Em Thật Là Tốt H


Trâu Mông và Hạ Vũ Châu không giống nhau.

Lần đầu Trâu Mông nhìn thấy tên của Hạ Vũ Châu là sau kỳ thi đầu của trung học.

Trường trung học Tư Thành tổ chức đánh giá xét duyệt học bổng, lượng học bổng tuy không nhiều nhưng đánh giá vô cùng nghiêm ngặt, chỉ có những người nằm trong top 10 của mỗi kỳ thi mới đủ tư cách tranh tài.

Trâu Mông rất muốn giành được học bổng, cô rất cần số tiền này.

Số tiền này sẽ giúp cuộc sống của cô bớt khó khăn hơn.

Hơn nữa có số tiền này, cô cũng không cần lo học phí kỳ sau nữa.

Nhưng cô lại xếp hạng thứ 11.

Hai người xếp trước cô xếp thứ 9, không nghi ngờ gì là Hạ Vũ Châu.

Cô cũng không hỏi Hạ Vũ Châu là ai, dù sao cũng phải dựa vào chính mình.

Nhưng cô cũng không hiểu được, vì sao cả hai đều đứng ở hạng 9, ấy vậy mà cô chỉ nhớ được đúng tên của Hạ Vũ Châu.

Trường trung học Tư Thành từ lâu đã có hình thức tự học buổi tối.

Nhưng việc tự học buổi tối lại có một quy định kỳ lạ, đó là phụ huynh phải đến đón con sau giờ tan học lúc 9 giờ tối.

Trâu Mông ngày đầu tiên đi học liền giải thích tình hình của mình cho giáo viên.


"Vậy thì Trâu Mông...!Em không cần đến lớp tự học buổi tối cũng được." Cô chủ nhiệm là giáo viên tuổi trung niên, là người nghiêm túc ít nói.

Tuy vậy nhưng ít nhiều cô cũng rất khoan dung với các học sinh giỏi và khó khăn, "Dù sao với thành tích của em, ở nhà cũng có thể ôn tập được."

"Cô Tôn..." Trâu Mông đan hai ngón tay vào nhau, "Em muốn tham gia ạ."

"Việc này..." Cô Tôn có chút khó xử, "Cô cũng biết hoàn cảnh của em, nhưng quy định của trường về vấn đề này rất nghiêm ngặt.

Dù sao thì an toàn cũng là trên hết.

Buổi tối 9h tan học quá muộn, em còn phải đi xe buýt về nhà.

Việc này không an toàn chút nào."

Trâu Mông lắc đầu: "Cô ơi, em thật sự rất muốn được tham gia."

Cô Tôn nhìn cô gái trước mặt, thân hình cao mà lại gầy, giọng nói tuy không lớn nhưng khẩu khí rất kiên định.

"Thưa cô, trạm xe buýt có chuyến cuối cùng ở cổng trường chúng ta lúc 9 giờ 30 phút.

Nhà em cách trường không xa, lâu nhất nửa tiếng sẽ về đến nhà.

Mỗi ngày về đến nơi em đều sẽ nhắn tin báo bình an cho cô."

Tôn Văn ở trên bàn ấn nút lạch cạch lạch cạch, cuối cùng thỏa hiệp: "Em có điện thoại đúng chứ?"

"Em có ạ."

"Vậy thì sau khi tan học phải bật điện thoại, tan học xong phải về nhà, hiểu rồi chứ?"

"Vâng ạ, cảm ơn cô Tôn."

Xe buýt hôm nay tới hơi muộn, Trâu Mông ngồi ở bãi xe gần mười phút nhưng mãi vẫn chưa thấy xe.

Tiết tự học buổi tối phân thành các lớp, lúc này học sinh cũng ra cổng trường càng lúc càng nhiều.

Một chiếc xe ô tô dừng trước bến xe, chiếc xe vội vàng dừng lại.

Một người phụ nữ bước xuống xe gọi lên trên vỉa hè: "Hạ Vũ Châu!"

Nghe được tên này, Trâu Mông liền ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ.

Chỉ thấy một bóng lưng bị phớt lờ của người phụ nữ, tiếp tục đi về phía trước.

"Hạ Vũ Châu!" Người phụ nữ giàu có kia đi được vài bước, suýt nữa cũng chạy theo, cuối cùng cũng dừng lại, "Lên xe."


Giọng người phụ nữ rất lớn, Trâu Mông có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng của Hạ Vũ Châu, không biết liệu anh có đang nói hay không.

Khi xe buýt rốt cuộc cũng đến, Trâu Mông từ bỏ việc quan sát và lên xe.

Cô ngồi bên phải cửa sổ.

Khi xe buýt chạy qua, lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt anh.

Lớp 11 có 18 lớp, Trâu Mông ở lớp 2, Hạ Vũ Châu lớp 18, người đầu người cuối,.

Hơn nữa Trâu Mông là người không quá yêu thích việc cùng người khác tiếp xúc, chưa nói đến việc Hạ Vũ Châu ở lớp 18.

Cô thậm chí còn chưa nhận hết được các bạn cùng lớp của mình.

Người phụ nữ kia, hẳn là mẹ của anh, vì dường như cô đã nghe thấy một câu: "Ta là mẹ của con." Trâu Mông lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ về việc này nữa.

Cô lấy sách ngoại ngữ trong cặp ra, bắt đầu đọc thuộc bài báo trong khoảng thời gian về nhà.

Xe chạy đến tiểu khu, đèn trong khu cũng tắt đi hơn nửa.

Cô chậm rãi bước lên lầu, tận hưởng những giây phút tự do và yên tĩnh cuối cùng.

Khi cô mở cửa, trong nhà vẫn còn sáng đèn, mọi người không có phản ứng gì nhiều khi cô trở về, chỉ có người anh họ đi ngang qua: "Sao hôm nay về muộn vậy? Đã ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Trâu Mông lúc này mới nhận ra, cô quên không nhắn tin cho cô Tôn, đang định nhấc điện thoại thì máy đã đổ chuông.

Trâu Mông nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại di động, nhanh chóng về phòng.

"Dạ, cô Tôn.

Em xin lỗi đã quên không gọi cho cô, hôm nay xe buýt đến hơi muộn ạ."


Đầu dây bên kia cùng cô hàn huyên thêm vài câu, sau đó nhắc cô nhớ đi ngủ sớm.

Sau khi cúp điện thoại, Trâu Mông cầm quần áo đi tắm rửa.

Mở cửa bước ra, bà cụ ở phòng khách vẫn đang xem TV, cửa phòng bên cạnh vẫn còn chưa đóng hẳn.

Dù không muốn nhìn nhưng cô vẫn thấy lấp ló bàn tay của chú mình, giờ đang thò vào trong quần áo của dì.

Hai người họ làm gì, cô không phải không biết.

Phòng của cô cách vách với phòng của chú và dì.

đôi khi đêm ngủ cô còn phải đeo tai nghe chống ồn.

Cửa nhà vệ sinh đang đóng, bên trong nước chảy ào ào, cô cũng chỉ có thể im lặng quay về phòng mình.

Có lẽ bởi vì chị họ và bà còn chưa ngủ, nhà hàng xóm cũng không gầy ồn ào nên ít nhất có thể yên tĩnh một lúc.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô mở ngăn kéo ra, lấy ra một cuốn lịch, vẫn còn hơn 3 tháng nữa là hết năm.

Và còn 1 năm 10 tháng nữa là cô tròn 18 tuổi.

Chỉ cần 1 năm 10 tháng nữa thôi, cô nhất định sẽ rời khỏi căn nhà này.

Trâu Mông cười khổ, nhà này rõ ràng là của cô, là cha mẹ để lại cho mình, ấy vậy mà cô lại có cảm giác bản thân bị phụ thuộc vào người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận