Ngoài trên giường ra thì cô rất khó chấp nhận chuyện làm tình ở chỗ khác, nhưng điều này càng khiến Hạ Vũ Châu hưng phấn hơn.
"Hạ! Vũ Châu! ưm a! " hoa huy*t bị căng ra, quy đầu cực lớn đã chen vào được một chút.
Anh thích nhất Trâu Mông gọi tên anh lúc ở trên giường, tốt nhất trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy đầy khoái cảm nữa.
Hạ thể bị dị vật chiếm cứ, tuy có chút không khỏe nhưng rất nhanh đã được khoái cảm mãnh liệt thay thế: "Ưm a! Vũ Châu! ưm.
"
"Đừng rên dâm như thế, con mình dậy thì sao?" Tuy bảo cô không cần kêu nhưng anh lại rất hưởng thụ mà cắm toàn cây vào, khiến cô kích thích đến nỗi phải cao giọng kêu lên.
"Ưm a! hức! " Trâu Mông muốn kiềm chế lại nhưng không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ được phát ra.
"Em rên n*ng quá vậy, muốn anh chết trên người em sao?" Hạ Vũ Châu đặc biệt thích nghe cô rên, quá câu hồn.
"Ưm! " Trâu Mông che miệng mình lại, cô sợ mình kêu lớn quá sẽ đánh thức Tiểu Y.
"Đừng che.
" Hạ Vũ Châu kéo tay cô ra: "Rên đi.
"
"Ưm! " Cô thật sự không dám rên quá lớn.
Nhưng không dám là một chuyện, không khống chế được lại là chuyện khác.
"Ưm a! " Theo từng cú nhấp của anh, Trâu Mông cất tiếng kêu to: "Đừng mà! a! "
"Con mẹ nó khít quá vậy, chơi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa rộng ra được chút nào sao? Em nói anh nghe thử xem?"
Hai tay Trâu Mông trôi tuột xuống, muốn che miệng anh lại, những lời này không chỉ khiến mặt cô đỏ tim cô đập nhanh mà còn có thể kích thích dục vọng của cô.
"Nhiều nước thật đấy, Nịnh Mông.
"
Nịnh Mông là nick name thân mật của riêng Hạ Vũ Châu, lần đầu tiên anh gọi tên này cũng là lần đầu hai người lên giường với nhau.
"d*m thủy của em đều dính hết lên côn th*t của anh rồi, em nhìn này.
" Hạ Vũ Châu đỡ sau cổ cô để cô nhìn xuống, để cô nhìn côn th*t của mình đang ra ra vào vào trong hoa huy*t.
"Nhẹ chút! ưm a! " Trâu Mông có chút chịu không nổi, nhích lại gần người anh để mượn lực.
"Tiểu tao hóa, có phải vội vã muốn rồi hay không?" Hạ Vũ Châu ôm eo cô, một tay hơi thô bạo mà xoa ngực cô: "Vú dâm càng ngày càng lớn.
"
"Đừng nói nữa! ưm! "
"Đừng kẹp!" Hạ Vũ Châu niết mông cô: "Dâm huyệt đã chặt muốn chết lại còn kẹp lại nữa, muốn bấm gãy côn th*t lớn của ông xã sao?"
"Hic! " Trâu Mông chịu không nổi tần suất thọc vào rút ra của anh, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
"Đm! " Thứ khiến anh không chịu nổi nhất chính là khi cô khóc, không phải ghét mà là luyến tiếc.
Cố tình mỗi lần làm cô, cô đều sẽ khóc, cô vừa khóc là anh đã khó chịu: "Nịnh Mông ngoan, anh sẽ nhẹ chút.
"
"Hừ! ưm! " Quả nhiên anh đã làm nhẹ nhàng hơn, cô cũng dần nín khóc: "Ưm! Vũ Châu! "
"Nịnh Mông! " Hạ Vũ Châu hôn lấy nước mắt của cô: "Ôm chặt anh.
"
Anh bế bổng cả người Trâu Mông lên, vừa đi vừa cắm.
Trâu Mông có chút hoảng hốt, tư thế này khiến cô không có cảm giác an toàn, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, mà thứ duy nhất chống đỡ cô lúc này chính là côn th*t.
Nghĩ đến đây, cô lại thẹn thùng vùi mặt vào cổ anh.
Hạ Vũ Châu đi đến mép giường, quỳ một gối rồi đặt cô nằm lên trên giường.
côn th*t thô cứng rút ra khỏi hoa huy*t, quy đầu cọ qua miệng huyệt còn tạo ra tiếng nước nhóp nhép.
Trâu Mông thấy ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm mình: "Đm, em đẹp muốn chết.
"
Hạ Vũ Châu chưa bao giờ keo kiệt lời khen dành cho cô, ở trong lòng anh thì Trâu Mông chính là hoàn mỹ nhất.
Anh quỳ gối bên cạnh cô, nâng hai chân cô lên, ở giữa là một mảng ướt mềm trơn trượt, anh dùng ngón tay đẩy ra hai cánh môi âm hộ màu mỡ, lau một chút ở miệng huyệt khiến d*m thủy dính vào ngón tay, sau đó đưa lên miệng liếm sạch: "Nịnh Mông của anh ngọt thật.
"
Trâu Mông ngồi dậy dùng mũi chân nhéo đùi anh, ngoại trừ lúc làm tình cô bị anh cắm tới tàn nhẫn thì mới chịu rên rỉ, thật ra cô không phải người thích nói chuyện.
Cho nên cô có rất nhiều động tác nhỏ, ví dụ như nếu muốn thì sẽ dùng ngón chân nhéo anh.
Hạ Vũ Châu cười khẽ: "Dâm huyệt muốn ăn côn th*t lớn?"
Trâu Mông không trả lời anh, mũi chân vẫn tiếp tục chọc chọc.
Trước kia Hạ Vũ Châu ức hiếp cô, bắt cô thế nào cũng phải nói rõ, càng dâm càng tốt.
Sau này anh mới phát hiện ra vốn dĩ anh không chịu nổi ánh mắt vừa vô tội vừa dâm đãng của Trâu Mông, thời điểm bị cô dùng ánh mắt đó nhìn mình, anh chỉ muốn làm chết cô.
"Chơi hỏng em được không?" Anh đẩy Trâu Mông, đỡ côn th*t dùng quy đầu kích thích âm đế.
"A! a! ưm! không!.
đừng mà! "
"Sướng hay không sướng? Hửm?" Anh dùng sức ấn một chút, nghiền áp rồi kích thích, nhìn miệng huyệt chảy ra ào ạt d*m thủy.
"Ưm! " Trâu Mông ưỡn ngực, nước mắt lại chảy xuống dưới.
"Đm! " Hạ Vũ Châu chửi nhỏ một tiếng rồi nặng nề cắm vào, trong nháy mắt hành thân được thịt non quấn chặt, anh sướng đến nỗi muốn bay lên trời: "Con mẹ nó chặt quá.
"
"Ha! a! " Cảm giác no trướng khiến Trâu Mông không nhịn được mà kêu thành tiếng, hơi giật eo như đang kháng nghị vì sao anh không chịu động.
Hạ Vũ Châu ôm cô lên, bộ ngực mềm mại đè lên lồng ngực rắn chắc, anh dùng sức đỉnh vài cái, côn th*t chôn ở bên trong chặt chẽ dán sát với nhục bích: "Dâm huyệt muốn đúng không?"
"Ưm! anh! động một chút! "
"Xin anh đi.
" Hạ Vũ Châu vẫn cắn răng không chịu động.
"Vũ Châu! xin anh! xin anh! cho em! " Cằm Trâu Mông gác trên vai anh, nhỏ giọng nói.
"Tiểu huyệt nhỏ như vậy mà hút côn th*t chặt quá.
" Hạ Vũ Châu nặng nề mân mê vài cái: "Nịnh Mông ngoan, thả lỏng một chút.
"
Hạ Vũ Châu vuốt ve sau lưng cô như trấn an.
"Ưm! hừ! " Trâu Mông thoải mái rên rỉ.
Một tay anh ôm eo cô, một tay xoa bộ ngực sữa: "Vú mềm quá, mềm như huyệt dâm vậy.
"
"Ưm! chậm một chút! aaa! " Trâu Mông đã sướng tới nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"Nhanh như vậy mà đã tới rồi?" Hạ Vũ Châu đoán không sai: "Đúng là thiếu làm.
"
Anh thừa dịp mà ra sức cắm cô, mãi cho đến khi ý thức trong đầu Trâu Mông bắt đầu tan rã, như có hàng ngàn pháo hoa đang bay lên bầu trời rồi nở rộ.
Cả người cô run rẩy, hoa huy*t vô ý thức kẹp chặt làm Hạ Vũ Châu nhịn không được nhanh chóng cắm vào rút ra mấy chục lần rồi bắn trong hoa huy*t.
"Thật là thoải mái.
" Hạ Vũ Châu ôm cô nằm trên giường: "Nịnh Mông của anh nhiều nước quá, làm rất sướng.
"
"Đừng nói nữa.
" Trâu Mông thở dốc.
Hạ Vũ Châu ngửi ngửi cổ cô, dù toát mồ hôi nhưng vẫn rất thơm, côn th*t cắm trong tiểu huyệt mới chỉ mềm một nửa, còn chưa rút ra, anh lại đỉnh eo: "Lát nữa lại để anh làm nhé.
"
"! Ừm! "
Từ trước tới nay Trâu Mông chưa từng hy vọng rằng Hạ Vũ Châu sẽ biết hai chữ "tiết chế" viết như thế nào.