Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Mặt trời lấp ló sau tán lá, Diệp Thảo từ từ mở mắt, cảm thấy tay mình tê cứng lại, quay sang bên cạnh thì thấy Nhật Thiên đang nắm chặt tay cô ngủ. Đây là lần đầu tiên Diệp Thảo thấy Nhật Thiên trong lúc ngủ, đột nhiên trong lòng cô chợt lóe lên một tia rung động lạ thường. Bình thường, Nhật Thiên đã đẹp rồi nhưng khi ngủ anh lại đẹp hơn. Lúc ngủ, anh như trở thành một con người khác, bình thường lúc nào mặt mày cũng cau có, lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Nhất là ánh mắt, thường thì không sao nhưng khi nổi giận ánh mắt đó làm cho người khác phải phát sợ. Còn lúc ngủ, anh vô cùng dịu dàng làm mê hoặc lòng người.

Diệp Thảo nhìn Nhật Thiên không rời mắt, bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt của anh.

“Tôi biết là mình đẹp rồi, không phải chăm chú nhìn như vậy nữa đâu, sau này gương mặt của tôi chỉ để mình cô ngắn thôi, lúc đó thì nhìn đừng có than chán.” Nhật Thiên đã tỉnh từ lâu, anh thấy Diệp Thảo tỉnh lại liền nhắm mắt lại thử xem khi cô tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào. Khi biết được kết quả thì trong lòng anh cảm thấy vui vui.

Diệp Thảo vẫn lặng thinh, cô rất muốn phản bác lại Nhật Thiên nhưng cổ họng cô vừa đau vừa khô, sau lưng thuốc tê đã hết tác dụng và còn tối qua dùng lực quá mạnh giờ lưng đau vô cùng, đầu choáng váng, toàn thân bất động, cô rất muốn cử động nhưng không thể cử động được. Lúc này, Diệp Thảo muốn nhắm mắt lại để quên đi cơn đau.

Không thấy Diệp Thảo có bất kì phản ứng nào, Nhật Thiên mở mắt ra, nụ cười trên môi tắt ngấm, “Này, cô không sao chứ?” Diệp Thảo vẫn nằm như cũ, Nhật Thiên ngồi bật dậy, “Diệp Thảo, mở mắt ra đi, cô bị làm sao vậy?” giọng Nhật Thiên lo lắng, “Y tá, y tá đâu rồi, mau lên đây! Nhanh lên!” Vừa nói Nhật Thiên nắm chặt tay Diệp Thảo.

Nghe thấy giọng của Nhật Thiên, chị Quỳnh nhanh chóng chạy lên, chị rất kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Thảo đang nằm trên giường của Nhật Thiên.

Nhật Thiên tức giận khi thấy chị y tá đứng bất động ở ngoài cửa, “Chị còn đứng đó làm gì? Còn không mau lại đây xem cô ấy thế nào rồi?”

Chị Quỳnh chạy vội đến chỗ Diệp Thảo, lấy tay đặt lên trán của Diệt Thảo rồi chạy xuống dưới nhà lấy nhiệt kế. Đo nhiệt độ cho Diệp Thảo, thấy tình trạng của Diệp Thảo không ổn và cả nhiệt độ cơ thể rất cao, chị y tá nói hoảng hốt, “Mau, đưa em ấy đến bệnh viện, tình trạng của con bé hiện giờ không được khả quan cho lắm!”

Ở ngoài phòng cấp cứu, Nhật Thiên lo lắng đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Hoang mang, lo lắng, bất an,… Những cảm xúc này xuất hiện với anh kể từ khi anh chứng kiến cảnh Diệp Thảo bị đâm, người đẫm máu, từ từ được chuyển vào phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, Nhật Thiên vội vã hỏi, “Bác sĩ, hiện giờ cô ấy sao rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhìn Nhật Thiên rồi nói, “Bệnh nhân đã hạ sốt, nhưng…” Bác sĩ có vẻ ngập ngừng, “Cậu là người nhà của bệnh nhân?”

Nhật Thiên gật đầu, “Vâng!”

“Vây cậu hãy khuyên cô bé đến gặp bác sĩ tâm lí đi, tinh thần của cô bé không được ổn định, lúc trong phòng cấp cứu cô bé đã thấy gì đó chắc là rất đáng sợ, tôi đã tiên một mũi thuốc an thần cho bệnh nhân rồi, chắc là một tiếng nữa sẽ tỉnh lại. Mà hồi nhỏ cô bé đã trải qua một việc gì đáng sợ lắm sao?”

Nhật Thiên chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra với Diệp Thảo, nhưng anh không trả lời bác sĩ, mà chỉ cười, “Dạ! Cháu hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ!”

Nhật Thiên biết Diệp Thảo không thích bệnh viện nên anh đã đi làm thủ tục xuất viện, khi cô tỉnh lại có thể xuất viện về nhà.

Nhật Thiên lên xem tình hình của Diệp Thảo, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

Tại một quán cà phê nọ, không gian chìm trong tiếng nhạc du dương. Phong Nhã đẩy cửa bước vào bên trong, đi đến chỗ Nhật Thiên ngồi xuống, “Cậu hẹn tôi ra đây có việc gì không?”

Một nhân viên phục vụ đến bàn của Phong Nhã ngồi, “Quý khách muốn dùng gì ạ?”

Phong Nhã mỉm cười với người phục vụ, “Cho tôi một ly nước cam. Cảm ơn!”

Đợi người phục vụ mang nước cho Phong Nhã. Lúc này Nhật Thiên lên tiếng, “Tôi hẹn cậu ra đây là muốn hỏi cậu về chuyện của Diệp Thảo.”

Phong Nhã ngồi yên lặng một lúc, sau đó giọng nói có chút buồn và đau lòng, “Chuyện này tôi cũng chỉ vô tình nghe được từ bố mẹ của tôi thôi. Khi Diệp Thảo 6 tuổi, em ấy bị bắt cóc làm con tin. Lúc đó ông nội và chú của tôi mang tiền đến chuộc nhưng họ lại không giữ lời hứa cầm súng bắn Diệp Thảo. Ông nội chạy tới đỡ đạn cho con bé, khi đến bệnh viện thì đã không qua khỏi, còn bà nội khi nghe tin chồng mình mất, cơn đau tim của bà lại tái phát, lúc thím tôi đưa bà đến bệnh viện thì đã không kịp nữa rồi.” Nói đến đây, nước mắt của Phong Nhã tuôn rơi, Phong Nhã nghẹn ngào nói tiếp, “Công việc của chú thím tôi rất bận rộn nên không có thời gian ở cùng con cái của mình, ông bà nội là hai người mà Diệp Thảo yêu thương hơn cả bố mẹ ruột. Cậu thử tưởng tượng xem, một đứa bé gái mới 5 tuổi toàn thân toàn là máu, khi tỉnh dậy lại biết được tin ông bà mà mình yêu thương nhất từ biệt cõi trần thì sẽ thế nào?” Ngừng một lát, Phong Nhã mới kể tiếp sự việc, “Sau lần đó, Diệp Thảo không nói chuyện với ai trong vòng một năm, hôm nào cũng như hôm nào cứ đi học là lên phòng khoá cửa lại, không những thế, mỗi khi thời tiết biến đổi thất thường thì con bé hay bị ốm. Vào một năm sau, đúng vào ngày giỗ đầu của ông bà tôi, một mình con bé chạy ra nghĩa trang không biết là nó làm gì ở đó. Ngày hôm đó lại có một trận mưa rất lớn, chú thím của tôi không thấy con bé ở trong phòng, thông báo cho những người thân xem nó có ở đó không nhưng cũng không có bất kì thông tin gì. Mọi người thử ra nghĩa trang nơi mà chôn cất ông bà thì thấy Diệp Thảo mặt mũi tím ngắt, chân tay run lẩy bẩy, người thì ướt sũng. Khi đến bệnh viện, không những bệnh của Diệp Thảo không khỏi mà còn nặng hơn. Không biết bác sĩ đã nói gì với bố mẹ Diệp Thảo mà con bé được đưa về nhà. Khi con bế được đưa về nhà thì hai tuần sau con bé đã có chuyển biến tốt, sau đó nhanh chóng khỏi bệnh và nó cũng cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Nhật Thiên yên lặng nghe Phong Nhã, một cảm xúc mới lạ dâng trào, là xót thương, là đau lòng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Thế còn những tên bắt cóc kia thì sao? Họ không bị bắt à?”

“Có! Những tên kia đều bị tống vào tù hết rồi, nhưng họ sắp được thả ra rồi. Nhật Thiên này!! Cậu phải hứa với tôi là phải bảo vệ tốt cho Diệp Thảo nhé, nó không như vẻ bề ngoài đâu, con bé che giấu tâm trạng rất giỏi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ thật tốt cô ấy.”

Nhật Thiên ngồi cạnh giường, tay khẽ vuốt gương mặt Diệp Thảo. Đột nhiên Diệp Thảo nhíu mày, Nhật Thiên rút vội tay về.

Diệp Thảo khẽ mở mắt ra, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô phải nhắm mắt lại, một lúc sau, cô từ từ quen dần với ánh sáng trong phòng. Nhìn xung quanh, cô thấy Nhật Thiên và căn phòng toàn màu trắng thì biết ngay là mình đang ở đâu, cô nhìn vào Nhật Thiên, “Tôi muốn xuất viện, tôi không muốn ở lại nơi này.”

Nhật Thiên không nói gì, anh ra ngoài bảo y tá vào đỡ cô lên xe lăn rồi đi về nhà.

Về đến nhà, Nhật Thiên bế ngang Diệp Thảo lên phòng của cô. Hành động của Nhật Thiên khiến cho mọi người trong biệt thự phải ngạc nhiên nhưng không chỉ có họ, người ngạc nhiên nhất chính là Diệp Thảo, nhưng lúc này cô rất buồn ngủ vì cô vừa được tiên thêm thuốc an thần.

Nhật Thiên đặt Diệp Thảo lên giường, lấy chăn đắp cho cô, anh ngồi bên cạnh giường của Diệp Thảo nhìn cô ngủ. Trong lúc ngủ, Diệp Thảo gặp ác mộng, cô vô thức nắm tay của Nhật Thiên.

Khi Diệp Thảo tỉnh dậy, thấy Nhật Thiên cứ nhìn chằm chằm vào mình nhưng đầu óc thì cứ để trên mây. Diệp Thảo cười nhẹ vì cô sắp trả thù được Nhật Thiên, “Tôi biết mình đẹp rồi, không phải nhìn chăm chú thế đâu, sau này gương mặt….” Định nói nguyên câu của Nhật Thiên hồi sáng, nhưng cô không có mặt dày như vậy. Cô im thin thít không nói được lời nào nữa.

Nhật Thiên không nói gì, vẫn nhìn Diệp Thảo như cũ, “Đói chưa? Muốn ăn gì không?”

Diệp Thảo thấy rất lạ khi Nhật Thiên không phản bác lại lời nói của cô. Diệp Thảo gật đầu, “Ừ! Cũng thấy hơi đói.”

“Để tôi bảo cô giúp việc hâm nóng lại cháo.” Nhật Thiên đứng dậy, đi ra ngoài.

“Đặng Nhật Thiên!” Diệp Thảo nhìn bóng lưng của Nhật Thiên ra đến cửa cô liền lên tiếng gọi.

Nhật Thiên quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?” Diệp Thảo cười lắc đầu, “Không có gì!” nhìn thấy Nhật Thiên có ý định đi, cô vội nói, “Cảm ơn cậu!” sau đó Diệp Thảo quay mặt ra ngoài cửa sổ. Nhật Thiên đứng yên lặng ở cửa khi nghe thấy câu nói của Diệp Thảo, trên môi xuất hiện ý cười nhạt đi xuống nhà bếp.

Thời gian trôi qua trong sóng yên biển lặng, vết thương của Diệp Thảo cũng đã hồi phục rất nhiều. Nhật Thiên và Diệp Thảo ở chung một ngôi nhà cũng đã được gần một tháng, tuy nhiều lúc có hay đấu võ mồm nhưng giữa họ lại có một thứ gì đó rất gần gũi.

Buổi đầu tiên đi học sau khi hồi phục vết thương ở lưng, Diệp Thảo có vẻ rất hưng phấn. Lúc xuống xe, cô đứng nhìn ngôi trường một lúc, cười vui vẻ. Khi còn ở nhà, suốt ngày cô chỉ có việc ăn và ngủ, chán sắp muốn chết. Giờ đi học, cô đã thoát khỏi cái cảnh rảnh rỗi sinh nhàm chán, đi học dù sao cũng tốt hơn là ở nhà.

Nhật Thiên xuống xe, anh đi đến chỗ Diệp Thảo dìu cô đi lên lớp nhưng lại bị cô đẩy ra, “Này! Cậu làm gì vậy ở đây là trường học đấy, mà tôi có phải là người tàn tật đâu!”

“Vết thương của vợ tương lai vừa khỏi, chồng tương lai phải có trách nhiệm đảm bảo cho vết thương không tái phát lại.”

Không hiểu vì sao, Nhật Thiên khác hoàn toàn so với một tháng trước. Từ cái ngày hai người đính hôn, cứ mở miệng ra là Nhật Thiên là câu vợ tương lai, hai câu là chồng tương lai. Diệp Thảo đã nói bao nhiêu lần rồi nhưng mặt cứ dày ra, hết nói nổi!!

Diệp Thảo trừng mắt nhìn Nhật Thiên, “Tôi cấm cậu, không được nói vợ tương lai hay chồng tương lai gì đó ở đây, nghe chưa. Cậu mà nói thì cứ liệu hồn.” Diệp Thảo nói xong không đợi Nhật Thiên đi nhanh lên lớp.

Nhật Thiên chạy đuổi theo Diệp Thảo, “Vợ tương…”. Diệp Thảo xoay người lại, “Cậu dám?”

“Được rồi, được rồi! ở trường sẽ không xưng hô như vậy nữa! Diệp Thảo, anh cùng em đi lên lớp học.”

Diêp Thảo tức điên lên quát lớn, “Cậu có bị thiểu năng không vậy?”

Mọi người đi qua đều bắn ánh mắt nhìn về phía Diệp Thảo, Nhật Thiên thấy vậy nói lớn, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai cãi nhau với bạn gái bao giờ à?” Mọi người thấy vậy biến đi hết. Nhật Thiên quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Diệp Thảo, “mà xưng hô như vậy có vấn đề gì đâu, anh hơn em một tuổi mà!”

Thực ra Diệp Thảo chỉ sinh sau Nhật Thiên có vài tháng nhưng năm sinh lại khác nhau.

Nhật Thiên được sinh vào ngày cuối cùng của năm nên mẹ anh bắt phải đi học muộn một năm vì vậy giờ Nhật Thiên phải học cùng lớp với Diệp Thảo nè.

Diệp Thảo nghiến răng nghiến lợi gầm từng tiếng, “Ai là bạn gái cậu hả?”

“Không em thì là ai? Không phải chúng ta đính hôn rồi sao?”

“Cậu…cậu…!” Diệp Thảo chỉ tay vào Nhật Thiên, cô không nói được lời nào nữa, vì những lời Nhật Thiên nói không sai. Cô tức tối, không muốn nói chuyện với Nhật Thiên nữa, đi thẳng lên lớp.

Tin tức Diệp Thảo là bạn gái của Nhật Thiên nhanh chóng lan rộng ra cả toàn trường. Diệp Thảo cũng muốn giải thích lắm nhưng những lời Nhật Thiên nói khi ở dưới sân trường thì mọi người có vẻ tin hơn. Điều này khiến cho Diệp Thảo phải gánh bao tai tiếng xấu. Người thì nói có mới nới cũ, bỏ rơi Lục Sơn cặp với Nhật Thiên; người thì nói cô là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông; Không ai biết một sự thật là Lục Sơn là anh trai ruột của cô đổ lên đầu Diệp Thảo bao nhiêu là tội tệ hại,… Nhưng đó là những lời của mấy bọn nữ sinh, còn nam sinh trong trường thì vẫn u mê đầu óc phát biểu câu ‘NGƯỜI ĐẸP THÌ CÓ QUYỀN!’

Phong Nhã và Bạch Nguyệt rủ Diệp Thảo xuống căng tin của trường ăn, Diệp Thảo từ từ cất sách vở vào ngăn bàn rồi đi cùng bọn họ, sau lưng cô là Nhật Thiên lẽo đẽo theo sau.

Trên đường đi xuống căng tin Diệp Thảo bị rất nhiều ánh mắt hình hai trái lửa bắn tới nhưng cô chẳng thèm quan tâm, ngồi xuống.

Nhật Thiên rất ga lăng nha! Nhận luôn công việc đi mua đồ ăn, không quá ba phút là anh đã mang bao nhiêu là thứ về. Diệp Thảo cầm cốc nước cam uống.

Nam Vũ đến chỗ Diệp Thảo, trên môi nở nụ cười cợt nhả như mọi ngày, “Chào chị dâu!”

“Phụt…! Khụ…khụ…!” Diệp Thảo bị sặc nước khi nghe lời chào của Nam Vũ, “Cậu…cậu…tôi cấm cậu không được nhắc từ đó, nếu không thì…” Diệp Thảo bẻ ngón tay kêu rắc một tiếng, “Biết chưa?”

Nam Vũ gãi đầu cười vẻ vô (số) tội, kéo ghế ngồi bên cạnh Phong Nhã, Hạo Minh ngồi chiếc ghế còn lại bên cạnh Bạch Nguyệt. Sáu người không ai nói với ai câu nào, Nam Vũ không quen với cảnh yên tĩnh này liền phá vỡ không khí yên lặng.

“Tối nay có ai rảnh không? Chúng mình đi xem phim đi.”

Diệp Thảo gần một tháng nay không ra ngoài chơi, nghe Nam Vũ nói vậy, cô trở lên hưng phấn, gật đầu lia lịa, “Được đó, ý kiến này rất hay. Tối nay chúng mình đi xem phim đi. Bạch Nguyệt, Phong Nhã hai người có đi không?”

Phong Nhã và Bạch Nguyệt gật đầu đồng ý. Nhật Thiên nghe thấy Diệp Thảo nói đồng ý, anh cũng đi theo luôn. Về phía Hạo Minh thấy tất cả mọi người muốn đi, cậu ngại từ chối nên cũng gật đầu muốn đi.

“Mình nói trước, mình không có tiền mua vé đâu, giờ mình nghèo rồi, ai có bao mình với?” Mọi người đồng ý hết,Diệp Thảo lên tiếng.

Nam Vũ và Hạo Minh nhìn Diệp Thảo bằng ánh mắt không thể tin được, khi cậu chưa biết Diệp Thảo thì luôn nghĩ cô không có tiền thật nhưng giờ thì khác, cậu đã biết cô là một tiểu thư con nhà giàu, tài sản mà gia đình cô có lẽ là không đếm được, mà cô là đứa con gái cưng trong nhà chẳng lẽ lại thiếu tiền, thử hỏi xem có ai tin được lời Diệp Thảo không?

Khác với ánh mắt của hai chàng trai kia, Bạch Nguyệt và Phong Nhã lắc đầu thở dài. Diệp Thảo có cái tật đó là rất ham tiền, cứ nhìn thấy những tờ cụ Hồ là mắt cứ sáng như mắt mèo, nhưng lại rất bủn xỉn, một đồng cũng không chịu lòi ra.

Sống chung với Diệp Thảo gần một tháng, không phải là một thời gian dài mà cũng chẳng là ít, Nhật Thiên cũng biết điều này, anh chỉ cười, “ Tôi sẽ bao tất cả mọi người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui