Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Em sẽ mãi thuộc về anh!

Một buổi học cuối cùng cũng kết thúc, cất cặp sách ra về. Ở ngoài cửa lớp 12A1 có một nam sinh cầm một bó hoa to, nhìn anh ta cũng rất đẹp trai, khiến cho nữ sinh rầm rì bàn tán nhìn về phía Diệp Thảo. Diệp Thảo chẳng để ý đi ra bằng cửa sau cố để cho người nam sinh đó không nhìn thấy mình, nhưng dường như người ấy đã thu cô vào ánh mắt nên Diệp Thảo không thể thoát được, đi đến trước mặt Diệp Thảo.

“Làm bạn gái của mình nhé.” Người nam sinh mà Diệp Thảo cũng chẳng biết tên đưa hoa trước mặt cô cùng với nụ cười toả nắng, ánh mắt tò mò nhìn Diệp Thảo.

Diệp Thảo là hoa khôi của trường. chuyện này đối với cô là bình thường như ăn cơm bữa vậy. 10 ngày thì có 9 ngày có người đến tỏ tình. Tuy những người đến tỏ tình đều rất đẹp trai và Diệp Thảo cũng rất thích ngắn trai đẹp nhưng mà cô không muốn nhận làm bạn gái của bất ai. Diệp Thảo từ chối vô cùng thành thạo mà không bị mất lòng ai cả.

“Xin lỗi cậu, kì thực mình không thể làm bạn gái cậu được, vì mình đã có bạn trai rồi. Nhưng mình có thể nhận hoa.” Nói xong Diệp Thảo đưa tay nhận lấy hoa.

Cô chuẩn bị đi thì người nam sinh lại tiếp tục nói, “Cậu có thể cho mình cũng như tất cả nam sinh khối 12 biết bạn trai cậu là ai không?”

Diệp Thảo lúng túng, vì hiện tại cô làm gì có bạn trai, “ Cái này … cái này…” Chưa nghĩ ra được gì thì nam sinh kia tiếp tực nói.

“Vài ngày nừa là ngày Halloween, Trường chúng ta mở hội vào tối ngày hôm đó, cậu phải dẫn theo bạn trai tới, nếu cậu không dẫn bạn trai đến vào ngày hôm đó thì chứng tỏ là cậu không có bạn trai và bọn mình vẫn còn có cơ hội.”


Diệp Thảo không biết trả lời thế nào thì trong đầu lại xuất hiện ý tưởng: Cô cười nói với nam sinh kia, “Được, nhất định mình sẽ dẫn bạn trai tới ra mắt mọi người.” Nói đến đây cô quay người đi về nhà.

Sáng hôm sau, vì là chủ nhật nên Diệp Thảo ở nhà ngủ nướng. Khi thức dậy thì đã là 10h rồi. Cô xuống nhà ăn để ăn sáng kiêm ăn trưa luôn, “Dì Lan à, anh trai con đi làm rồi ạ.”

Dì Lan là người giúp việc cho nhà Diệp Thảo, từ lúc cô sinh ra thì dì Lan đã ở đây rồi. Dì là người rất tốt bụng, tính tình cởi mở, lương thiện,…Dì chẳng có chồng con gì cả vì thế dì coi gia đình cô như là nhà của mình vậy.

“Thiếu gia đến nhà hàng từ sáng sớm rồi.” Dì Lan vừa nói vừa dọn thức ăn lên bàn ăn, “Hôm nay ta đặc biệt làm cho tiểu thư món ăn mà cháu thích nhất đây.”

Diệp Thảo nhìn dì Lan vẻ trách móc, “Dì Lan à, cháu đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, dì cứ gọi thẳng tên cháu ra là được rồi, tiểu thư gì chứ, cả anh trai cháu cũng vậy, dì chỉ cần gọi thẳng tên là được.”

Dì Lan cười cười, “Dì gọi thế thành quen rồi, không thể sửa được.”

“Dì cứ từ từ sửa khác thành quen thôi, dì như người mẹ thứ hai của cháu vậy, cháu nghĩ dì cũng coi cháu như đứa con của mình, dì thử gọi một tiếng ‘Diệp Thảo’ cháu nghe xem nào.”

Dì Lan nghe thấy lời nói của Diệp Thảo thì cảm động, môi khẽ mấp máy nói hai tiếng, “Diệp Thảo.”

Diệp Thảo nở nụ cười toả nắng, “ Cháu thấy dì gọi thế này cảm giác thân quen hơn, từ giờ dì cứ gọi cháu như thế này này, gọi thẳng tên của anh trai cháu nữa.” Nói xong cô ngồi ăn hết phần cơm trên bàn rồi đi đến chỗ của anh trai mình.

Đến nhà hàng của anh trai, Diệp Thảo đi hẳn lên tầng ba, không gõ cửa mà mở cửa bước vào luôn. Nhìn thấy anh trai mình đang xem tài liệu gì đó, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, “Này, sao anh không ngẩng đầu lên xem là ai đến?”

Lục Sơn nhún vai, mắt vẫn dán vào tập tài liệu, “Người không gõ cửa mà cứ thế đi vào thì chỉ có mình em thôi.”

Diệp Thảo chạy đến ôm cổ anh trai nũng nịu, chuẩn bị nói thì Lục Sơn quay mặt lại rồi chỉ vào đống tài liệu trên bàn, “Xin lỗi em gái, hôm nay anh rất bận, để hôm khác nhé.”

“Anh biết em nói gì đâu mà trả lời thế.”

“Không phải em đến rủ anh đi chơi giết thời gian thì cũng là rủ đi shopping thôi.”


Diệp Thảo đi tới chỗ ghế sofa dùng để tiếp khách ngồi, “Không, lần này em đến là…”

Chưa nói hết câu, có người gõ cửa phòng bước vào, đó là người quản lí của nhà hàng, vào báo cáo tình hình cho Lục Sơn.

“Giám đốc, vì hôm nay là chủ nhật nên nhà hàng đông khách hơn so với mọi khi, nhưng sáng nay có một nhân viên phục vụ bị ốm xin nghỉ phép. Hiện giờ nhà hàng đang thiếu một phục vụ nên rất cần một người phục vụ.”

Lục Sơn gật đầu với người quản lí, “Được rồi, tôi biết rồi, anh có thể ra ngoài.” Người quản lí cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Ngón tay thon dài của Lục Sơn gõ nhịp điệu trên mặt bàn, cứ thấy hành động này của anh là biết đang suy nghĩ việc gì đó vô cùng nghiêm túc. Chợt tay lục sơn bật tách một tiếng to, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Diệp Thảo, “Em rất rảnh đúng không? Hiện tại không có việc gì?”

Diệp Thảo gật đầu, “Vâng!”

Lục Sơn nở nụ cười rạng rỡ, “Em có thể làm phục vụ không, em giúp anh lần này đi.”

Diệp Thảo cười thầm, ‘Anh đã cần mình giúp, phải làm cao mới được.’ Diệp Thảo nhìn thẳng vào Lục Sơn, “Không, giúp anh em chẳng được lợi lộc gì cả.”

“Anh sẽ không bảo bố là em trèo tường trốn đi chơi.”

“Trèo tường đi chơi thì em đã làm rồi, cùng lắm thì chỉ bị bố mắng, và em cũng chẳng có ý định đi lần thứ hai, một lần đi đã mất hứng rồi.”


“Không thì hôm nào rảnh thì anh sẽ đưa em đi chơi, giúp anh đi mà, giúp anh lần này thôi.” Vẻ mặt của Lục Sơn khẩn khoản, hạ giọng cho thật là đáng thương.

“Thôi được rồi, nhưng mà hôm nọ em đi chơi cùng Bạch Nguyệt thấy một chiếc dây chuyền rất đẹp nhưng vẫn chưa có tiền mua.”

“Được, anh sẽ mua cho em.”

Nghe thấy anh trai đồng ý luôn, cô mỉn cười đi vào vấn đề chính, “Mấy hôm nữa trường em mở hội, cần phải có bạn trai đi cùng, mà anh biết đấy, em thì làm gì có bạn trai. Anh thấy em phải làm sao bây giờ.”

Lục Sơn biết mình đã mắc vào bẫy của em gái, nhưng vẫn phải nói, “Anh sẽ làm bạn trai của em.”

Diệp Thảo vui sướng nhảy lên, “Anh nói nhé, không được nuốt lời.”

Lục Sơn gật đầu, “Được, anh sẽ không nuốt lời.”

Nghe Lục Sơn kiên định đồng ý, Diệp Thảo đứng dậy, đi vào phòng thay đồ bắt đầu vào công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận