Em Ở Nơi Này Chờ Gió Và Chờ Anh


Không đợi Phó Lệnh Nguyên trả lời, ánh mắt Nguyễn Thư đã lướt qua anh, nhìn về phía tiểu hoa đán: "Xin lỗi, xe tôi bị kẹt, có thể làm phiền cô lùi ra nhường chỗ cho xe tôi ra ngoài được không?"
Chả hiểu tại sao tiểu hoa đán lại quay sang nhìn Phó Lệnh Nguyên rồi mới gật đầu: " Được thôi."
Nguyễn Thư mau chóng tránh sang một bên.

Tiểu hoa đán khởi động lái xe ra khỏi bãi đậu.
Nguyễn Thư cũng vội vàng lên xe mình, sau khi ra ngoài định dừng bên cạnh chiếc Ford Focus, gửi lời cảm ơn tới tiểu hoa đán.

Đột nhiên cửa ghế phụ bị người bên ngoài mở ra, Phó Lệnh Nguyên không nói lời nào ngồi vào, tiếng "Ầm" vang lên đóng cửa.

"Anh ba, anh..."
"Lái xe." Phó Lệnh Nguyên nói ngắn gọn, gò má lạnh lẽo.
Ở khoảng cách gần, Nguyễn Thư có thể ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, đương nhiên là của tiểu hoa đán kia.

Hơn nữa, bây giờ cô mới phát hiện ra, ngoại trừ vết hôn trên cổ áo sơ mi, còn có dấu móng tay cào trên cổ anh.

Đôi mắt vằn lên tia máu cách đây không lâu.
Quan hệ với tiểu hoa đán không hòa hợp à?
Nguyễn Thư nhíu mày, liếc nhìn tiểu hoa đán trong Ford Focus qua cửa kính xe.

Tiểu hoa đán cũng đang nhìn chằm chằm họ qua cửa xe, tóc hai bên hơi rối, biểu cảm không được tốt lắm.

Bởi vì lúc này không có Phó Lệnh Nguyên cản trở, tầm mắt Nguyễn Thư vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa phần ngực bên trong cổ áo cô ta, trên ngực có vết bóp, nhưng đã thâm quầng nên có vẻ không phải vừa mới xảy ra.
"Không đi à?" Phó Lệnh Nguyên lên tiếng lần nữa, giọng nói hơi trầm.
Nguyễn Thư quay đầu trả lời, liếc nhìn lông mày đang nhíu lại của anh mà mỉm cười, vặn chìa khóa khởi động xe.

Đến ngã tư đỗ xe lại chờ đèn đỏ, Nguyễn Thư mới nhân lúc rảnh rỗi hỏi: "Anh ba muốn đi đâu?"
Phó Lệnh Nguyên vốn định lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, nghe thế dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì lại nhét bao thuốc trở về, dựa đầu vào ghế, đảo mắt nhìn Nguyễn Thư, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mấy ngày nay không thấy đâu?"
Lần trước anh đã lấy được số điện thoại của cô, nếu muốn tìm thì hoàn toàn có thể chủ động liên lạc, nhưng không ngờ lại vô tình gặp nhau ở đây nên cố ý hỏi tội.

Xem xét tâm trạng, Nguyễn Thư quyết định lấy lý do nhà nước qua loa: "Công ty có nhiều chuyện nên hơi bận."
Phát hiện thấy cô qua loa lấy lệ, khóe miệng Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch lên tạo thành độ cong, lại hỏi: "Quy định hợp đồng thế nào rồi?"
Mặc dù cô không đồng ý rõ ràng nhưng anh đã nghiễm nhiên nhầm thừa nhận như đinh đóng cột.

Thật ra Nguyễn Thư vẫn chưa hạ quyết tâm cuối cùng, đành tiếp tục cười lấy lệ: "Điều khoản đề xuất hợp đồng phải thận trọng.

Mỗi một chi tiết đều là bằng chứng cho những việc xảy ra trong tương lai, không phải sao?"
Đèn xanh sáng lên, Nguyễn Thư bình tĩnh tiếp tục lái xe.

"Rõ ràng là trăm lợi mà không hại, em còn sợ thiệt." Phó Lệnh Nguyên nhàn rỗi.
"Chính vì trăm lợi mà không hại nên mới khiến người khác phải cẩn thận." Nguyễn Thư nghiêm túc nói
"Đa nghi." Phó Lệnh Nguyên buồn cười.
"Cẩn thận giữ thuyền vạn năm*." Nguyễn Thư cố chấp với ý kiến bản thân, ngừng lại một hai giây, buồn bực nói: "Tôi nghĩ là anh ba đã quen với cuộc sống thoải mái, một người đàn ông không bị trói buộc bởi hôn nhân."
*) Cẩn thận giữ thuyền vạn năm: ý bảo trong cuộc sống muốn thành công cần phải cẩn trọng trước mọi việc.
Nghe thế, khóe môi Phó Lệnh Nguyên bất giác lại nhếch lên: "Ý em cái gì trói buộc cơ?"
Đương nhiên là ý chỉ nhu cầu tình dục của anh.

Nguyễn Thư oán thầm, tự nhiên nhớ tới hành động của anh và tiểu hoa đán trên xe vừa nãy mau chóng thu lại, mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, tôi thuận miệng nói thôi."
Đôi mắt Phó Lệnh Nguyên đen mà trong vắt, giống như hiểu ra điều gì đó, nói: "Làm Phó phu nhân tự nhiên sẽ có quyền lực, danh ngôn chính thuận, có thể dọn dẹp mọi loại hoa cỏ bên cạnh Phó tiên sinh."
"..." Nguyễn Thư chỉ coi như không nghe ra ẩn ý của anh, dùng giọng điệu người ngoài cuộc, đồng tình than thở: "Người làm Phó phu nhân thật vất vả."
Nhất thời không còn gì để nói.
Phó Lệnh Nguyên lại theo thói quen lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu thuốc ra, không đốt mà chỉ ngậm trong miệng.
Lúc đưa tay lấy khăn giấy, anh vô tình liếc thấy một hộp quà tinh xảo, không có gói bọc, nhìn qua giống như mới được tháo ra.

Anh không khỏi nhướng mày, thuận tay ôm lấy vào lòng: "Ai nịnh nọt em à?"
"Hả?" Nguyễn Thư đang chuyên tâm lái xe, nghe thế mau chóng quay sang liếc nhìn, phát hiện ra đồ Phó Lệnh Nguyên đang cầm trong tay, da đầu như muốn nổ tung, vội vàng quát dừng lại: "Đừng mở."
Tuy thế vẫn chậm một bước, Phó Lệnh Nguyên đã mở ra.

Thấy vậy, Nguyễn Thư nhanh chóng xoay vô lăng phanh gấp, đưa tay ra cướp hộp quà.
Phó Lệnh Nguyên thấy thế nghiêng người sang, dựa vào ưu điểm cao lớn của cơ thể mà nhẹ nhàng bao trùm bóng hình cô, ngay cả từ "tươi rói" cũng không thể hình dung được nụ cười trên mặt anh lúc này.

"Trứng rung? Dầu bôi trơn? Bộ cộng hưởng?..." Phó Lệnh Nguyên như thuộc lòng bàn tay những thứ trong hộp, cố ý nói tên từng thứ một.

Nguyễn Thư: "..." Cô thề, rất nhiều năm rồi không biết hai từ "Quẫn bách" viết thế nào.

Vài ngày trước, vì tò mò mà cô đã đặt một số đồ chơi tình dục.

Người bán hàng rất chu đáo giữ bí mật cho khách hàng, bỏ những thứ này vào một hộp quà đẹp, gửi đến qua phương thức quà tặng cá nhân.

Lúc đó, thư ký mang hàng chuyển phát nhanh vào phòng làm việc, ngay chính cô cũng mơ hồ tại sao lại có người gửi quà cho mình, mở túi ra ra xem mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đồ dùng này không thể tự nhiên xuất hiện ở công ty được.

Đêm hôm đó, sau khi tan làm cô mang theo ra ngoài, bỏ trong xe, cũng không quan tâm quá nhiều nên quên luôn chuyện này.
Ai ngờ...
May mắn, cô mau chóng khôi phục sự bình tĩnh, khoay tay nghe anh vừa chế nhạo vừa nói tên từng thứ một, ngược lại trêu chọc nói: "Xem ra anh ba biết nhiều thật đấy?"
Khóe môi Phó Lệnh Nguyên nhếch lên, không để cô lảng sang chuyện khác, cảm thán đầy ẩn ý: "Hóa ra em thích dùng mấy đồ vặt này..."
Nguyễn Thư vẫn cố chống đỡ với vẻ mặt bình thản: "Anh không thấy được gói trong hộp quà sao? Tôi định tặng khách hàng, nhưng chưa kịp bỏ vào túi."
Phó Lệnh Nguyên vốn không để mấy câu ngụy biện của cô lọt vào tai, anh lấy bộ cộng hưởng lớn nhất trong đống đồ tình dục lên, quan sát hai giây, sau đó nhướng mày nhìn Nguyễn Thư: "Nguyễn Nguyễn, món đồ này bé quá, không tốt bằng của tôi."
Nguyễn Thư: "..."
OK, cô thừa nhận...
Nguyễn Thư không tiếp lời Phó Lệnh Nguyên nữa, khởi động xe chạy, nắm chặt vô lăng, ánh mắt đầy hứng thú của anh nhìn không chớp mắt.

Không lâu sau, cô dừng xe lại một đoạn đường nào đó: "Anh ba, đến rồi."
Phó Lệnh Nguyên nhớ rõ, anh chưa từng nói với cô mình định đi đâu, nghe thế anh liếc nhìn ngoài cửa xe, biển hiệu ghi tên "Thiên thượng nhân gian" đập ngay vào mắt.
Phó Lệnh Nguyên nhíu mày nhìn Nguyễn Thư.
"Chẳng lẽ anh ba không muốn tới đây?" Nguyễn Thư giả bộ ngây thơ: "Lúc nãy tôi thấy anh có vẻ muốn hút thuốc, không lẽ anh đang cố kìm nén?"
Lời nói này chính là lời giải thích của về việc nghiện thuốc của mình trên đỉnh núi Dương Minh hôm đó.

Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn hộp đựng đồ dùng tình dục trong lòng mình, ngay sau đó Nguyễn Thư hào phóng nói: "Nếu anh ba thích mấy thứ này đến nỗi không nỡ buông tay, thì tôi cho anh ba, đúng lúc tí nữa vào kia anh có thể dùng đến.".

Truyện Hot
Nụ cười của cô chói lọi lạ thường, đôi mắt phượng hẹp dài để lộ ra sự tinh ranh, đong đưa cùng bóng đèn neon bên ngoài cửa sổ xe.

Phó Lệnh Nguyên nheo mắt, khẽ cong môi, ôm lấy eo Nguyễn Thư: "Đi thôi, để tôi cho em xem, cách dùng mấy thứ đồ chơi này ra sao mới thể hiện tình...dục.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui