Em Ở Nơi Này Chờ Gió Và Chờ Anh


Chính là lần Đường Hiển Dương đưa cô đi trải sự đời, đen đủi thế nào lại gặp phải mấy người Phó Lệnh Nguyên cùng với một hội khác đang tranh giành địa bàn, suýt nữa đánh nhau.

Sau đó hai bên quyết định đua xe để phân thắng bại, nếu đội đó thắng thì từ nay địa điểm này sẽ thuộc về bọn họ.
Đương nhiên, Phó Lệnh Nguyên là người đại diện bên nhóm anh thi đấu.

Mà bên kia muốn khoe khoang nên cố tình đưa thêm phụ nữ ngồi đằng sau, gia tăng độ khó.

Phó Lệnh Nguyên há để mặc cho người khác làm nhục, ngó quanh một hồi xách nữ sinh duy nhất còn lại là cô ra.

Mức độ nguy hiểm như muốn đánh đổi cả tính mạng, chưa kể cô là người ngoài cuộc nên càng không muốn dính líu.

Nhưng hồi đó còn trẻ, Phó Lệnh Nguyên vừa mới khích tướng vài câu cô đã bị lừa.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, tốc độ lái xe nhanh như chớp đã kích thích trái tim cô suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Cuối cùng Phó Lệnh Nguyên thắng, còn cô ba ngày sau đó thi thoảng vẫn cảm giác hồn phách đang lơ lửng trên mây.

Bỏ qua ký ức, Nguyễn Thư dần phát hiện ra hình như tốc độ của xe đang dần chậm lại, tiếng ầm ầm vang lớn cũng biến mất.

Một lúc sau, cô nghi ngờ mở mắt ra thì phát hiện chiếc xe của bọn họ đã tách khỏi đoàn, từ đường cao tốc rẽ xuống một con phố yên tĩnh.
Hai bên đường rậm rạp các loại cây lá rộng, cây mây cùng với dây leo, lá tuy đã úa vàng nhưng vẫn chưa rụng hết, che khuất đèn đường.

Tốc độ xe cũng chậm lại, như thể anh đang đưa cô đi dạo qua con đường rợp bóng cây trong đêm.
Cánh tay của Nguyễn Thư đang đặt ngang hông Phó Lệnh Nguyên cũng buông lỏng, thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Sau đó, hai người dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ.
Nguyễn Thư bước xuống, tháo mũ bảo hiểm ra, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Thật ra cô đội mũ bảo hiểm không được phù hợp, nhất là cả đoạn đường vừa rồi.
Búi tóc hơi lỏng, mấy sợi tóc mai lòa xòa hai bên thái dương, cô không để ý nhưng Phó Lệnh Nguyên lại vén nhẹ chúng ra sau tai, nhanh đến nỗi cô không kịp tránh.
"Tôi mua gói thuốc lá.

Em muốn ăn gì không?"
"Không cần, cảm ơn anh ba." Nguyễn Thư vừa nói vừa lắc đầu, đợi đến khi Phó Lệnh Nguyên khuất dạng trong cửa hàng tiện lợi, cô mới ngồi xuống chiếc ghế nhựa dưới cây dù to trước cửa.

Lúc ra ngoài không nghĩ sẽ có chuyện đua xe hóng gió nên cô không mặc nhiều, nhất là cái cổ trống rỗng, cơn gió vừa thổi qua đã khiến cô lạnh cả sống lưng.

Nhưng có điều, sự hưng phấn mơ hồ vẫn còn đang nhen nhóm trong lòng.

Lâu rồi cô chưa có cảm giác kích thích như vậy.

Cơ thể lạnh, tinh thần nóng.

Nguyễn Thư bình tĩnh ngồi, biểu cảm trên khuôn mặt hơi mơ hồ, bất giác trong lòng dâng lên một cảm giác khó giải thích.

Hai giây sau, cô cố gắng trấn tĩnh lại, quấn chặt áo khoác, sau đó tháo dây chun xuống để mái tóc xõa bên vai, che bớt đi phần nào cái lạnh của gió Bắc.

Khi Phó Lệnh Nguyên bước ra từ cửa hàng tiện lợi, đúng lúc trông thấy cô xõa tóc, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, bước tới đặt oden* nóng hổi lên bàn trước mặt cô: "Em ăn một chút cho ấm bụng.

Chờ tôi hút điếu thuốc rồi mới đi."
*) Là một món ăn vặt được yêu thích của người Nhật, tên thật là Mitian, là một loại ẩm thực có nguồn gốc từ vùng của.
Nguyễn Thư ngẩng đầu liếc nhìn anh, cũng không từ chối.
Phó Lệnh Nguyên ngồi đối diện với cô.

Chiếc áo gió được cắt may giúp anh trông có vẻ thon gọn và tao nhã, cao quý hơn bình thường một chút.
Cô cúi đầu ăn oden.
Anh nhìn cô ăn.

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc tỏa khói, thỉnh thoảng đưa lên miệng hút một hớp, sau đó nhả khói theo hướng gió, tay còn lại vô thức nghịch bật lửa.

Hơi nóng của oden bốc lên nghi ngút lan tỏa trong không khí, càng làm nổi bật đôi mắt mờ hơi sương của cô, trông bớt lạnh lùng và khí thế hơn so với thường ngày.
Cô đã thay đổi rất nhiều.
Ngay từ lần đầu tiên chạm mặt anh đã phát hiện.

Phó Lệnh Nguyên hơi nheo mắt, bình tĩnh quan sát cô, sau đó lại hít một hơi thuốc lá khiến cho khói thuốc vấn vít quanh lồng ngực rồi lại chậm rãi tỏa ra.

Lúc cắn phải viên mực vô tình làm bỏng miệng, Nguyễn Thư vô thức thè lưỡi ra ngoài, nhướng mắt lên mới phát hiện ra hành động sơ ý của mình đã bị Phó Lệnh Nguyên nhìn thấy.

"Đừng vội." Giọng nói của Phó Lệnh Nguyên nhàn nhạt, ra hiệu cho cô với một nửa điếu thuốc còn lại trong tay anh.

Mặc dù chỉ định ăn để hâm nóng cơ thể nhưng không ngờ lại ăn hết, Nguyễn Thư đặt đũa xuống, nhớ tới hỏi anh: "Cứ thế rời khỏi đội, Lục Thiếu Thông có nói gì không?"
Lời nói của cô ngụ ý muốn hỏi anh, nếu không lượn lờ trước mặt Lục Thiếu Thông, chẳng phải sẽ mất cơ hội thể hiện tình cảm sao?
Phó Lệnh Nguyên hiểu ra, trả lời: "Không sao đâu.

Tôi nói trước với cậu ta rồi." Anh nhếch khóe miệng đầy ắp ý cười: "Bảo là sẽ thuê phòng một khách sạn gần đây."
Nguyễn Thư: "..."
Phó Lệnh Nguyên chuyển sang chủ đề khác: "Không phải em muốn ra quy định trong hợp đồng sao? Vậy mau làm đi."
Vì sự phối hợp của cô nên anh mới ngầm hiểu rằng cô đã đồng ý cuộc mua bán này.

Nếu bây giờ còn muốn anh suy nghĩ lại, kiểu gì cũng sẽ thấy đang đùa bỡn anh không chút xấu hổ.

Hơi ngừng một lát, Nguyễn Thư hỏi: "Anh ba có yêu cầu gì với hợp đồng không? Nếu không thì đợi lúc nào rảnh rỗi, chúng ta thương lượng rõ ràng các điều khoản."
"Không cần." Phó Lệnh Nguyên lười biếng nói: "Tôi không có yêu cầu gì.

Hợp đồng thế nào tùy em."
Nguyễn Thư im lặng hai giây, tầm mắt dừng lại trước mặt Phó Lệnh Nguyên, khẽ cười: "Anh ba không có điều kiện gì càng làm tôi sợ đấy."
Ánh mắt Phó Lệnh Nguyên hờ hững lướt qua, hơi cong môi: "Tôi chắc chắn không lừa em."
"Tôi nói rồi, cuộc mua bán này nếu chỉ như vậy thì anh lỗ rất nhiều." Nguyễn Thư nhắc nhở anh lần nữa.
Bỗng nhiên Phó Lệnh Nguyên hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, áp sát cô hai phần, biểu cảm không nhịn được cười: "Tôi cũng đã nói không quan tâm đến việc làm ăn thua lỗ với em."
"Tại sao?" Đôi mắt phượng của Nguyễn Thư hơi nheo lại.

Thấy cô hỏi thế, Phó Lệnh Nguyên chỉ cong cong khóe môi: "Vì tôi cảm thấy giá trị."
Dứt lời, anh cầm hộp oden trống rỗng vứt vào thùng rác gần đó, hút xong điếu cuối cùng, dập tắt điếu thuốc lá, dựng thẳng cổ áo rồi hất cằm về phía cô: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà.

Xe của em cứ vứt tạm ở đó, mai đến lấy sau."
Nguyễn Thư không nhiều lời đứng dậy, cảm giác hưng phấn sau trận đua xe lúc nãy vẫn còn.

Nhìn chằm chằm theo bóng lưng dài của Phó Lệnh Nguyên, cô mới nhớ tới lời Mã Dĩ từng hỏi, nếu có cơ hội lần nữa, cô có muốn thử nghiệm một chút không.

Chau mày một hồi, cô bước đến chỗ Phó Lệnh Nguyên.
Phó Lệnh Nguyên cầm mũ bảo hiểm của Nguyễn Thư lên, xoay người định đưa cho cô đội, đột nhiên thấy khóe miệng hơi âm ấm.
Anh rũ mắt nhìn xuống, đúng lúc thấy đôi môi mềm mại của cô lướt qua trước cằm.

Chớp mắt một cái, cô vòng hai tay qua cổ anh, hơi nhướng người hạ thấp giọng bên tai: "Anh ba, anh muốn kiểm hàng trước không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui