Em Thật Là Tốt H


Sau khi sinh tiểu Y, Hạ Vũ Châu đã làm phẫu thuật buộc ga-rô, chuyện này đối với anh mà nói chính là trăm lợi mà không một hại.

Để Trâu Mông uống thuốc tránh thai dài kì là chuyện không thể nào, hơn nữa anh cũng giống như đa số những người đàn ông khác, tóm lại là thích cảm giác bắn vào trong hơn.

Thai thứ hai gì gì đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của anh, ngày Trâu Mông đi sinh, anh cũng đi vào cùng, lúc đi ra thì cả người đều hoảng hốt, chưa bao giờ chân anh lại mềm nhũn như vậy.

Cho dù Trâu Mông đã tiêm thuốc giảm đau nhưng cơn đau mở cửa mình trước khi sinh vẫn như lấy đi nửa cái mạng của cô.

Tuy đã giảm đau nhưng đến khi sinh xong, cô vẫn khóc tới nỗi mắt sưng mà giọng nói cũng khàn đi.

Trong nháy mắt con trai được bế ra, Hạ Vũ Châu nghĩ nếu sau này thằng bé không hiếu thuận thì anh nhất định sẽ đánh gãy chân nó.

Anh còn nghĩ, sao trên thế giới này lại có người mẹ đau đớn sinh con ra nhưng lại không chịu nuôi con chứ?

Trâu Mông mặc váy hai dây đứng trước gương, Hạ Vũ Châu sấy tóc cho cô, tiếng máy sấy phù phù bên tai, cô nhìn chồng đứng ở sau mình.

"Có phải dạo này em béo lên không?" Cô sờ eo mình.

"Em đang nói đùa đấy hả?" Tay Hạ Vũ Châu khua khoắng trước eo cô: "Gầy thế này cơ mà."


Trâu Mông nhìn anh qua gương, hình như gần đây cơ bắp của anh lại rắn chắc hơn, cơ bụng cũng rõ ràng: "Dạo này anh chăm chỉ tập luyện quá đấy." Cô chọc chọc cơ bắp trên cánh tay anh.

"Ừ." Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu gác trên vai cô, nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút này: "Gầy quá sẽ không bảo vệ em với con được."

"Mấy năm ở Mỹ không liên lạc được với em, muốn về nước nhưng không thể, anh không đánh lại được mấy tên vệ sĩ suốt ngày lẽo đẽo sau anh.

Anh rất nhớ rất nhớ em, nhưng chẳng làm được gì cả." Hạ Vũ Châu thở dài: "Sau này quen rồi, biết em sống tốt là được rồi."

"Vũ Châu..." Trâu Mông cúi đầu: "Từ trước đến nay em chưa từng nghĩ sẽ không cần anh..."

"Ừm, anh biết." Hạ Vũ Châu chưa từng nghi ngờ tình yêu mà Trâu Mông dành cho mình, chỉ cần cô nói yêu anh thì anh sẽ tin tưởng vô điều kiện.

"Em..."

"Đừng nói xin lỗi, em không có lỗi gì với anh cả."

Trâu Mông xoay người ôm lấy anh, bỗng nhiên ngẩng đầu, cô nhìn Hạ Vũ Châu cười nói: "Đừng tập cơ bắp quá, em không thích."

"Còn ghét bỏ cơ à?" Hạ Vũ Châu sờ mông cô: "Em thế nào anh cũng đều thích."

"Nói nghe thì hay đó, em 100kg anh còn thích sao?"

Hạ Vũ Châu không cần nghĩ ngợi: "Chỉ cần em khỏe mạnh thì 100kg hay 200kg cũng không sao cả."

"Xùy." Đương nhiên là cô không tin.

Chơi đùa một hồi, Trâu Mông cẩn thận mở miệng: "À...mẹ gọi điện nói, bảo mai em đưa Tiểu Y về nhà ăn cơm.

Bà ấy rất nhớ Tiểu Y...với anh nữa."

"Đi đi." Hạ Vũ Châu cắt ngang lời cô: "Hai mẹ con ăn xong anh sẽ đến đón."

"Vậy còn anh?"

Hạ Vũ Châu buông cô ra: "Đêm mai anh có việc."

"..."


"Về phòng ngủ đi, anh đi xem Tiểu Y." Rất rõ ràng, Hạ Vũ Châu không muốn lãng phí thời gian vào đề tài này.

"Vũ..."

Anh hôn mặt cô: "Ngoan, ngày mai còn phải đi làm." Nói xong thì đi vào phòng tắm.

Trâu Mông nặng nề thở dài, nhớ lại số lần cãi nhau ít ỏi sau khi kết hôn, hình như đều liên quan đến chuyện này.

Lần này không có cãi nhau nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, Hạ Vũ Châu trở lại phòng, thấy Trâu Mông đắp chăn quay lưng về phía mình thì hiểu cô đang không vui.

"Em giận à?" Hạ Vũ Châu nằm xuống giường, ôm lấy cô từ phía sau.

"Không, anh ngủ đi, em mệt lắm." Giọng nói của Trâu Mông lẩm bẩm, nghe có vẻ giống như không sao cả.

Nhưng Hạ Vũ Châu biết không phải như vậy.

Chỉ là cảm xúc chưa bùng nổ mà thôi.

Tại chuyện này, cả hai người đều cứng đầu như nhau.

-

"Cậu cũng đừng than ngắn thở dài, Hạ Vũ Châu nhà cậu đối với cậu đã là tốt đến mức không còn gì để nói." Đổng Hân Kỳ ngồi đối diện với cô, nhìn cô khẩy khẩy thức ăn mà không cho vào miệng.

Trước khi kết hôn, Đổng Hân Kỳ và cô cùng nhau thuê nhà, câu chuyện tình yêu giữa cô và Hạ Châu Vũ thì hầu như cô ấy biết hết.


"Cho nên mình mới càng không hiểu, đó chính là mẹ ruột của anh ấy mà, làm như kẻ thù không đội trời chung vậy." Cô chọc chọc mấy cọng rau: "Thật ra mẹ anh ấy cũng không quá tệ."

"Chưa trải qua khổ sở của người khác thì đừng khuyên người thiện lương' những lời này đâu phải cậu không hiểu, bây giờ mẹ anh ấy đối xử tốt với cậu nhưng năm đó thì sao? Còn việc từ nhỏ tới lớn bà ta đối xử với Hạ Vũ Châu thế nào? Cậu rõ hơn mình mà."

"Nhưng mình cũng biết 'con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã chẳng còn', hôm nọ mình thấy một bài viết, năm 2018 tuổi thọ trung bình của người già Trung Quốc là 77 tuổi, mẹ Hạ Vũ Châu năm nay đã 56 tuổi rồi, dựa vào việc 2-3 năm anh ấy mới ngồi cùng bàn ăn với mẹ mình thì số lần ăn cơm khi bà còn sống, đại khái là..." Trâu Mông buông muỗng, giơ ngón tay ra: "7 đến 10 lần."

"Logic của cậu buồn cười quá." Đổng Hân Kỳ cười cô tuy có bị những lời này làm kinh ngạc một chút: "Nếu mẹ anh ấy trường thọ thì sao?"

"Nhỡ đâu ngược lại thì sao?"

"..." Trong nhất thời Đổng Hân Kỳ không biết phải nói gì.

"Mình không phải thấy bói nhưng chúng ta cần thiết phải thừa nhận, ngày mai và cái chết không biết cái nào tới trước." Trâu Mông cầm cốc uống miếng nước: "Hạ Vũ Châu và mẹ anh ấy chảy chung một dòng máu, giờ mẹ anh ấy đã hối hận, vậy cậu nói xem sau này Hạ Vũ Châu có hối hận không?"

"Nhưng bây giờ thì cậu làm gì được? Ngay cả cậu nói mà Hạ Vũ Châu cũng không nghe thì ai có thể khuyên được chứ?" Đổng Hân Kỳ hỏi cô.

"Nhưng không phải đều là các cậu nói anh ấy chỉ nghe lời mình sao? Vậy là nghe mình đó hả?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận