Đang loay hoay đứng trước cổng biệt thự thì một tên đàn em chạy ra nói với Đỗ Uyên:
.
-Cậu chủ gọi cô kìa!
.
Cô bé tuy thắc mắc nhưng chẳng hỏi gì, đằng nào thì có một cậu chủ đầu óc không bình thường như cậu ta thì đám bảo vệ này chắc gì mà đoán được suy nghĩ của hắn cơ chứ? Uyên nghĩ vậy rồi đi vào phòng của Ryan.
.
Không gian trong căn phòng ngột ngạt đến ngộp thở, u ám đến lạnh lẽo, tối tăm đến người ta không thể nhìn thấy rõ gì. Vậy mà tại sao Khánh Dương lại thích như vậy nhỉ ?(chắc tại nhân vật nam chính của chúng ta bị tự kỉ!)
.
-Lau nhà cho tôi! –Ryan ra lệnh.
.
-Gì chứ? Lau hết tòa nhà này à?
.
Dương xoay cốc nước trên tay rồi quay người lại nói.
.
-Căn phòng này thôi! Tiện thể dọn dẹp lau chùi mấy đồ vật này luôn, hỏng cái nào cô đền cái nấy!
.
Dương Đỗ Uyên nhăn mặt, dù gì thì cái phòng ngủ của Ryan cũng đủ lớn bằng một căn nhà bình thường . Cô gật đầu, thấy anh ta đi ra khỏi đó từ lúc nào. Hóa ra nãy giờ nhỏ lại mơ màng một mình cơ à ?
.
Bắt tay vào công việc, Uyên dốc sức lau sạch sàn nhà. Suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhờ mấy tên đàn em gắn đèn sáng rực căn phòng.
.
-Không được đâu, cậu chủ sẽ giết tôi mất.
.
-Có gì tôi chịu cho, chứ tối thui như thế này thì làm sao thấy đường chứ? À còn nữa, anh thay mấy vật dụng màu đen thành màu sáng luôn đi. Nếu cậu chủ anh hỏi thì cứ việc đổ cho tôi hết.
.
Thế rồi mấy tên kia nghe theo lời của cô bé. Trong thời gian Ryan vắng nhà thì căn phòng đã đổi mới. Mặc dù nhỏ không biết anh đi đâu, nhưng cái quyết định tự ý này chắc chắn cô sẽ bị chửi, hoặc bị phạt. Nghĩ tới đây đã thấy ớn lạnh rồi, nhưng vốn cứng đầu thì Đỗ Uyên cứ nhất quyết làm cho bằng được
……………
2 giờ trôi qua, bây giờ sàn nhà đã bóng loáng, đồ vật trong phòng lòe loẹt màu mè, còn đèn thì sáng trưng.
.
-Cậu chủ về rồi!
.
Không hiểu cái âm thanh đó từ đâu nhưng tất cả bọn đàn em nãy giờ giúp Đỗ Uyên đều chạy trốn hết! Chỉ còn cô bé “vô tư” đứng trước cổng nhìn Khánh Dương bằng cặp mắt sáng ngời. Thấy thái độ của con nhỏ thần kinh này bất thường, anh đã đoán trước được là nó bày trò khỉ gì đó ở nhà trong lúc cậu đi vắng.
.
Mở cửa phòng……
.
Và rồi…
.
-CÁI QUÁI GÌ THẾ????????????????? – Tiếng quát của Ryan khiến nhỏ giật mình. Dù biết rằng Đỗ Uyên sẽ quậy phá gì đó nhưng không ngờ tự ý làm những việc này. Mấy năm qua không ai dám đụng tới đồ đạc của anh, đằng này có một con ô sin không hỏi gì thay mọi vật dụng trong phòng bằng mấy cái thứ lòe loẹt như vậy. Thử hỏi sao không điên chứ?? Lòng tự tôn trong anh trỗi dậy. Thoáng chốc, ánh mắt đỏ ngầu ấy lại ánh lên một tia giận dữ bằng cái nhìn sắc lẻm dành tặng cho Đỗ Uyên. Tuy nhiên cô gái nhỏ này dường như không sợ lắm thì phải.
.
-Cô không chọc điên tôi thì không chịu nổi phải không? –Một tay túm lấy cổ áo của Đỗ Uyên, tay còn lại như muốn bóp chặt cổ của nhỏ.
.
Hình dung ra mình đã làm cái gì quá đáng, nhưng dẫu sao cũng chỉ để tốt cho anh ta cơ mà?.
.
-Tôi chỉ muốn phòng ngủ của anh ấm cúng hơn thôi…..
.
Chưa nói hết câu thì Khánh Dương đã lôi mạnh Dương Đỗ Uyên vào trong rồi vật ngã xuống giường như sự trừng phạt. Cô bé sợ hãi vùng vẫy, gào thét, cái cảnh tượng này hình như nhỏ đã gặp qua rồi. Trong phút chốc mọi kí ức quá khứ ngày xưa gần như dội về. Khung cảnh bị người cha dượng muốn hiếp con gái của mình không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Uyên. Tuy vậy nhưng vẫn không nhớ rõ cho lắm, chỉ biết rằng rất khủng khiếp, rất dã man…… cũng như bây giờ vậy.
.
Những giọt nước mắt chực rơi ra từ khóe mi của cô bé, một cúc áo đã bị giật bung. Cô không biết làm gì hết, chỉ muốn tặng cho người đang đối diện với mình một ánh nhìn ghê tởm và căm ghét cực độ.
.
-Cô phải trả giá cho những việc mình đã làm..
.
Đỗ Uyên cảm nhận được hơi thở dồn dập đầy nam tính phả vào cổ nhỏ. Cũng như dòng máu nóng chảy trong huyết quản của gã. Dù hắn đẹp, dù hắn giàu có, dù hắn có là người cô có tình cảm đi chăng nữa..Không! Không! Nhỏ không muốn một thứ tình yêu như thế này! Nước mắt một lần nữa lại giàn giụa, đôi môi Khánh Dương tham lam như muốn nuốt trọn cơ thể cô gái trong giây phút. Đầu lưỡi anh mặn chát bởi những giọt lệ của Đỗ Uyên. Vùng vẫy, giẫy giụa, van xin, nhưng tất cả đều vô ích. Quá mệt mỏi, cô buông xuôi tất cả……
.
Tiếng xô cửa, một người con trai với chiếc mặt nạ bước vào.
.
Kéo Ryan ra khỏi người Dương Đỗ Uyên, rồi thẳng thừng giáng cho cậu ta một cú đấm vào mặt. Sau đó ôm chầm lấy cô bé rồi dắt ra ngoài, để lại một người con trai với ánh mắt đau thương…
.
“Giá như không vội vàng đón nhận..
Đau thương sẽ chẳng phải dâng trào…
Giờ đây chỉ còn là tan vỡ…
Chúng mình sẽ mãi phải xa nhau…?” ( Karin)
.
Đỗ Uyên ôm chặt lấy người của Jason, tiếng nấc vẫn không ngớt, và nước mắt làm đẫm ướt cả một bả vai của anh.
.
-Xin anh…tôi không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa…tôi ghê tởm con người của hắn…thật sự ghê tởm…căm ghét..
.
Thấy người mình thích đau khổ anh cũng chẳng vui gì, nhưng phần nào đó lại đắc thắng vì cô bé từ nay ghét cay ghét đắng Khánh Dương.
.
-Được rồi, em sang nhà tôi ở. Không ở đây nữa, đừng khóc, tôi sợ nước mắt…
.
Ai trong chuyện này cũng có lỗi, do Đỗ Uyên cứng đầu tự ý làm mọi việc, và cũng do Khánh Dương hành động quá khích và tàn nhẫn..
* * *
-----------Hoa Kì----------
Danny xụ mặt nhìn bà Linda bằng đôi mắt “cún con” đáng thương.
.
-Mẹ à....con muốn sớm hơn một chút…
.
Bà Linda cùng ông Trịnh Ân mặt nghiêm nghị nhìn đứa con dâu tương lai của mình hối thúc đám cưới của tụi nó diễn ra sớm hơn. Cuối cùng, ông Trịnh lên tiếng trước.
.
-Tại sao con lại thúc giục cha mẹ phải tổ chức lễ thành hôn nhanh như vậy? Khác nào ép buộc thằng trời đánh đó, dẫu sao nó cũng phản đối quyết liệt cho xem.
.
Danny không biết trả lời như thế nào, cô im lặng một hồi rồi đáp.
.
-Dạ..tại..tại con…con.. có thai với Ryan!