Bạch Chỉ buổi chiều còn lo sốt vó có khi nào tiết mục sẽ nhàm chán đến mức không ai thèm xem không, kết quả tối đó đạo diễn liền thông báo, ngày mai sẽ có hai khách mời đến tham dự.
Nhìn xuống tên hai người đó, cậu liền biết, mọe nó, nghiệp quật không trượt phát nào.
Tổ tiết mục vừa nói năm tháng an nhiên là tốt rồi, quay người liền mời hai vị vừa công bố tình cảm lưu luyến Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp đến.
Bạch Chỉ: ".....Đạo diễn, chú cố ý muốn tạo drama đúng hôn?"
Đạo diễn mặt ngây thơ vô (số) tội: "Là chính bọn họ muốn tới, không đòi caste luôn."
Bạch Chỉ: "......"
Cậu thật sự cũng không cảm thấy xấu hổ gì, thuần túy là thấy hơi phiền phức xíu thôi.
Bởi vì lúc trước từng có hợp tác, cậu có cả Wechat của Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp, Weibo cũng vẫn còn trong trạng thái follow nhau.
Hầu như đều nhìn thấy, Hà Tuấn Nghiệp sau khi công bố tình cảm lưu luyến, thì từ Weibo của một minh tinh trở thành một nơi chuyên phát đường.
Lý Dịch Cư thì trước sau vẫn giữ một bộ dáng cao lãnh, trừ bỏ ngày đầu công bố tình cảm, hỗ động một cái, thì không còn làm bất kỳ điều gì kỳ quái nữa.
Tú ân tú ái này nọ, ngẫu nhiên xuất hiện thì người ta còn thấy vui vui chịu khen ngời vài lời.
Nhưng nếu mỗi ngày đều thấy, vậy thiệt phiền đến muốn ẩn đi.
Bởi vì đăng quá nhiều, Bạch Chỉ đã đem Weibo Hà Tuấn Nghiệp bỏ khỏi vòng bạn tốt, ngay cả vòng bạn bè cũng ẩn đi.
Cho nên là, hai vị tổ tông này cảm thấy Weibo không đủ cho bọn họ tú ân tú ái nữa rồi?
Bây giờ muốn đến một chương trình tống nghệ mỹ thực để đút cẩu lương cho bọn này à??
Ngày hôm sau, Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp đến vào khoảng buổi chiều, tổ chương trình cũng không gây khó dễ bọn họ, cho bọn họ một giờ lao động kiếm tiền, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nhóm sáu người nhưng thật ra chỉ có hai người biết nấu cơm, Lý Dịch Cư rất tự nhiên gia nhập với Bạch Chỉ trở thành đội ngũ xuống bếp làm cơm.
Hắn cùng Bạch Chỉ thảo luận thực đơn, Bạch Chỉ thiếu gì thì hắn lập tức đưa tới.
Một bộ dáng chiến hữu tốt hiểu ý nhau không chê vào đâu được.
Bạch Chỉ muốn tránh hiềm nghi, liền quay sang sai khiến Phương Hạ: "Phương Hạ, cậu đem cà rốt cùng dưa chuột gọt vỏ đi nha..."
"Tôi làm cho" Lý Dịch Cư đã đeo tạp dề xong, một bộ dáng nhất định phải được thi triển thủ pháp.
Bạch Chỉ cũng không từ chối, cậu liền quay sang gọi Hà Tuấn Nghiệp: "Anh có thể giúp tôi đem thịt gà luộc này xé sợi nhỏ không?"
Vẫn luôn đứng bên ngoài nhìn đến ngẩn người, Hà Tuấn Nghiệp lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc gật đầu: "Có thể"
Bạch Chỉ đem nhà bếp để lại cho hai người bọn họ, còn mình thì đứng dậy đi ra chỗ khác xử lý con vịt.
Đúng vậy, chính là con vịt béo ú ngày hôm qua, cuối cùng nó vẫn không thoát được độc thủ của Bạch Chỉ, nghĩ đến Hà Tuấn Nghiệp không thể ăn cay, Bạch Chỉ chia con vịt thành hai phần, một nửa làm vịt hấp gừng, một nửa làm vịt hấp muối.
"Này, nếu tui nhìn không lầm, Lý Dịch Cư vừa nãy là muốn lấy lòng cậu đi" Phương Hà vừa đem gừng mới đào rửa sạch, vừa ghé sát Bạch Chỉ nói.
"Đừng nói bậy, anh ta chỉ là muốn giúp đỡ thôi" Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, "Hiện tại không phải hai người đó đang phối hợp rất ăn ý sao..."
Bạch Chỉ đang nói bình thường thì thanh âm càng ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn, vì cậu phát hiện, mọe nó, Lý Dịch Cư đang nhìn cậu.
"..."
Mặt Bạch Chỉ không hề có cảm xúc, nhưng trong lòng đã đem Lý Dịch Cư mắng đến máu chó đầy đầu.
"Bạn trai còn đứng ngay trước mặt, vậy mà có thể đường đường chính chính ngắm cậu," Phương Hạ hứ một tiếng, "Tra! Quá tra! Tra đến cực điểm!"
Bạch Chỉ giơ chân đạp Phương Hạ một cước: "Còn nói nữa, nhích qua đây.
Đem bản tôn che lại!"
Phương Hạ: "...."
Nhưng mà Bạch Chỉ trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi Lý Dịch Cư sơ chế xong đồ ăn, lại đi qua chỗ cậu: "Còn có gì cần hỗ trợ không?"
Bạch Chỉ: "Vậy...anh đi hái chút hoa quả để ăn sau cơm nha"
Lý Dịch Cư: "Tôi không biết đường, cậu dẫn tôi đi nhé!"
Bạch Chỉ: "Hà Tuấn Nghiệp biết, hai người các anh cùng đi đi"
Lý Dịch Cư: "...."
Có vẻ như cuối cùng cũng nhận ra Bạch Chỉ cố tình muốn lảng tránh, Lý Dịch Cư sau khi hái quả trở về, không có tiếp tục sấn tới làm phiền cậu.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra, haizz, cuối cùng có thể yên ổn làm cơm.
Nhưng mà không nghĩ tới giờ cơm chiều, hai vị đại nhân này lại không yên tĩnh.
"Cải thìa này ngọt lắm! Anh ăn thử xem!"
"Anh muốn ăn thịt gà sao? Em giúp anh gắp!"
"Anh xem anh kìa, ăn đến dính cả lên mặt.
Đừng động, em giúp anh lấy xuống!"
Vốn dĩ mới bắt đầu bữa cơm mọi người còn nói chuyện phiếm, nhưng mà Hà Tuấn Nghiệp cứ một câu lại tiếp một câu sát muối lên trái tim của cả đám cẩu độc thân, thế là cả bàn ăn đều dần trầm mặc xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại thanh âm nũng nịu của cậu ta.
Bạch Chỉ vùi đầu ăn cơm, xấu hổ đến mức muốn xây cả một tòa thành che chắn cả người lại.
Vẫn là Lý Dịch Cư chịu không nổi nữa, khước từ: "Anh tự làm được!"
Lúc này bàn ăn mới khôi phục được như bình thường.
Nhưng mà bình thường này không duy trì được quá lâu, Hà Tuấn Nghiệp bắt đầu nói: "Dịch Cư, món kia em gắp không tới, anh giúp em gắp với!"
Phương Hạ bị sặc, điên cuồng ho khan đứng lên đi vào trong nhà bếp.
Bạch Chỉ lấy cớ đi chiếu cố bạn thân, tránh khỏi hiện trường xấu hổ.
"Móa, ông đây thật sự phục rồi!" Phương Hạ rót một cốc nước, tránh đi camera nói: "Hai người này cũng quá kỳ lạ nha? Ai nói chuyện yêu đương mà thành bộ dáng quái dị giống họ đâu?"
Bạch Chỉ vẻ mặt muốn nói lại thôi: "......!Tui rốt cục đã biết bọn họ vì cái gì mà không cần tiền caste rồi."
Phương Hạ: "........Độc miệng! Vẫn là cậu độc miệng nhất!"
..........!
Cơm nước xong xuôi, Bạch Chỉ đem một ít rau xanh đã được băm nhuyễn với một ít thóc đi cho gà ăn.
Chuồng gà được xây phía sau nhà, bên cạnh trồng vài cây dâm bụt cùng mấy bụi hoa dã quỳ.
Lúc này đang mùa hoa nở.
Hoa dâm bụt nở từng đóa từng đóa đỏ rực như lửa đan xen với sắc vàng của những đóa hoa dã quỳ làm khung cảnh nơi đây trở nên thật đẹp, một sắc đẹp dân dã.
Bởi vì gần đây không có camera, Bạch Chỉ cho gà ăn xong liền ngồi xổm bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Bạch Chỉ nhàn đến phát chán, nghĩ nghĩ liền dứt khoát mở phòng trực tiếp:
[Cho mọi người nhìn xem gà của tui nè!]
[Wow!!! Bạch Chỉ thế mà cho tui xem gà của cậu ấy!]
[Ngọa tào!! Tui nhìn thấy cái gì vậy nè? Tui có thể miễn phí xem gì gì đó sao?]
Dân mạng bị tiêu đề nổi bật kích thích hỏa tốc vào phòng trực tiếp.
Sau đó....liền nhìn thấy mấy con gà mái béo ú đang "cục cục cục" cười nhạo bọn họ không biết tự lượng sức mình.
[A, tiêu đề, biết bạo ghê.]
[Bị tiêu đề làm cho hùng hùng hổ hổ tiến vào, rồi lại hổ hổ hùng hùng đi ra ngoài]
[Ta, mọe nó, đến quần cũng cởi rồi.
Vậy mà ngươi liền cho ta xem cái này??]
[Nhưng mà mấy con gà này thật béo nha! Bảo bảo, này là đang chuẩn bị cho thực đơn ngày mai sao?]
Bạch Chỉ lắc đầu: "Không ăn đâu"
[Nhìn Bạch bé con mỗi ngày đều đến cho gà ăn, hẳn là luyến tiếc không nỡ ăn rồi!]
Bạch Chỉ: "Muốn ăn trứng gà, nên tạm thời không giết!"
Dân mạng: "......"
Bạch Chỉ livestream vô cùng tùy ý, có lúc cùng mọi người tán gẫu chuyện thường, lúc lại cho mọi người xem gà của cậu, chốc chốc lại mang mọi người đi xem phong cảnh xung quanh, xem sương chiều dưới chân núi cùng cánh đồng bát ngát.
[Lại một lần nữa vì cảnh đẹp mà cảm thán, tổ tiết mục thật sự là dụng tâm chọn địa điểm quay]
[Đây là cuộc sống trong mộng khi về hưu]
[Con trai Bạch chui vào trốn trong bụi hoa thật là dễ thương quá đi!]
[Móa ơi? Bên kia giống như có hai người đang đi tới?]
Bạch Chỉ đem điện thoại đặt trên một cành cây để mọi người tùy ý ngắm cảnh sơn quê, còn bản thân đi đến bên cạnh chuồng gà.
[Đó là Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp phải không? Hóa ra bọn họ cũng đến tham gia chương trình này sao?]
[Bọn họ đang làm gì vậy? Không phải hai người họ vừa mới công khai tình cảm lưu luyến sao? Nhìn thế nào cũng thấy tương tác có chút quái quái, đây là đang cãi nhau?]
[Quái gì mà quái! Cả nhà ngươi mới quái! An cư lạc nghiệp là nhất đó!]
[Người ta yêu nhau thật sự, không đến phiên các người ở đây nói này nói nọ]
[Xùy, fan CP có thể tích chút khẩu đức được không? Người sáng suốt nhìn vào đều thấy không hợp, ai trù các người]
[Hà Tuấn Nghiệp mới khóc phải không? Đang lau nước mắt kìa đúng hôn?]
[Nói cái gì vậy ta? Quá xa nghe không rõ, sao lại đứng đó vậy?]
Đợi Bạch Chỉ từ trong ổ gà lấy ra hai quả trứng trở về, liếc mắt thấy đạn mạc đang bùng nổ, cậu luống cuống tay chân đóng phòng trực tiếp, đang chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe âm thanh lãnh đạm của Lý Dịch Cư vang lên.
"Tôi nói tôi cùng Bạch Chỉ không có gì, cậu bày cái vẻ mặt này cho ai xem?"
A này........!
Hình như không phải là chuyện cậu có thể tùy ý nghe được.
Bạch Chỉ nháy mắt không dám động, cố gắng đem chính mình giấu ở trong bụi hoa.
Hà Tuấn Nghiệp khóc thút thít, âm thanh tựa hồ nghe vô cùng ủy khuất: "Em.....em không có phát cáu, em chỉ là....."
Lý Dịch Cư hít sâu một hơi, có chút không giữ được bình tình: "Tôi đã nói, chúng ta chỉ là hợp tác"
"Nhưng anh ngay cả giả bộ cũng không nguyện ý giả bộ" Hà Tuấn Nghiệp có chút giận, nói thẳng, "Chúng ta vừa mới công bố tình cảm lưu luyến, anh liền đối với Bạch Chỉ khắp nơi xum xoe, anh như vậy khác nào trước mặt mọi người đánh thẳng vào mặt tôi"
Lý Dịch Cư không mở miệng, hắn sờ soạng lấy ra một điếu thuốc.
Nhìn qua giống như là đang ngầm thừa nhận điều gì.
"Anh.....anh..." Hà Tuấn Nghiệp há miệng thở dốc, một suy nghĩ khiếp sợ giấu trong lòng lúc này dâng lên không kiểm soát.
"Cậu nói đúng" Lý Dịch Cư khẩy đầu thuốc lá, lạnh lùng nói "Hôm nay là tôi không đúng mực, về sau sẽ không"
Hà Tuấn Nghiệp đang bị suy đoán khiếp sợ của bản thân nhấn chìm, run rẩy hỏi: "Anh không phải thật sự....."
Lý Dịch Cư: "Phải"
Phải.
Hắn thế mà không một chút do dự.
Hà Tuấn Nghiệp không dám tin: "Vậy anh vì cái gì cùng tôi...."
Lý Dịch Cư nhíu mày: "Không phải cậu tìm đến tôi trước sao?"
Quả thật là cậu ta tìm Lý Dịch Cư sao tác CP, nhưng cậu ta trăm triệu lần không nghĩ tới.....!
Hà Tuấn Nghiệp rốt cuộc nhẫn không được nữa, khóc chạy đi.
Bạch Chỉ ban đầu muốn trốn thật chặt chẽ, nhưng không nghĩ tới vận xui của cậu thật lớn, phía sau bụi hoa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh.
Ngay sau đó, tiếng chó sủa vang khắp một vùng.
Bạch Chỉ: "!!"
Bạch Chỉ đang trốn lúc này đã sợ đến mức ôm chặt lấy điện thoại trong tay.
Cố tình hai người phía trước vẫn còn khanh khanh ta ta.
Bạch Chỉ nhịn lại nhịn không được, gọi cầu cứu Phương Hạ.
Không ai nhận.
Bạch Chỉ liền khẩn cấp gửi tin nhắn cho Lục Hòe cùng Tạ Tư Cẩn: [Xin hỏi anh hiện tại có rảnh không? QAQ]
Lục Hòe không nhúc nhích.
Chỉ có Tạ Tư Cẩn trả lời: [Làm sao vậy?]
Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gõ chữ: [Tui bị nhốt ở bên chuồng gà, bên này có chó, anh có thể hay không lại đây giúp tui một chút...]
Tạ Tư Cẩn: [Chờ tôi.]
Bạch Chỉ quá khẩn trương, từ đầu tới cuối không nghe rõ được hai người bên kia nói cái gì.
Thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, liền thấy Hà Tuấn Nghiệp khóc chạy đi.
Chó vẫn còn sủa, mỗi lúc một lớn.
Bạch Chỉ trong lòng sợ hãi, nhịn không được muốn rời đi.
Nhưng mà bây giờ cậu đi ra, không phải đường đường chính chính sáng chói lòa nói với Lý Dịch Cư cậu vừa trốn trong đây nghe lén sao? Nếu cậu thật sự nghe được gì thì cũng được đi, không thiệt.
Vấn đề là, cậu cái khỉ gì cũng không nghe rõ, Bạch Chỉ một chút cũng không muốn đi ra chạm mặt cùng Lý Dịch Cư.
..........!
Tạ Tư Cẩn kế bên chuồng gà gặp Lý Dịch Cư, hai người quan hệ không quá quen thuộc, đối phương thấy anh lại đây, gật gật đầu xem như chào hỏi rồi rời đi.
Cũng chính lúc này, Tạ Tư Cẩn thấy cách không xa có một con chó to đang nhe răng trợn mắt sủa không ngừng.
Con chó này cùng chú chó nhỏ sủng vật lần trước không giống nhau.
Ở nông thôn, chó phần lớn được nuôi để giữ nhà, vừa hung vừa hoang dã, phát hiện người lạ liền sủa vang không ngừng, không biết đã dọa khóc bao nhiêu bé con.
Tạ Tư Cẩn sau khi đuổi chó đi, tìm một hồi liền tìm được Bạch Chỉ dưới khóm cây dâm bụt.
Cậu đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vòng lấy ôm đầu gối, đang bất an run rẩy không ngừng.
Lòng Tạ Tư Cẩn liền mềm nhũn, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Bạch Chỉ: "Không có việc gì đứng lên đi"
Bạch Chỉ ngẩng đầu, trên gương mặt tái nhợt đôi mắt đỏ hồng nổi bật lên hẳn.....giống như thỏ con..