Editor: Wei_Nhị | Wattpad: Leonapizz (Pix_Leona)
Dù sao cũng là được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, kỳ thật so với những danh viện quý tộc, đại minh tinh, Diệp Vãn Vãn lại có vẻ như tính tình không giống mấy đại tiểu thư, hình như càng giống một cô gái bình thường, nhiều lúc còn có chút tùy hứng.
Hơn nữa gương mặt này lại có giá trị nhan sắc như vậy, đại bộ phận mọi người đều nguyện ý nhân nhược cô.
Thư Tâm đối với bộ dạng làm nũng này của Diệp Vãn Vãn đã thành miễn dịch, duỗi tay ở trên mặt cô nhéo một bên, tức giận nói: "Chị ấy, nhìn mặt chị xem, đã nhiều thịt như vậy còn muốn uống mấy loại nước có ga, thật là không sợ béo chết chính mình ư?"
Diệp Vãn Vãn xoa chính mặt mình, lập tức phản bác: "Mới không phải, cũng chỉ uống một lần thôi mà."
Thư Tâm không dao động: "Em mà chiều chị như thế, chờ thể trọng chị phá vượt qua 95 cân, chị Quan sẽ mắng chết em."
Diệp Vãn Vãn nói: "Sẽ không đâu, chị Quan chính là người bận rộn, cô ấy không rảnh quản chị."
Thư Tâm nói: "Chị ấy là lười nói với chị, làm việc với bao nhiêu nghệ sĩ như vậy, chị chính là người khiến chị ấy lo lắng nhất."
Diệp Vãn Vãn nói: "Nói bậy, chị chính là cho chính ấy mặt mũi."
Chị Quan là người đại diện công ty bọn họ, hiện tại ảnh đế cùng ảnh hậu có không ít người do một tay cô nâng đỡ.
Bất quá trước mắt trong tay cô hiện tại chỉ mang theo bốn vị, quả thật trong đó Diệp Vãn Vãn chính là người có danh khí lớn nhất.
Thư Tâm phát hiện chính mình mỗi nói một câu, Diệp Vãn Vãn là có thể trả lại một câu..
Dù sao lấy tài ăn nói của cô với bị đại tiểu thư này, cũng là vô nghĩa, vì thế Thư Tâm cũng đã từ bỏ, đi đến sô pha muốn nghỉ ngơi, lấp tức mắt liền phát hiện một túi đồ ăn vặt.
Cô tùy ý nhìn qua túi, trên mặt mang theo kinh ngạc: "HẢ?? Vãn Vãn chị rốt cuộc học ngoan ư, chị Quan nếu là biết chị dùng mấy loại đồ ăn này thay cho cái loại ăn vặt calo cao kia chắc chắn sẽ vui mừng."
Diệp Vãn Vãn hắc hắc cười hai tiếng, nói lời thật: "Đây là fans hiếu kính chị, em thích thì cứ cầm đi đi, dù sao chị là ăn không vô, yêu nhất vẫn chỉ có khoai lát cùng cola có đường cả đời mà thôi."
Thư Tâm trách móc: "Sớm muộn gì chị cũng sẽ từ minh tinh điện ảnh thành bà thím béo tròn mà thôi."
Diệp Vãn Vãn ôm ngực một tiếng cười lạnh: "A, không có khả năng."
......!
Dọn dẹp lại xong đã là 3 giờ chiều, nhìn căn phòng rốt cuộc cũng có không khí ấm áp, không hề lạnh lẽo như căn nhà ngày hôm qua, Diệp Vãn Vãn cũng rất vừa lòng.
"Đúng rồi, em đi siêu thị mua giúp chị mấy đồ dùng sinh hoạt, ngày hôm qua sữa tắm chị còn phải mượn nhà cạnh vách đấy." Nói đến cái này, Diệp Vãn Vãn còn nhấn mạnh Thư Tâm mua loại nào, ngàn vạn cô đừng mua sai.
Thư Tâm hồ nghi nhìn cô: "Em tưởng chị định tự ra siêu thị?"
Khụ, cái này sao......!
Diệp Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn trần nhà, không lên tiếng.
Kỳ thật cô cũng định tự đi siêu thị, đồng thời ra ngoài đi dạo luôn, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, cho nên mấy chuyện phiền toái này phải nhờ trợ lý làm.
Một người đãi trong nhà cũng rất nhàm chán, Diệp Vãn Vãn lại chạy đến nàng cái kia ban công hoa viên nhỏ oa ở bàn đu dây thượng, nhàn nhã ôm ipad nhìn điện ảnh.
Trong nhà một mình cũng rất nhàm chán, Diệp Vãn Vãn lại chạy đến ban công, ngồi trên xích đu bên cạnh hoa viên nhỏ, nhàn nhã ôm ipad xem phim.
Cách vách biệt thự như cũ náo nhiệt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng thiếu niên trung khí mười phần tức giận mắng:
Biệt thự cạnh vách náo nhiệt như cũ, ngẫu nhiên có thể nghe thấy mấy tiếng mắng tức giận của thiếu niên:
"Tên Thương Quan cậu, con ngỗng kia, cậu mẹ nó dám đoạt ba ba hồng?!"
"Phế vật ADC, hồng có thể cho cậu dùng sao?!"
Dùng từ không quá văn minh, Diệp Vãn Vãn yên lặng đeo tai nghe lên.
Cô một bên nhìn màn hình, một bên lại không nhịn được trộm ngắm cửa sổ đối diện, trong lòng có điểm tò mò.
Trò chơi này, thật sự hay đến vậy sao?
Hai biệt thự khoảng cách không xa cũng không gần, bởi vì hiện tại là ban ngày, nhà đối diện cũng không kéo bức màn.
Phòng huấn luyện chiến đội Tinh Thần vừa vặn ở lầu hai, cũng là ngay đối diện ban công nhà Diệp Vãn Vãn, trên cơ bản có thể vừa nhấc đầu là thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Nhan Trầm đi đến bên cửa sổ, thói quen tính lấy bật lửa, nhưng tầm mắt lại vô tình đảo qua nhà đối diện, động tác chợt dừng lại.
Thiếu nữ lúc này ghé ghé vào tay vịn, cách khoảng mấy chục mét, cùng anh nhìn xa xăm vô định
Bốn phía bỗng nhiên trở nên thực an tĩnh.
Gió dường như ngừng thổi.
Phía sau tiếng ồn áo của các đồng đội giống như bị lọc đi, tại đây một khắc, Nhan Trầm chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng mau.
Tựa hồ trong một giây, trái tim liền có khả năng không chịu đựng được, anh như muốn nổ tung.
Diệp Vãn Vãn tự hồ cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp đụng mặt như vậy, bất quá xuất phát từ lễ phép, khóe miệng mỉm cười, vẫy tay chào.
Nam nhân hầu kết trên dưới lăn lộn một phen, tay cứng đơ nâng lên, xem như đáp lại cô.
"Đội trưởng anh làm gì đấy ——"
Giọng nói Thượng Quan đột nhiên vang lên từ phía sau.
Sau đó Diệp Vãn Vãn liền thấy hình như có nửa viên lông xù xù từ sau lưng Nhan Trầm, tựa hồ bởi vì thân không đủ cao, còn phải nhón chân lên mới có thể lộ ra hai mắt.
Đang nhìn lại thấy đối diện là Diệp Vãn Vãn, Thượng Quan lập tức chửi thể.
Nhan Trầm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu không vui nhìn về phía cậu.
Bạn nhỏ Thượng Quan vội vàng che miệng lại, sững sờ nhìn Diệp Vãn Vãn cùng đội trưởng nhà mình liếc qua nhìn lại.
Nhan Trầm không thèm quan tâm xem người kia đang có ý nghĩ gì, đem đồng đội vướng bận này đuổi đi, anh lại quay đầu lại, ban công đối diện đã không còn bóng dáng Diệp Vãn Vãn.
Nam nhân sách một tiếng, tiện đà móc ra vừa rồi yên cho chính mình điểm thượng.
Người đàn ông lườm một cái, tiện đà lấy ra bật lửa trong túi.
Tiếng bật lửa thanh thúy giữa tiếng ầm ĩ của phòng huấn luyện, Nhan Trầm thuần thục phun ra một vòng khói, sương khói trắng ở quanh quẩn trong không khí, che khuất ánh mắt âm trầm của nam nhân.
Hắn dựa khung cửa sổ, một cây yên sắp trừu xong khi, trong lúc vô tình hướng dưới lầu thoáng nhìn, liền thấy kia đạo quen thuộc thân ảnh.
Anh dựa vào khung cửa sổ, khi sắp hút xong một điếu, trong lúc vô tình thoáng nhìn dưới lầu, lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Thiếu nữ trên đầu chỉ đeo đỉnh đầu mũ lưỡi trai, trên mặt không có làm bất luận cái gì ngụy trang, nhìn qua không giống muốn đi quá xa địa phương......!
Thiếu nữ trên đầu chỉ đội mũ lưỡi trai, trên mặt không có ngụy trang gì, nhìn qua không giống muốn đi đâu đó xa.
Năm giây sau, dưới lầu chuông cửa vang lên.
_____
Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để có thông báo cập nhất chương sớm nhất nhé!.