Edit+beta: LQNN203
Em rất tỏa sáng, như ngôi sao băng trong đêm, như mặt trời mọc.
Khiến trái tim anh xao xuyến, khiến anh tự mãn.
*****
Tháng 11.
Mùa đông ở thành phố phía Nam như Thường Xuyên hoàn toàn khác với mùa đông ở phía Bắc, sự ẩm ướt và lạnh giá có thể đi vào tận xương tận bạn, khiến bạn đóng băng đến thương tích đầy mình.
Khoảnh khắc Cao Gia Tiện bước ra từ chiếc xe hơi mở điều hòa ấm áp và tiếp xúc với không khí, không ngoài ý muốn chút nào đã hắt hơi một cái.
Cô lập tức quấn chặt áo khoác trên người, đem mặt chôn trong chiếc khăn quàng cổ, bước nhanh vào tòa nhà trước mặt.
Tòa nhà này có cái tên dễ hiểu.
Gọi là Cục Dân Chính.
Bây giờ là khoảng 3 giờ 30 phút chiều thứ 2, Cục Dân Chính sắp đóng cửa, không có nhiều người ở bên trong, vừa bước vào cô liền nhận ra một người đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi yên tĩnh trên băng ghế.
Vừa thấy đến bóng dáng kia, Cao Gia Tiện đột nhiên dừng lại bước chân.
Cô nghe được tim mình bắt đầu đập nhanh lên.
Tính ra, dường như cô đã không gặp anh trong nhiều năm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hôm nay cô sẽ cùng anh đi vào nơi này chứ?
Vận mệnh luôn trêu đùa người ta như vậy.
Cao Gia Tiện cứ như vậy đứng mắc kẹt tại chỗ mà hít sâu vài lần, điều chỉnh lại cảm xúc, sải bước về phía người đàn ông.
Tiếng đôi bốt cao gót của cô vừa nhanh vừa vội, Chúc Trầm Ngâm cơ hồ từ khi cô vừa vào cửa, cũng đã đoán được tới người là cô.
Cho nên, khi cô vừa mới đi đến bên người anh, còn chưa mở miệng nói chuyện, anh đã quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt anh rất xinh đẹp, mắt hai mí nông, con ngươi ngăm đen lại có thần.
Trong đôi mắt ấy tựa hồ luôn mang theo vài phần ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta nhìn vào cảm giác anh là người rất ấm áp, nhưng kỳ thật nhìn lâu rồi, lại cảm thấy tầng ánh sáng đó kỳ thật cũng không bao hàm nhiều độ ấm chân thật.
Đối với cô mà nói, gương mặt này chỉ đại diện cho năm chữ - cực có tính lừa gạt.
Trước khi cô đến đây, Cao Gia Tiện luôn tự nhủ chỉ cần mình là củ cải xanh, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của anh, tất cả những điều ẩn giấu trong lòng cô đều không kìm được mà muốn lao ra ngoài.
Vì vậy, cô kiềm chế bản thân, theo phản xạ quay mắt đi chỗ khác, liếc nhìn nhân viên xử lý thủ tục: "Anh lấy số rồi à?"
Chúc Trầm Ngâm từ băng ghế đứng lên: "Lấy rồi, đi chụp ảnh trước."
"Ồ." Cao Gia Tiện vừa nghe đến thanh âm từ tính của anh, bên tai liền có chút nóng lên, vì thế cô theo bản năng duỗi tay xoa vành tai mình, nâng bước đi về phía trước.
Anh chú ý tới động tác của cô, thu lại ý cười trong mắt, lại hỏi: "Có mang theo không?"
"Mang cái gì?" Cô khó nhọc bước về phía phòng chụp ảnh, cũng không quay đầu lại.
Chúc Trầm Ngâm chậm rãi đi theo phía sau cô nói: "Căn cước công dân và sổ hộ khẩu."
Cao Gia Tiện đột nhiên phanh gấp một cái.
Mẹ kiếp.
Cô quên mất.
Cô vừa đáp xuống Thường Xuyên sáng nay, đầu óc cả người đều choáng váng, sau đó cũng không ngủ đem hành lý ném trong nhà trực tiếp đến đơn vị báo cáo, bận rộn cả ngày, có thể nhớ kỹ thời gian đã hẹn với anh mà kịp tới Cục Dân Chính thì anh nên thắp cho cô một nén hương cao rồi.
Bởi vậy, căn cước công dân và sổ hộ khẩu của cô đều ở nhà.
Ngay cả khi bố mẹ cô có mang đến đây cho cô bây giờ, chờ bọn họ tới đây, Cục Dân Chính cũng đã sớm đóng cửa.
Xem ra, hôm nay hẳn là không lãnh chứng được rồi.
"Nếu không..."
Tròng mắt Cao Gia Tiện lúc này đảo một vòng, giả tâm giả ý dùng vẻ tiếc nuối nói với anh, "Hôm nay chúng ta quên đi, hôm khác lại đến nhé?"
Giây tiếp theo.
Cô trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, thế nhưng từ trong túi áo khoác trong lấy ra hai sổ hộ khẩu và hai căn cước.
Một trong hai căn cước đó, một bức ảnh đem đầu cô chụp to thành hai trăm cân được in rực rỡ trên đó.
Đó là căn cước công dân của cô.
Cao Gia Tiện nhìn anh chằm chằm, trong nháy mắt thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn xuống.
Sau đó, Chúc Trầm Ngâm cầm hai bộ giấy chứng nhận kia, quơ nhẹ về phía cô, không nhanh không chậm trả lại cho cô bốn chữ: "Không cần hôm khác."
Cao Gia Tiện nuốt nước bọt một cái, nhịn không được đem giọng cất cao: "...!Anh đều đã lấy rồi còn hỏi em làm gì? Không đúng, anh lấy trộm cái này ở đâu!?"
Chúc Trầm Ngâm hơi nhếch đôi mắt mang ý cười: "Anh đoán em có thể sẽ quên mang, cho nên anh đã tới nhà em trước, nhờ dì Cố tìm cho anh."
"Không cần cảm ơn." Anh lại bổ sung thêm một câu.
Mẹ kiếp.
Chúc Trầm Ngâm, anh cũng thật giỏi.
Cô nhìn dáng vẻ dịu dàng vô hại của người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhưng lại cảm thấy hôm nay trừ phi có dịch chuyển tức thời và tàng hình, phải lãnh được giấy đăng ký kết hôn trước, bằng không cô căn bản không thể giẫm chân lên rời khỏi đây nửa bước.
Khi hai người đến phòng chụp chụp ảnh giấy kết hôn, nhiếp ảnh gia đang dựa vào ghế chờ tan làm, vừa nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú bước vào, anh ta ngay lập tức lên tinh thần, cầm máy ảnh vẫy tay liên tục: "Lại đây, ngồi xuống, tôi nhất định sẽ chụp cho hai người một bức ảnh ưng ý nhất."
"Cảm ơn anh."
Chúc Trầm Ngâm lúc này cởi áo khoác đặt sang một bên, lộ ra áo sơ mi trắng mặc bên trong.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn có nước da trắng ngần, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, ngũ quan tuấn tú dưới ánh đèn chiếu xuống càng có vẻ rực rỡ lấp lánh.
Vì thế, Cao Gia Tiện vừa mới cởi áo khoác quay đầu lại, ánh mắt liền không tự chủ được mà dừng lại.
Cô kỳ thật đã nhìn thấy anh rất nhiều rất nhiều năm.
Từ khi anh còn trẻ, lại nhìn thấy anh trưởng thành.
Ít nhất, trong suốt những năm tháng dài trước khi cô rời nước, thỉnh thoảng cô có thể nhìn thấy anh.
Theo lý mà nói, cô hẳn đã sớm thành quen với những gợn sóng mà tướng mạo xuất chúng của người này mang lại cho cô.
Cũng thật muốn mạng mà.
Áo sơ mi trắng và quần tây đen sao lại khiến anh trông đẹp trai như vậy nhỉ, hơi thái quá rồi.
Chúc Trầm Ngâm cài cúc cổ tay áo xong, ngẩng đầu nhìn cô, trùng hợp bắt gặp ánh mắt cô.
Cao Gia Tiện tức khắc quay mặt đi giống như kẻ trộm bị tóm ngay tại chỗ, ném áo khoác sang một bên phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đặt mông ngồi xuống ghế.
Ánh mắt anh dừng trên người cô, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tốt, tôi chuẩn bị bắt đầu đây." Nhiếp ảnh gia giơ camera, nhiệt tình dào dạt, "Cười tươi lên, cười thật vui vẻ nào!"
Cao Gia Tiện nhếch môi, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của cô trước mặt người ngoài.
Nhiếp ảnh gia giơ camera chụp hai tấm hình, nhịn không được thò ra nửa cái đầu: "Đôi vợ chồng nhỏ này, hai người có thể xích lại gần nhau một chút không."
Cao Gia Tiện vừa nghe đến ba chữ "Vợ chồng nhỏ", da đầu liền có chút tê dại.
Kể từ khi cô cùng Chúc Trầm Ngâm thực hiện thỏa thuận ngớ ngẩn này, trước khi cô chuẩn bị trở về nước, cơ hồ mỗi ngày cô đều làm tê liệt chính mình - cùng anh kết hôn không cần phải thực hiện bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Đây chỉ là hình thức, một cái danh, một tờ giấy đỏ, cũng không có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào.
Nhưng cho đến lần đầu tiên chân chính nghe được người khác xưng hô cô và Chúc Trầm Ngâm như vậy, cô mới đột nhiên ý thức được, chuyện này có thể không đơn giản và dễ dàng như cô nghĩ trong đầu.
Nhưng hiện tại cô đổi ý, giống như cũng đã không còn kịp rồi.
Nhiếp ảnh gia kia thấy cô đông cứng không động đậy, lúc này đơn giản nói đùa với họ: "Tiên sinh, tôi thấy anh tuấn tú lịch sự, sao vợ anh nhìn qua có chút sợ anh vậy?"
Chúc Trầm Ngâm đã nhận ra hô hấp cô trở nên có chút dồn dập, lúc này quay đầu lại nhìn cô.
Anh nhìn cô vài giây, rồi sau đó bỗng nhiên đến gần tai cô.
"Tiện Tiện." Lúc này anh mở miệng thấp giọng gọi cô.
Cao Gia Tiện vừa nghe anh dùng tên thân thiết gọi mình, cô há miệng, bên tai lập tức đỏ lên, cách vài giây mới khô khốc trả lời: "...!Làm gì vậy?"
Anh nhìn nàng, màu sắc đồng tử ở dưới ánh đèn có vẻ so với ngày thường nhạt một ít: "Em sợ anh?"
Cô siết chặt bả vai, phản xạ có điều kiện lập tức cùng anh đáp lại, ngữ khí mạnh mẽ: "Vì sao em phải sợ anh? Chẳng lẽ anh có thể ăn thịt được em à?"
Nói như vậy, cô lập tức nhích đến bên cạnh anh, cho đến khi bả vai mình đều gắt gao chạm vào vai anh.
Chúc Trầm Ngâm quay mặt đi, bình tĩnh mà cong môt chút khóe môi.
Từ lúc hai vai chạm vào nhau, Cao Gia Tiện cảm giác được nhiệt độ trên người anh cuồn cuộn không ngừng truyền đến cô.
Trong trí nhớ cô, từ khi họ còn nhỏ không hiểu chuyện chơi đùa cho đến sau này, bọn họ giống như chưa bao giờ gần gũi nhau như vậy.
Hơn nữa, cô còn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt của bệnh viện trên người anh.
Không biết vì cái gì, cô thế nhưng cảm thấy mùi hương này khá thơm.
Khi cô đang bị ý tưởng kỳ quặc trong đầu mình làm cho kinh ngạc, nhiếp ảnh gia vừa thấy hai người bọn họ rốt cuộc cũng tới gần, lập tức nắm chặt camera chụp cho họ hai tấm hình, vừa lòng mà liên tục gật đầu: "Được rồi, tấm lần này chụp đẹp rồi đấy!"
Cao Gia Tiện vừa nghe lời này, phảng phất như mấy ngày bị táo bón rốt cuộc cũng đã được thuyên giảm, thở dài nhẹ nhõm một hơi từ trên ghế đứng dậy, muốn đi đến bên cạnh lấy áo khoác mặc vào.
Đúng lúc này, cô nghe được Chúc Trầm Ngâm bên người thấp giọng nói: "Ai biết được."
Cô đột nhiên không bắt kịp mạch suy nghĩ, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn anh chằm chằm, anh không ngừng lại mặc áo khoác vào, đi lên phía trước lấy ảnh chụp.
Cao Gia Tiện không đem vấn đè này để ở trong lòng, đi theo anh lấy ảnh chụp quay lại cửa sổ làm thủ tục, nhân viên công tác lấy căn cước và ảnh chụp của họ, sau đó đưa cho họ hai biểu mẫu và một cây bút.
Khi điền xong biểu mẫu được nhân viên công tác thu lại, cô bỗng nhiên cảm giác được Chúc Trầm Ngâm đang nhìn mình.
Tim cô lệch nhịp, nghiêng mặt qua, liền nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của anh đang lẳng lặng dừng ở trên má cô.
"...!Anh nhìn em làm gì?" Giọng cô có chút đanh lại, "Trên mặt em có gì sao?"
Anh cười nhạt, thấp giọng nói: "Đã nhiều năm anh chưa gặp em, suy nghĩ em có thay đổi gì hay không."
Lời này nghe ra, sao lại nghe có điểm kỳ quái, đặc biệt là từ trong miệng anh nói ra.
Cao Gia Tiện trời sinh nhanh mồm dẻo miệng, tới trước mặt anh dường như luôn phát ra chướng ngại, cách vài giây, cô mới nói: "Còn phải nói sao? Thay đổi tự nhiên là mỗi một năm càng xinh đẹp."
Ánh mắt anh chợt lóe, nhẹ mím môi dưới: "Ừ."
Cô nghe thấy chữ này, đại não "ong" một tiếng, hai bên má lập tức nóng lên.
Người này trước kia nói chuyện cũng là phong cách này sao?? Sao cô lại nhớ không phải như vậy!
Cùng lúc đó đó, nhân viên công tác đem các giấy chứng nhận và hai giấy hôn thú rực rỡ đưa về phía họ, cười nói: "Chúc mừng hai vị, chúc hai người tân hôn vui vẻ."
"Cảm ơn." Chúc Trầm Ngâm tự nhiên vươn tay tiếp nhận giấy chứng nhận cùng giấy hôn thú, từ trên ghế đứng dậy, sau đó đưa một bộ cho cô.
Suy nghĩ của Cao Gia Tiện còn đắm chìm trong cách nói chuyện của anh, cho đến anh đưa cuốn sổ đỏ chói vào tay cô, cô mới cắn răng nhận nó vào lòng tay mình.
Mở cuốn sổ đỏ ra, liền nhìn thấy ảnh hai người bọn họ vừa mới chụp.
Trên phông nền đỏ, Chúc Trầm Ngâm bên cạnh cô khẽ mỉm cười, mặt mày vươn chút tươi vui.
Mà nụ cười với má lúm đồng tiền tiêu chuẩn của cô đối với người ngoài, càng có vẻ ngọt ngào vô cùng.
Thoạt nhìn, thật đúng là rất giống đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc.
Kỳ thật trong nhiều năm qua, chuyện xảy ra bây giờ là giấc mộng mà cô không muốn để cho người khác biết nhất.
Cô đã ở trong tâm trí hy vọng qua, ở trong lòng ảo tưởng qua, hướng ông trời khẩn cầu qua, rất nhiều rất nhiều lần.
Nhưng cô biết, đó là chuyện không thể xảy ra.
Mỗi người đều có quyền ước mơ, nhưng mộng vĩnh viễn đều là mộng.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng mà cô chỉ có thể ở trong mộng cẩn thận thực hiện và trải qua, lại chân thật mà xảy ra trước mắt cô.
Nhưng, trong nội tâm cô, một chút cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui sướng.
Chờ đi ra khỏi Cục Dân Chính, gió lạnh bên ngoài nghênh diện đánh tới, cũng đem đại não có chút hỗn loạn ở trong nhà của Cao Gia Tiện thổi cho tỉnh táo.
Cô hít sâu một hơi, đem hết suy nghĩ vụn vặt của chính mình dồn ra sau đầu, xa cách lại khách sáo nói với Chúc Trầm Ngâm: "Được rồi, vậy thỏa thuận của hai ta cũng coi như hoàn thành mĩ mãn, em đi về trước."
"Khoan đã."
Cô mới vừa xoay người muốn chạy, anh lại ở sau người gọi cô lại.
Cao Gia Tiện quay đầu lại.
Anh nhìn cô, ấm ức hỏi: "Bây giờ em về nhà của em?"
Cô nhìn anh với vẻ mặt ngốc nghếch: "Vậy em còn có thể đi đâu nữa?"
Thần sắc Chúc Trầm Ngâm bất biến, môi mỏng nhẹ thốt ra hai chữ: "Nhà anh.".