Không, cho dù có cảm giác đau khổ sâu sắc
Có thể sẽ sống lại trong trái tim đã chết này
Không, cho dù là một bông hoa hi vọng
Vẫn có thể nảy mầm trên con đường của em
Không, cho dù là thuần khiết, ân huệ và ngây thơ
Mê hoặc, oán trách anh vì em
Không, nhóc yêu bé nhỏ, em là như vậy
Thuần khiết, ngây thơ, đẹp mỹ lệ
Anh không biết nên yêu em như thế nào, cũng không dám yêu em.
Nhưng cuối cùng ngày hôm đó anh vẫn đến trước mặt em
Khoảnh khắc ấy cả vũ trụ đều không đáng một xu
Cho dù trong vui vẻ hay khổ đau, anh đều phát hiện
Bàn tay u buồn của anh sẽ nắm lấy tay em
Trái tim đau thương của anh sẽ lắng nghe tiếng lòng em Trái tim Giang Nguyệt như đập loạn nhịp, cô đã xem rất nhiều bộ phim nghệ thuật của châu Âu, những cảnh tượng ấy chính là bài học vỡ lòng của cô về giới tính, nhưng khi những cảnh tượng ấy xảy ra thật, xảy ra ngay trên cơ thể mình, xảy ra giữa mình và người mà mình vô cùng khao khát, cô lại bị sốc đến chóng mặt. Trong cơn quay cuồng, tất cả cảm nhận đều trở nên rõ nét và mới mẻ.
Cả trái tim và cơ thể của cô đang run rẩy trong vòng tay anh, giống như một phiến lá đang bị cơn gió mạnh đùa bỡn.
Có thể vở kịch cuộc đời đều được định sẵn, chỉ có điều bản thân người ấy là không biết. Nếu không sao con người lại nói đến cái duyên, lại nói đến tiền định?
Vì thế chuyện xảy ra ngày hôm ấy cũng là vận mệnh.
Khi anh đang đắm mình trong cao trào của dục vọng, dùng cách thức xa lạ nhất để tiếp cận sự thân thuộc nhất, cái khao khát nguyên thủy, bức thiết ấy đột nhiên bị một tiếng động mạnh làm gián đoạn.
Giang Nguyệt rất hay giật mình, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Cùng với tiếng nổ lớn phát ra là sự kinh hoàng của cô, cô vùi đầu vào lồng ngực Giang Quân, sợ hãi muốn lẩn tránh sự đáng sợ của thế giới bên ngoài. Đối với cô mà nói, đó chính là nơi an toàn nhất thế gian.
Giang Quân cũng giật nảy mình và hoàn toàn bừng tỉnh. Cảnh tượng này là thế nào? Anh không giám tin vào mắt mình nữa. Cô đang ngồi trước mặt anh, mái tóc rối bời, khuy áo bị cởi tung, để lộ đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp, đầu nhũ hoa vẫn còn nhô cao. Còn anh thì sao, chỗ đó đã cương cứng và chọc vào chân cô.
Anh gần như muốn tát ình một cái. Đây chẳng phải là giấc mơ ngắn ngủi và hoang đường lúc ban sáng, tất cả đều đang thực sự xảy ra. Cô hoàn toàn không biết rằng bản thân mình lại đẹp đến thế. Anh thực sự muốn giữ cô làm của riêng mình ư?
Giang Quân đưa tay lên, ngượng ngạo xoa mặt, ngọn lửa bừng bừng lúc trước đã nguội đi rất nhiều. Anh nhìn xuống đất, khẽ nói: “Cháu mặc quần áo vào, chú đợi cháu ở bên ngoài!”
Giang Nguyệt luống cuống chân tay trước những thứ xảy ra quá đột ngột. Quá đột ngột, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Vẻ mặt u uất khó nắm bắt của anh khiến cô vô cùng hoang mang. Hai người đã đến nước này rồi, sau này sẽ thế nào? Anh sẽ làm thế nào, muốn làm thế nào? Cô phải làm sao, cô có thể làm thế nào? Trong lòng cô vô cùng phấp phỏng, suy cho cùng thì chính cô không đứng đắn, chính cô đã dụ dỗ anh.
Giang Nguyệt thẫn thờ chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi lều.
Ở bên ngoài, Giang Quân đứng thẳng lưng đang nhìn ra biển, trong màn đêm, cái bóng của anh vô cùng cô độc.
Tiếng nổ văng vẳng vọng đến, cứ như chưa lật tung gầm trời này lên thì chưa chịu thôi. Hóa ra các sinh viên sau khi kết thúc buổi diễn đã bắn pháo hoa. Một chùm lửa bắn lên bầu trời, nó xòe ra thành những bông hoa rồi nhanh chóng rụng xuống, ánh sáng đẹp và chói lòa nhanh chóng tắt lịm.
Nhứng thứ quá mãnh liệt thường không được lâu dài.
Màn hoan lạc về thể xác giữa hai người đã kết thúc trong tiếng động long trời của pháo hoa.
Anh đang nghĩ cái gì? Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn. Đối với những gì đã và sắp xay ra, cô thực sự không thể tưởng tượng. Trên đường đi bộ về, cả hai đều trầm ngâm không nói.
“Nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta sẽ nói sau!” Anh đưa cô về phòng, chỉ nói một câu đó thôi.
Cánh cửa đóng lại.
Anh đã bỏ đi như vậy, chẳng ở lại dù chỉ một giây.
Cô lắng tai nghe tiếng bước chân anh bỏ đi, không một chút chần chừ.
Giang Nguyệt dựa lưng vào cửa, cô thực sự muốn kêu lên một tiếng, là sống hay chết thì cứ nói luôn cho thoải mái. Tuy nhiên cô lại nghẹn lời, để mặc cho anh bỏ đi.
Cô dã biết rất rõ, giữa hai người vốn dĩ không có sự công bằng. Anh lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm hơn cô, thông minh hơn cô, cũng hiểu đời hơn cô. Anh có sức mạnh vô hạn, kiên định hơn cô, nhẫn tâm hơn cô… Hơn nữa tất cả những gì cô có đều do anh mang lại. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy địa vị của mình thấp đi, cả con người như nhỏ bé lại.
Bởi vì anh nuông chiều nên cô đã quên mất sự thật về bản thân mình. Thật sự không nên! Cho dù anh có chiều chuộng cô đến đâu thì quyền sinh quyền sát vẫn nằm trong tay anh, còn bản thân mình thì thật nhỏ bé.
Chuyện cứ thi nhau tiếp diễn, không cho cô có cơ hội kịp thở.
Giang Nguyệt ngồi suốt cả đếm bên cửa sổ, chờ đợi trời sáng nhưng cũng sợ trời sáng. Ngày mới đã đến, cuối cùng ngày mới vẫn cứ đến. Anh sẽ nói gì với cô?
Vừa qua bảy giờ, tiếng gõ cửa phòng cô đã vang lên, cô gần như chạy như bay ra mở cửa.
Anh đứng bên ngoài cửa mà không chịu vào, nói: “Chú phải đi Jarkacta ngay, thuyền của chúng ta ở bên đó xảy ra chuyện rồi. Chú đã báo chú Vương qua đón cháu về nhà, chắc là chú ấy sẽ đến nhanh thôi!”
Cô khẽ mở miệng định nói nhưng lại im lặng gật đầu.
“Lần này chắc phải mất khá nhiều thời gian, có thể chú không kịp về tiễn cháu đi học rồi. Nếu chú không về kịp, chú Vương sẽ thay chú sắp xếp mọi chuyện!”
“Dạ!” Cô gật đầu đáp, trong lòng thất vọng đến cùng cực.
“Cháu ở nhà tự chăm sóc bản thân, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại!” Nói xong những lời này anh mới chịu nhìn cô, đưa tay lên gạt lọn tóc lòa xòa trước trán cô ra sau mang tai.
Giang Nguyệt nhìn chăm chú vào mắt anh, hi vọng có thể nhìn thấy chút tình cảm từ nội tâm thể hiện qua ánh mắt.
Tuy nhiên, Giang Quân không cho cô cơ hội. Anh vỗ vỗ vào cánh tay cô rồi nhanh chóng bước ra phía thang máy.
Giang Nguyệt đứng ngây ra tại chỗ. Nếu đúng như người ta nói, tình trường như chiến trường, vậy thì cô rõ ràng không phải là đối thủ của anh. Thậm chí anh còn chẳng cần phải đối phó với cô. Cô nghĩ đến sự bình tĩnh của anh, đến những lời anh nói với cô, đến giọng điệu thường ngày anh nói chuyện. Giang Nguyệt gần như hoài nghi những chuyện tối qua chưa từng xảy ra, tất cả chỉ như một cơn ảo giác.
Cô đưa tay lên vuốt ve làn môi, minh chứng cho chuyện tối hôm qua thực sự có xảy ra. Thật quá đau lòng, hiện giờ điều duy nhất cô có thể làm là tự thuyết phục bản thân, rằng cô từng khiến anh mất kiểm soát.
Đúng là chẳng bao lâu sau, Vương Hạo đến. Giang Nguyệt vừa mới rửa mặt xong nhưng dường như Vương Hạo đã nhìn ra cái gì đó, nói đùa: “Có phải không nỡ để anh ấy đi không? Hay là buồn vì chơi chưa đã?”
Giang Nguyệt không nói gì, đến bao giờ cô mới có thể làm được như anh, cho dù có chuyện to đến mấy cũng vẫn có thể mỉm cười.
Cô cúi đầu sắp xếp hành lí, sau đó lại sang phòng của Giang Quân, thu dọn quần áo cho anh. Cô gấp quần áo cho anh, trong lòng thầm nghĩ, anh đã rất quen với việc có cô bên cạnh.
Lúc trả phòng, Giang Nguyệt nói với Vương Hạo cô phải đến một nơi. Đi theo trí nhớ, cô tìm tới chỗ dựng lều tối qua. Cái lều vẫn còn ở đó, cô đứng đó, nhìn cát dưới chân, nhìn bờ biển thủy triều đã rút, đưa tay sờ lên cái lều. Vương Hạo đuổi đến, cô liền cùng dỡ lều với Vương Hạo, xách đi trả cho cửa hàng.
Ánh mặt trời rạng rỡ, hòn đảo tĩnh lặng như thường ngày. Tất cả những gì cô có ở đây chỉ như một cơn mưa đêm đã biến mất vào ban ngày, thứ duy nhất còn vương lại chỉ có tâm trạng hụt hẫng của cô.
Giang Nguyệt đi theo Vương Hạo đến bãi đỗ xe, lúc này đã không còn thấy chiếc xe của anh ở đó. Giang Quân đã đi rồi.
Giang Nguyệt tự nhủ với mình rằng đây chỉ là một cuộc li biệt bình thường. Cô không phải không ân hận về hành động của mình, có nhưng chuyện nếu giấu ở trong lòng thì tốt, để lộ ra rồi sẽ không thể cứu vãn, cô không có vốn để mà đặt cược, càng không thể bị thua.
Về đến Tề Ninh, Giang Nguyệt không ra khỏi cửa, một mình ở lì trong nhà, chỉ từ bếp ra ban công, từ phòng khách vào thư phòng. Cô đã ở nơi này gần mười một năm trời, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô quạnh đến thế.
Thực ra cô biết, không phải căn hộ to ra mà là trong lòng cô thấy trống rỗng, tâm trạng cứ lơ lửng không sao yên được. Cô cảm thấy cô đơn, một nỗi cô đơn vô bờ. Cô nhớ anh, nhưng không dám gọi cho anh.
Lúc này anh đang xử lý công việc ở Jarkacta, tình hình rất nghiêm trọng. Một con tàu chở hàng của Hằng Châu đến Indonesia, chuẩn bị cập bến nào ngờ gặp phải bão lớn, tàu xảy ra chuyện, các thuyền viên mất tích. Mặc dù đã mua bảo hiểm cho con tàu nhưng Giang Quân vẫn phải liên hệ với các bên, áp lực chắc chắn không ít.
Hơn nữa cô cũng không dám gọi cho anh. Cô có thể nói cái gì, chẳng nhẽ lại hỏi: Chú có cần cháu hay không ư? Cô chắc chắn không có cái gan ấy, vì vậy cô chỉ có thể chờ đợi.
Cô đã tìm hiểu về chênh lệch giờ giấc giữa hai nơi, Jarkacta chỉ chậm hơn giờ Bắc Kinh có một tiếng.
Ngày hai mươi tháng Tám, Giang Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế, mắt mở to nhìn ánh hoàng hôn ở bên ngoài. Trong máy hát, một bài hát đã kết thúc. Cô đành đứng dậy đi vào trong bếp, nấu sủi cảo tìm thấy ở trong tủ lạnh để lấp đầy cái bụng rỗng. Ăn qua loa cho xong rồi ngồi ôm cái ti vi, chỉ có điều điện thoại mãi không thấy đổ chuông.
Giang Nguyệt đứng ngồi không yên, cô nhất định phải tìm việc gì đó để làm. Giang Nguyệt đi vào thư phòng, ngồi trước bàn đọc, trải giấy trắng ra, mài mực, tập viết thư pháp. Cả ngày nay cô cứ nhớ đến anh, ngay cả bài thơ cổ cũng đang nhắc nhở cô nhớ đến anh. Cô lại nhớ đến tối hôm qua, dưới bầu trời sao, nụ hôn và vòng tay của anh.
Mười một giờ, tiếng điện thoại cuối cùng cũng chịu vang lên.
Giang Nguyệt bỗng thấy chần chừ và rụt rè, Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn nhấc điện thoại lên, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm đục của anh. Lúc này cô chợt cảm thấy suốt cả ngày chờ đợi và sốt ruột của mình là xứng đáng.
Giang Quân nói qua cho Giang Nguyệt nghe về tình hình và tiến độ giải quyết sự việc. Hàng hóa coi như hỏng hết, chỉ có điều những thuyền viên mất tích đã tìm thấy, được đưa vào bệnh viện, may là họ vẫn còn sống, không nguy hiểm đến tính mạng. Cô ôm điện thoại an ủi anh: “Đừng lo lắng, kết quả như thế là tốt lắm rồi.” Anh bảo đúng thế, những chuyện sau đó mặc dù phức tạp nhưng làm theo trình tự là ổn. Anh thở dài, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Trái tim cô thắt lại bởi tiếng thở dài của anh, những việc cần xảy ra trước sau gì cũng xảy ra.
Quả nhiên, anh nói: “Nguyệt Nguyệt, chuyện tối qua là chú hơi quá, chú xin lỗi!”
Giang Nguyệt vội nói: “Không, không, là cháu tình nguyện mà, chú biết đấy, là cháu chủ động…”
Anh vội cắt lời cô: “Nguyệt Nguyệt, cháu không nên làm thế…”, anh dừng lại một chút, giống như nhất thời chưa tìm được lời nào thích hợp, giây lát sau mới nói: “Cháu không nên thử chú!”
Giang Nguyệt nghẹn lời. Tại sao anh không chất vấn cô mà lại dùng giọng điệu này để nói với cô, cứ như thể cô đã khiến cho anh đau đớn tột cùng, thất vọng cùng cực.
Anh không khỏi cảm than: “Lúc ấy cháu mới bẩy tuổi, chúng ta chung sống với nhau, hết năm này qua năm khác, cháu lớn lên, chú già đi, nhưng chúng ta vẫn sống rất tốt, chú cũng không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp như vậy! Tại sao bây giờ cháu lại muốn hủy hoại nó?”
“Không, sao chú có thể trách móc cháu như thế? Trên đời này nếu có thứ gì đó khiến cháu thực sự trân trọng thì chính là mối quan hệ với chú!” Cô gào lên, nước mắt chỉ chực trào ra.
“Cháu đã làm gì sai chứ?” Cô lí nhí. “Cháu chỉ là… Cháu chỉ muốn yêu chú mà thôi. Cháu chẳng có gì có thể cho chú, chỉ có bản thân cháu… cháu chỉ muốn tặng cháu cho chú thôi!”
Đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu, sau đó vang lên tiếng thở dài của anh: “Nguyệt Nguyệt, cháu mới mười tám tuổi, cuộc đời của cháu chỉ mới bắt đầu, có rất nhiều khả năng đặt ra trước mặt cháu, có quá nhiều, quá nhiều lựa chọn. Một ngày nào đó sau này, cháu sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình!”
“Cháu sẽ không hối hận đâu!”
Giang Quân cười: “Mỗi người lúc còn trẻ đều nói như vậy. Nhưng hiện thực sẽ khiến cháu thay đổi, âm thầm làm thay đổi tưởng tượng, thậm chí là kế hoạch và nhiệt huyết của cháu. Đợi đến khi cháu phát hiện ra, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Tin chú đi Nguyệt Nguyệt. Thật sự là như vậy đấy!”
“Được rồi, cứ cho là vậy đi!” Giang Nguyệt cố chấp nói: “Nhưng mà cháu yêu chú!”
Anh bắt đầu tỏ vẻ bực bội: “Chú phải nói thế nào với cháu hả Nguyệt Nguyệt? Cháu còn nhỏ như vậy, nhưung cháu phải biết rằng trên đời này không có cái gì gọi là tình yêu. Cái gì mà tình yêu vĩnh cửu, hoàn toàn không có thứ đó. Tất cả chẳng qua chỉ là hư cấu, là lời nói dối để lừa gạt người khác, mê hoặc quan điểm của con người thôi!”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói bằng giọng mỉa mai: “Thôi được rồi, chú thừa nhận có cái gì gọi là tình cảm nồng nàn nhưng mà rất là ngắn ngủi, không đáng tin cậy, giống như một ngọn đuốc cháy bùng trong dăm ba tháng rồi tắt ngúm. Nếu như có thể cháy được một hai năm mà chưa tắt thì đó đã là kì tích rồi. Cháu phải nghe những lời nói thật. Những điều chú nói chính là sự thật!”
“Nhưng mà cháu yêu chú, cháu biết cháu luôn yêu chú, cháu sẽ mãi mãi yêu chú! Đấy là sự thật, tại sao chú không tin cháu?”
Giang Quân chỉ đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: “Cháu xem, cách lý giải về tình yêu của chúng ta hoàn toàn khác nhau.”
Bao nhiêu năm nay, không phải anh không hề tin tưởng vào tình yêu, nhưng anh trải qua quá nhiều chuyện khiến trái tim anh trở nên cứng rắn, tình cảm đã nguội lạnh. Lăn lộn trên thương trường mười mấy năm trời, nhiều lần toàn vẹn thoát khỏi nguy hiểm là nhờ vào cái gì, chẳng phải chính nhờ sự lạnh lùng và biết nhìn xa trông rộng ư?
Những suy nghĩ này của anh, Giang Nguyệt không thể nào hiểu được.
Vì vậy lúc này, cô vô cùng tức giận, tức đến mức gần như tuyệt vọng: “Chú vẫn coi cháu là trẻ con ư? Cháu không phải trẻ con nữa!”
“Chú biết, cho dù lúc còn bé cháu cũng vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện nhất!” Anh thởi dài, khẽ nói: “Haiz, có đôi khi chú cũng mong cháu đừng lớn lên, chú vẫn có khả năng an ủi cháu, bảo vệ cháu, chú vẫn có thể làm mọi việc cho cháu. Nhưng sự thực cháu đã lớn, chú đã không còn năng lực chăm sóc cháu toàn diện nữa, mà cháu cũng không cần đến chú nữa!”
Nước mắt cô trào ra, cô ra sức lắc đầu: “Không, cháu cần chú, sao cháu có thể không cần chú chứ?”
Anh khẽ cười, trong tiếng cười có chút buồn rầu: “Nguệt Nguyệt, cháu xinh đẹp, thông minh, có ai không thích cháu chứ? Cháu sắp vào đại học rồi, ở trường đại học cháu sẽ gặp rất nhiều chàng trai. Nghe lời chú, đó đều là những chàng trai xuất sắc, xấp xỉ tuổi của cháu, bọn họ mới là đối tượng để cháu trải nghiệm tình yêu. Còn chú… Nguyệt Nguyệt, chúng ta là người một nhà, mãi mãi… Chỉ có là người nhà mới có thể là mãi mãi. Chú không muốn mất cháu, không bao giờ muốn! Chú chưa bao giờ nói đến từ mãi mãi với người khác, chí nói với cháu có một lần này thôi. Hi vọng cháu hiểu ý chú.”
Cuộc điện thoại này, Giang Quân cảm thấy vô xùng khó khăn, khó khăn hơn bất kì cuộc đàm phán nào với đối tác. Anh cần phải tìm những lời lẽ thích hợp để nói với cô, để cô không hiểu nhầm, không bị tổn thương. Điều càng khó hơn là, anh còn phải đối mặt với nội tâm của mình, phải có dũng khí lớn nhường nào mới có thể đối mặt với nội tâm thật sự của mình.
Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Giang Quân lại lên tiếng: “Mặt trăng nhỏ à…”
“Dạ…” Cô đáp.
“Muộn lắm rồi, cháu đi ngủ đi!”
Giang Nguyệt đặt ống nghe lên lồng ngực mình hồi lâu rồi mới bỏ điện thoại xuống. Khoảnh khắc bỏ điện thoại xuống, cô như một quả bóng bay bị chọc thủng, đang xì hết hơi ra ngoài, chớp mắt đã xẹp lép, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế.
Cô cũng không nghĩ ra một kết quả nào ối quan hệ giữa hai người. Cô không có mục đích, thậm chí không cần có được cái gì. Cô muốn làm người tình của anh ư? Đến nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cái cô cần là: Em yêu anh, xin anh hãy chấp nhận tình yêu của em, nếu như anh cũng yêu em, vậy thì cuộc sống này hoàn mĩ lắm rồi. Tình cảm của một thiếu nữ mười tám giống như một con thiêu thân lao vào lửa. Cô ngả rạp xuống trước mặt người cô yêu, sẵn sang hiến dâng bản thân mình.
Nhưng anh lại không chấp nhận.
Một cơn gió khuya thổi qua, làm tung bay tấm rèm trong suốt. Trên bầu trời khuya, mặt trăng vằng vặc ở trên cao, vừa to vừa sáng, rõ ràng là ánh trăng mùa hạ, thế mà trông lại lạnh lẽo như vậy, cái lạnh thậm chí còn thấm vào trong tim. Đối với nó, một chút tình cảm nam nữ của nhân gian có là gì, nó chỉ biết đêm đêm tỏa ánh sáng lạnh lẽo mà thôi.