh là hai hành lang sâu hun hút.
Triệu Béo vô thức đi sát vào bên cạnh Cố Biệt Đông, nhỏ giọng hỏi: “Anh Đông, đi bên nào đây?”
Thực ra Cố Biệt Đông không chắc tên nghiện đó đi bên nào, nhưng cậu ngại khi thừa nhận rằng mình không biết.

Dù sao thì cả nhà cậu đều là cảnh sát mà, nếu ngay cả chút khả năng truy dấu vết này cũng không có thì chắc chắn sẽ bị Triệu Béo cười nhạo, huống hồ điện thoại cậu ta đang gọi video, các bạn học đều có thể nhìn thấy...!Thế là Cố Biệt Đông cố tỏ ra chuyên nghiệp, ngồi xổm xuống, nghiêm túc quan sát mặt đất như lính trinh sát.
Mặt đất trong đại sảnh phủ một lớp bụi dày, bên trên đầy những dấu vết khác nhau.

Cậu, một chàng trai chính nghĩa xuất thân từ gia đình cảnh sát, dù không quan sát được một chút manh mối nào nhưng cậu có thể diễn.
Cố Biệt Đông ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang trái rồi lại ngoảnh sang phải, sau đó đứng dậy, chỉ hành lang bên trái, nghiêm túc nói: “Đi bên này.”
Triệu Béo ngạc nhiên: “Ôi vãi, anh Đông ngầu thật đấy!”
Cố Biệt Đông ‘khiêm tốn’ xua tay: “Thường thôi, thường thôi.” Thực ra cậu đang cược, dù sao cũng có hai hành lang, không bên trái thì là bên phải, xác suất năm mươi năm mươi, bên trái không có thì lại tìm bên phải.
Sau đó, hai chàng trai chính nghĩa của phòng 309 kiên định và căng thẳng sải bước đi về phía hành lang bên trái sâu hun hút.
Lúc camera bên phía Triệu Béo tiến vào, màn hình điện thoại Dương Lịch Vũ cũng càng ngày càng tối đi, tối đến nỗi gần như chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng cảm giác âm u lạnh lẽo và sợ hãi như có thể xuyên qua màn hình, không ngừng tấn công vào từng ‘Quần chúng xem phim’ ở hàng sau của phòng học lớp 9/2.
Cho dù là nam hay nữ cũng không dám thở mạnh.
Bất giác đã đến mười 12h50, chuông vào tiết vang lên, thế nhưng chẳng ai quay về chỗ ngồi.
Trưa hôm nay đến lượt Hứa Từ Thoại —— cán sự bộ môn Vật Lý trông lớp.
Hứa Từ Thoại không biết hàng sau đang làm gì, cũng không hứng thú tham gia các hoạt động khác.

Sau khi ăn trưa xong, cô ấy nằm bò trên bàn ngủ, tiếng chuông vào tiết vừa vang lên cô ấy đã mở mắt, sau đó cầm đồ dùng học tập và sách đã chuẩn bị đi lên bục giảng.

Cô ấy vừa đặt đồ lên bàn vừa hô lớn với nhóm người đang tụ tập ở phía sau: “Bắt đầu tiết tự học, mọi người nhanh chóng về chỗ của mình đi.”
Cô ấy dùng từ rất lịch sự, có thể nói là một trong những ban cán sự lịch sự nhất của lớp.

Giọng cô ấy dịu dàng nhẹ nhàng, cho dù giọng điệu nghiêm nghị thì khi cô ấy nói cũng chẳng hề hung dữ, thế nên những ‘Binh lính tinh anh’ hoàn toàn không sợ, cho dù cô ấy nói gì thì họ cũng làm như không nghe thấy.
Hứa Từ Thoại lặp lại lần nữa: “Tiết tự học đã bắt đầu rồi, mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ, nếu không kiểm tra đến lớp chúng ta thì sẽ bị trừ điểm kỷ luật đấy.”
Vẫn có chút hiệu quả, có hai người lưu luyến quay về chỗ ngồi, những người khác thì vẫn án binh bất động, tập trung ‘Xem phim’.

Mấy người về chỗ đều là những người có thành tích học tập khá tốt, một trong số đó là bạn cùng bàn của Hứa Từ Thoại, Vương Thái Dương.
Hứa Từ Thoại bất lực thở dài, bước nhanh xuống khỏi bục giảng, nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn một câu: “Cậu đang xem gì thế?”
Vương Thái Dương vừa căng thẳng vừa kích động trả lời: “Kích thích lắm, cậu mau tới xem đi, Cố Biệt Đông với Triệu Tử Khai đi bắt người nghiện đấy!”
Hứa Từ Thoại cứng người, khó mà tin được nhìn chằm chằm vào Vương Thái Dương: “Hai cậu ấy đi làm gì?”
“Bắt người nghiện, ở bệnh viện bệnh truyền nhiễm ấy.” Vương Thái Dương nói: “Đang video call với Dương Lịch Vũ đấy.”
Sắc mặt Hứa Từ Thoại lập tức trắng bệch, lộ vẻ hoảng sợ và lo lắng khó nói thành lời.

Cô ấy không nói gì, chạy về phía cửa trước của phòng học.

Sau khi ra khỏi phòng học, cô ấy nhanh chóng chạy đến văn phòng giáo viên.
Trần Nhiễm Âm đang tập trung chuẩn bị bài, cửa văn phòng vốn đang đóng bỗng bị đẩy ra, cô giật mình, vô thức ngẩng đầu thì thấy Hứa Từ Thoại đang thở hổn hển: “Cô ơi, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.

Cố Biệt Đông với Triệu Tử Khải đang đi theo dõi người nghiện!”
Theo dõi, người nghiện...!Trần Nhiễm Âm như bị sét đánh, chuyện tám năm trước lần nữa hiện lên trong đầu, rõ mồn một ngay trước mắt, cảm giác hoảng sợ và khó thở lại lần nữa nuốt chửng cô.
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, hít thở cũng trở nên khó khăn, nhưng cô lại không thể không ép mình phải bĩnh tĩnh, nhanh chóng hỏi Hứa Từ Thoại: “Sao em biết? Ai nói với em?” Hứa Từ Thoại: “Trong lớp ai cũng biết cả! Cậu ấy đến bệnh viện bệnh truyền nhiễm bỏ hoang kia, còn gọi video với Dương Lịch Vũ nữa.”
Trần Nhiễm Âm bắt đầu đau tê tái, cô đứng bật dậy khỏi ghế, điên cuồng chạy đến lớp học.
Khoảnh khắc cô đẩy cửa lớp học, hàng sau bỗng phát ra tiếng động, mọi người đều cực kỳ hoảng sợ, thế nhưng không phải vì chủ nhiệm đột ngột ghé thăm, mà là vì...!
Cố Biệt Đông cược đúng rồi, cậu và Triệu Béo đi đến cuối hành lang bên trái thì thấy cầu thang, sau đó phát hiện một mẩu thuốc lá còn chưa tắt trên cầu thang...!Tám phần là do tên nghiện kia để lại.
Bên dưới cầu thang tối om, ở đầu kia cầu thang tối đến duỗi tay không thấy năm ngón, điều này đã dập tắc sự can đảm của hai chàng trai chính nghĩa.
Tầng B1 là nhà xác, mặc dù đã bỏ hoang nhiều năm, nhưng hình như sau khi bỏ hoang thì nó lại càng có cảm giác kinh dị hơn...!Cố Biệt Đông và Triệu Béo không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, như thể cả hai đều nhìn thấy một câu hỏi trong mắt của đối phương: Đi hay không đây? Thôi đừng đi nhỉ?
Tiếng trống rút lui cứ như thế vang lên.
Nhưng hai người vẫn ngại mở miệng nói đến việc quay về.
Sau khi im lặng đấu tranh vài giây, Cố Biệt Đông liếm đôi môi khô khốc vì quá căng thẳng, chủ động lên tiếng: “Hay là dùng điện thoại chụp lại trước, đường khó đi thì đừng đi nữa, tớ đoán hắn ta không có khả năng đến cái nơi xui xẻo kia.”
Nhưng đổi cách nghĩ, nếu đã nghiện thì chắc chắn nơi nào kín đáo sẽ đến chỗ đó, dù sao thì không ai dám ngang nhiên làm chuyện phạm pháp cả.
Triệu Béo gật đầu đồng ý với đề nghị của Cố Biệt Đông, bởi vì trong lòng cậu ấy biết rõ, chắc chắn cuối cùng hai người sẽ đưa ra một kết luận thống nhất: Đường khó đi nên không đi.

Nhưng trước khi đưa ra kết luận thì vẫn phải xem qua hiện trường.

Đúng, cậu ấy mở bảng hiển thị di động, bật đèn pin.

Khoảnh khắc đèn sáng lên, hai chàng trai nhìn thấy khuôn mặt u ám của người đàn ông trong bóng tối.
“Aaaaaa!” Cố Biệt Đông và Triệu Béo đều sợ đến nỗi mất hồn mất vía, không ngừng la hét, nhất thời không phân biệt được người đàn ông này là người hay ma.

Nhất là Triệu Béo, sợ đến nỗi cầm điện thoại không chắc, chiếc điện thoại mới mua chưa được hai tháng rơi ‘Cạch’ xuống đất.
Điện thoại rơi xuống đất, camera sau bị chặn lại, màn hình điện thoại của Dương Lịch Vũ đột nhiên tối sầm, tiếng hét của hai người vẫn không ngừng phát ra từ loa điện thoại.

Phim kinh dị chẳng qua cũng chỉ có thế...!Tất cả học sinh lớp 9/2 đều sợ đến câm nín, một vài bạn nữ nhát gan đã ôm lấy nhau, nổi da gà khắp người.
Lúc Trần Nhiễm Âm bước vào lớp học thì thấy cảnh này: Trong mắt tất cả học sinh tụ tập ở phía sau đều lộ vẻ hoảng sợ, Dương Lịch Vũ còn ném cả điện thoại của mình, hoảng hốt bật dậy khỏi ghế, mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm điện thoại vứt trên bàn mà không biết phải làm sao.
Âm thanh trong điện thoại không ngừng truyền đến, tiếng hét của Cố Biệt Đông và Triệu Béo dần biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa.

Nhưng sau đó, trong điện thoại lại truyền đến tiếng bước chân một người khác và tiếng chửi rủa tục tĩu của đàn ông: “Thằng con hoang không có mẹ dạy cũng dám theo dõi ông đây? Ông đây giết chết hai đứa mày!”
Rõ ràng người đàn ông với khuôn mặt u ám này đang muốn đuổi giết hai người họ.
Trần Nhiễm Âm lao thẳng đến trước mặt Dương Lịch Vũ, vừa lo vừa sợ hỏi cậu ta tình hình.

Dương Lịch Vũ vẫn còn đang sợ hãi, lời nói lắp bắp đứt quãng, nhưng tốt xấu gì cũng giải thích đại khái tình hình mình biết cho Trần Nhiễm Âm.
Sau khi hiểu sơ qua tình hình, Trần Nhiễm Âm không hề chần chừ lấy điện thoại ra báo cảnh sát, sau đó cô mới biết ba người nhóm Cố Biệt Đông đã báo cảnh sát trước đó rồi, hiện tại phía cảnh sát đang dốc hết sức đến bệnh viện bệnh truyền nhiễm bỏ hoang.

Trần Nhiễm Âm không khỏi thở phào: May quá, thằng nhóc đó vẫn biết báo cảnh sát, không ngốc lắm!
Nhưng cô vẫn không yên tâm về học sinh của mình, phải đích thân đi một chuyến mới được.

Lúc cô lái xe điện chạy như bay đến bệnh viện bệnh truyền nhiễm thì đúng lúc gặp Ngô Nguyên đang dẫn chú cảnh sát đến bức tường bị sập của bệnh viện.
Ngô Nguyên nhìn thấy cô thì vô cùng kích động, hệt như gà con hoảng hốt lo sợ nhìn thấy gà mẹ, lập tức hô lớn: “Cô Trần!”
Trần Nhiễm Âm không hề kích động mà chỉ muốn tẩn cho cậu ta một trận, đúng là dê mới sinh không sợ hổ, không biết trời cao đất dày.

Nhưng bây giờ cô không có thời gian tính sổ với cậu ta, cô chẳng kịp khóa xe điện, nhảy xuống xe xong là thẳng tay vứt xe bên đường, theo cảnh sát đi vào trong bệnh viện bệnh truyền nhiễm từ bức trường đổ nát.
Hơn mười phút tước, vào khoảnh khắc người đàn ông với khuôn mặt u ám đó lao tới, Cố Biệt Đông và Triệu Béo đã co chân bỏ chạy, hoảng loạn xông thẳng đến cầu thang lên tầng hai.

Tất nhiên sau khi lên tầng hai rồi cậu ta mới phát hiện, cửa dẫn lên hành lang tầng hai bị khóa, không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục lao lên tầng.
Cửa tầng lầu không khóa, hai người chạy trên hành lang như ruồi mất đầu.
Là tòa nhà nội trú, các phòng ở hai đầu hành lang được bố trí dày đặc, cửa phòng bệnh vẫn là kiểu cửa gỗ cũ sơn màu be, nửa phần trên của cửa khảm một ô kính hình vuông, nhưng từ sau khi bị bỏ hoang, những ô kính này lần lượt bị vỡ, chỉ có vài ô được bảo quản tốt nên bên trên bám một lớp bụi dày, thể hiện vẻ tiêu điều và xuống dốc của bệnh viện lúc này.
Phần lớn rèm cửa sổ trong phòng bệnh đều không cánh mà bay, thế nên trong phòng vô cùng sáng, ánh sáng chiếu vào qua khung cửa hoặc ô kính rọi sáng hành lang, thế nên mặc dù hành lang không có cửa sổ nhưng cũng không hề u tối, không giống kiểu âm phủ như ở phòng khám tầng một.
Ánh mặt trời luôn có thể mang đến năng lượng cho người ta, Cố Biệt Đông và Triệu Béo vừa xông vào đã cảm nhận được ‘dương khí’ lâu rồi không thấy, hệt như từ cõi âm quay về nhân gian tươi sáng!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai người hoàn toàn không dám dừng lại, hệt như hai con chuột bị mèo đuổi bắt, chạy thục mạng trong tòa nhà nội trú.
Xong, người đó như quyết tâm giết hai người bằng được, hành lang bị hai tủ thuốc bằng gỗ lớn chặn lại...!Hai tủ thuốc đặt áp lưng vào nhau không đẩy đi được, không còn cách nào khác, Cố Biệt Đông và Triệu Béo tạm thời đổi tuyến đường, đâm sầm vào cánh cửa phòng bệnh gần họ nhất.
Trong phòng bệnh này có rèm cửa sổ, rèm không bị kéo mở, ánh sáng mờ tối.

Ô kính trên cửa không bị vỡ, trông có vẻ là một phòng bệnh đầy đủ không thiếu thứ gì bị bỏ hoang.

Song, khi hai chàng trai hoảng hốt đẩy cửa phòng, đập vào mắt là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Chính giữa trần nhà, móc sắt vốn treo quạt lại treo một sợi dây thừng mảnh, bên dưới sợi dây là người đã chết cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, chết không nhắm mắt mà nhìn thẳng về phía hai người bọn họ.
“Aaaaaaaaa!”
Hai người lại lần nữa sợ đến nỗi mất hết hồn vía, vô thức xoay người chạy ra ngoài, nhưng vừa xông ra khỏi cửa phòng bệnh thì thấy tên nghiện đang đi dọc theo hành lang về phía này.
...
——Hết chương 42——.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui