Em Thật Tốt

Edit: Thảo Anh

-

Trâu Mông vừa nóng vừa khó thở, trước ngực vẫn còn dấu vết mà anh để lại.

"Lau đi đã." Cô nhàn nhạt nói.

Lúc này Hạ Vũ Châu có chút không biết phải làm sao, giọng điệu của cô nghe như đang nổi giận. Anh rút khăn giấy rồi cẩn thận lau cho Trâu Mông.

"Mông Mông, xin lỗi em." Anh bế Trâu Mông lên, ôm vào trong ngực.

"Lần sau anh có thể nhẹ chút được không?" Cô dùng mu bàn tay chạm vào khoá miệng: "Đau quá."

Hạ Vũ Châu nhìn khoé miệng của cô, cũng may không bị trầy da, chẳng qua anh nắm được điểm mấu chốt chính là "lần sau", tức vẫn còn cơ hội.

"Là anh không khống chế được bản thân, xin lỗi em." Anh lại nói: "Em cũng chẳng biết bản thân em đẹp thế nào đâu."

Trâu Mông không biết là bản thân chịu thua trước dáng vẻ này của anh, hay Hạ Vũ Châu chắc chắn chỉ cần anh chịu nhún nhường yếu thế thì cô sẽ không trách. Dù sao mỗi lần anh cụp đuôi áy náy xin lỗi, cô đều mềm lòng.

"Em đi tắm đi, anh ra ngoài một chút."

"..." Trâu Mông ngây ra nhìn anh, sao cốt truyện phát triển lại không đúng lắm nhỉ, thế này là xong rồi sao?

Hạ Vũ Châu nhìn ra sự nghi hoặc của cô, vẻ mặt ngốc ngốc rất đáng yêu, anh nhịn không được mà ghé vào bên tai cô rồi nói: "Em đừng vội, không phải không làm em, trong nhà không có bao nên anh đi mua."

"..." Trâu Mông đẩy anh: "Con mắt nào của anh nhìn thấy em vội chứ?"

"Được được được." Hạ Vũ Châu cười: "Là anh nóng vội, em chờ anh chút."

"Anh phiền muốn chết." Trâu Mông xoay người muốn đi.

Hạ Vũ Châu giữ chặt cô, xoa xoa mông cô: "Cứ lấy áo thun của anh mặc vào, ở trong phòng quần áo của anh đấy."

Trâu Mông để chân trần chạy ra ngoài, Hạ Vũ Châu cười cười rồi mang dép lê đến phòng tắm cho cô, sau đó mới rời đi.

Lúc tắm rửa Trâu Mông mới nhận ra, vừa rồi quá hoang đường, còn chưa tắm mà đã làm mấy chuyện đó.

Chờ anh mua xong trở về, Trâu Mông còn chưa tắm xong, vừa lúc Hạ Vũ Châu cũng đi tắm một cái.

Nói đến cùng người vội vàng vẫn là anh, cứ luôn cảm thấy hôm nay Trâu Mông tắm lâu hơn mọi ngày. Đợi nửa ngày mới thấy cô đi ra, Hạ Vũ Châu cũng không rảnh quan tâm chuyện khác, chặn cô lại rồi bế cô đi vào phòng cho khách.


"Anh đừng...Điềm Điềm còn đang ngủ đó." Trâu Mông sợ anh gây tiếng động lớn quá.

Biết vậy thì đã không mang Điềm Điềm về nhà, nhưng lúc Hạ Vũ Châu nảy ra suy nghĩ ấy lại thấy bản thân mình giống kẻ qua cầu rút ván.

"Anh gấp." Hạ Vũ Châu ném cô lên giường, nhanh chóng cởi quần áo rồi cúi xuống hôn cô.

Trâu Mông né tránh khiến anh hôn vào không khí.

Cô duỗi tay ôm cổ anh, một bộ phải hỏi rõ ràng: "Rốt cuộc là ai gấp?"

"Là anh gấp."

Sau khi thấy anh thừa nhận, Trâu Mông ngửa đầu chủ động hôn anh.

Chỉ cần là cô chủ động thì Hạ Vũ Châu đều hưởng thụ.

Anh đỡ đầu cô để cô nằm ở trên giường.

Lúc hôn môi, tay Trâu Mông luôn rất quy củ, Hạ Vũ Châu lại trái ngược với cô, ngón tay bất tri bất giác đã lần lên đến trước ngực.

Chuyện sờ ngực này anh làm mãi mà không chán, 6 năm trước mỗi khi ngủ cùng nhau, tay anh chưa bao giờ buông khỏi ngực cô.

Núm vú bị kích thích đứng thẳng lên, ngón tay Hạ Vũ Châu khẽ khảy rồi xoa nắn, lòng bàn tay cũng nắm lại vần vò bầu ngực mềm mại.

"Ưm..." Trâu Mông đẩy anh.

Nhưng lúc này Hạ Vũ Châu coi những xô đẩy của cô là đã nghiện còn ngại.

"Chờ...chút đã..." Trâu Mông dùng sức đẩy anh.

Hạ Vũ Châu nhận ra cô có chuyện thật: "Em đến tháng à?" Anh cảm thấy bản thân mình sẽ không đen đến mức này.

"Không phải, anh nghe kỹ xem..." Cô làm Hạ Vũ Châu im lặng: "Có phải Điềm Điềm đang khóc không?"

Nói xong Trâu Mông đẩy anh ra, đi xuống giường. Mỗi phòng trong biệt thự đều là phòng cách âm, hiệu quả rất tốt, cho nên Trâu Mông chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, nhưng cô vẫn muốn xác nhận một chút.

Mũi tên đã lên dây nay lại phải thả lỏng, Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ thở dài, gãi đầu rồi đi theo Trâu Mông.

Trở lại phòng, quả nhiên Điềm Điềm đang ngồi khóc ở trên giường.

"Điềm Điềm, em sao vậy?"


"Mẹ...mẹ...em muốn mẹ cơ..." Cô bé vừa khóc vừa kêu.

Trâu Mông ôm lấy cô bé: "Ngoan không khóc nhé, có phải em mơ thấy ác mộng không?"

Điềm Điềm không để ý đến cô, tiếp tục khóc kêu đòi mẹ.

Trong nháy mắt Hạ Vũ Châu muốn rút lại hết những lời mà anh đã khen Điềm Điềm, hoá ra đứa bé ngoan nào khi khóc lên cũng khiến người ta bực bội.

"Không khóc, ngoan nào." Trâu Mông dỗ dành, vỗ nhẹ lên lưng cô bé.

Điềm Điềm không có ý muốn dừng lại, Trâu Mông nói với Hạ Vũ Châu: "Anh lấy điện thoại giúp em với, ở phòng bên cạnh."

"Được rồi Điềm Điềm ngoan, chị gọi video cho mẹ em nha?"

Nghe đến đó, Điềm Điềm mới dừng lại một chút, cô bé khóc đến nỗi không thở được, đứt quãng nói một câu: "V...âng."

Đêm nay Trâu Khiết vẫn còn phải trực đêm, giờ này vẫn chưa được nghỉ, Trâu Mông gọi video cho bà, hàn huyên hai câu rồi đưa điện thoại cho Điềm Điềm, sau đó kéo Hạ Vũ Châu ra khỏi phòng, khép hờ cửa lại.

"Để em ấy nói chuyện với mẹ mình một lát đi." Trâu Mông nhìn ra sắc mặt của anh không được tốt, cũng đúng, đang làm dở chuyện kia mà bị cắt ngang, vui mới lạ ấy.

Trâu Mông kéo tay anh: "Đừng giận nha!"

"Anh không giận." Hạ Vũ Châu cũng không đến mức nổi giận với một đứa bé, chỉ là ban nãy bị tiếng khóc của Điềm Điềm làm cho hơi bực bội, hơn nữa Trâu Mông đã dỗ dành hết mức mà cô bé vẫn còn khóc thành như vậy: "Trẻ con đều vậy à?"

"Thật ra Điềm Điềm rất ngoan, chỉ là phải xa cô của em hai ngày, nhớ mẹ là chuyện đương nhiên." Trâu Mông nhìn anh: "Có phải anh không thích trẻ con không?"

Hình như anh cũng không quá gần gũi với em trai mình, như vậy đối xử với Điềm Điềm cũng không tính là tồi.

"Đâu có giống nhau, con anh thì anh nhất định sẽ thích."

Trâu Mông hiểu ý của anh, xấu hổ nhỏ giọng nói thầm một câu: "Anh có con ở đâu ra chứ?"

"Đúng vậy." Hạ Vũ Châu tặc lưỡi: "Chuyện sản xuất trẻ em còn chưa làm xong thì lấy đâu ra con."

"..."

Hạ Vũ Châu không trêu cô nữa mà nghiêm túc hỏi: "Em thích Điềm Điềm vậy à?"

Anh biết Trâu Mông không phải người sẽ nhiệt tình trong con giúp cô của mình. Quan hệ của cô và người em trai họ cũng không tốt như vậy.


Trâu Mông nghĩ ngợi rồi trả lời: "Chỉ là...em cảm thấy em ấy giống với mình hồi nhỏ. Không muốn để Điềm Điềm còn bé mà phải ở linh đường."

(Linh đường: (靈堂) Điện đường thờ thần Phật có sự linh thiêng kì lạ, hoặc chỉ căn nhà cúng tế di thể người chết.)

Hạ Vũ Châu thật sự muốn tát bản thân hai cái, đang yên đang lành hỏi cái này làm gì. Anh nghiêng người ôm chầm lấy Trâu Mông: "Nếu anh biết em từ lúc nhỏ thì tốt rồi, anh có thể ở cạnh làm bạn với em."

Trâu Mông trêu ghẹo: "Anh nói xem em trai anh còn nhỏ tuổi mà đã dẻo miệng vậy, có phải di truyền không?"

Anh cũng bật cười: "Ai biết được, dù sao ba của thằng bé cũng không đứng đắn."

Hai người đợi bên ngoài trong chốc lát, không nghe thấy tiếng nói ở bên trong nữa thì mới đi vào, Điềm Điềm đã nằm xuống ngủ, cuộc gọi video cũng kết thúc.

"Em gọi cho cô đã." Sợ đánh thức Điềm Điềm, Trâu Mông nhẹ giọng nói rồi đi ra ngoài.

Hạ Vũ Châu ngồi xổm xuống nhìn Điềm Điềm đang ngủ say, trên mặt còn nước mắt chưa khô, vì khóc nhiều nên bị ngạt mũi khó thở, tuy dáng vẻ sướt mướt nhưng còn đáng yêu hơn ban nãy rất nhiều.

Anh đắp chăn cho Điềm Điềm rồi thở dài: "Em vừa khóc là có thể gặp mẹ, hồi nhỏ chị của em nhớ ba mẹ thì phải làm sao đây chứ?"

Xảy ra chuyện vừa rồi, việc đang làm dở dang cũng không thích hợp tiếp tục nữa, Trâu Mông có chút do dự, lại cảm thấy bản thân hơi hơi mất hứng.

Cũng may Hạ Vũ Châu hiểu tâm tư của cô. Nhưng anh cứ ở lì trong phòng cô, không có ý định ra ngoài.

"Em..." Trâu Mông nhắc khéo: "Em muốn đi ngủ."

"Thì ngủ thôi." Hạ Vũ Châu tới giở chăn: "Giường rộng lắm, chúng ta ngủ chung cũng được."

"..." Anh ở đây thì ngủ thế nào chứ?

Hạ Vũ Châu kéo cô lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, cũng may giường rộng, hai người lớn và một đứa bé nằm chung không đến nỗi chen chúc.

"Em sợ nửa đêm sẽ đè vào Điềm Điềm mất." Trâu Mông không có kinh nghiệm trông trẻ con, cũng có một hai lần ngủ với Điềm Điềm nhưng cô đều ngủ rất cẩn thận, sợ mình sẽ đè lên người cô bé.

"Cho nên chúng ta ôm nhau chặt chút." Hạ Vũ Châu ôm sát lấy cô: "Ngủ đi."

Trâu Mông né tránh, phía trước là Điềm Điềm, phía sau lại là một người đàn ông trưởng thành, cô bị kẹp ở giữa, làm thế nào cũng không thoải mái.

"Mông Mông, em đừng nhúc nhích." Giọng nói của Hạ Vũ Châu truyền đến từ phía sau: "Còn nhúc nhích nữa là chúng ta sang phòng bên cạnh đấy."

"..."

Trâu Mông cứ nghĩ đêm nay sẽ mất ngủ, lại không ngờ vừa nằm xuống chẳng được bao lâu cô đã thiếp đi. Cùng là một gối một chăn, tối qua cô còn thức đến tận hừng đông, đêm nay vì có anh ở bên cạnh mà ngủ vô cùng an ổn.

Hạ Vũ Châu cũng ngủ rất ngon, nhiều năm như vậy rất ít lần anh đi vào giấc ngủ một cách tự nhiên lại còn ngủ sâu như vậy.

Sáng hôm sau Điềm Điềm dậy trước lúc đồng hồ báo thức kêu, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh chị nằm ngủ bên cạnh, cô bé ngây ra một chút rồi bật cười khanh khách.

"Chị lớn như vậy rồi mà còn muốn ôm anh đi ngủ."


"..."

Người khởi xướng chẳng những không giải thích giúp cô, còn làm trò trước mặt Điềm Điềm mà hôn cô một cái.

Trâu Mông quay sang lườm anh, anh lại như không có việc gì nói: "Đi nào Điềm Điềm, anh đây mang em đi đánh răng."

Điềm Điềm cười khanh khách, khác hẳn với tối hôm qua khóc lóc đòi mẹ.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Vũ Châu đưa hai người đến nhà tang lễ, sau khi giao Điềm Điềm cho Trâu Khiết, Hạ Vũ Châu phải đi trước: "Sáng nay anh có cuộc họp, lát nữa xong sẽ bảo tài xế đến đón em."

Trâu Mông lắc đầu: "Không sao đâu, em còn chẳng biết mấy giờ mới kết thúc. Lát nữa em tự về cũng được." Cô ôm Hạ Vũ Châu: "Đêm nay em không đến chỗ anh nữa. Nhà mới có tang, đến chỗ người khác không tốt."

"Anh đâu phải người khác, với lại anh cũng chẳng tin mấy cái tập tục này."

"Em cũng không tin." Trâu Mông nhìn anh: "Nhưng vì anh nên em thà tin mấy chuyện này."

Hạ Vũ Châu biết tâm tư của cô, cũng không lay chuyển được nên chỉ có thể thoả hiệp: "Vậy mai anh đến đón em lúc tan làm."

"Vâng."

-

Sau khi hoàn thành xong các nghi thức, Trâu Mông liền rời đi. Đối với bà cụ, cô cảm thấy mình đã làm hết những chuyện nên làm rồi. Hôm nay cô xin nghỉ phép một ngày, buổi chiều trở về nhà, lại phát hiện Nhậm Giáng Nhã cũng ở đây.

"Sao gần đây cậu rảnh rỗi thế?"

"Không nói mình, nói cậu đi..." Nhậm Giáng Nhã chạy đến cạnh cô: "Sao hai ngày nay cậu không về nhà?"

"Mình trông Điềm Điềm."

"Biết là cậu trông Điềm Điềm rồi, nhưng tại sao trông Điềm Điềm mà lại không về nhà hả? Hơn nữa Tiểu Kỳ Kỳ còn nói cậu đi xem mắt một bác sĩ..." Nhậm Giáng Nhã đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Cậu sẽ không...nhất kiến chung tình, củi khô bốc lửa đấy chứ?"

"Nhậm Giáng Nhã." Trâu Mông nâng mặt cô nàng lên: "Ít đọc tiểu thuyết thôi."

"Mình cũng muốn biết đấy." Đổng Hân Kỳ tò mò: "Hai ngày vừa rồi cậu ở đâu thế?"

Trâu Mông cũng cảm thấy mình nên nói chuyện này cho hai người kia ngue: "Mình...đang hẹn hò."

Nhậm Giáng Nhã bày ra vẻ mặt "mình biết ngay mà": "Hẹn hò với anh bác sĩ kia hả?"

Trâu Mông lắc đầu: "Với Hạ Vũ Châu."

"..."

2376 words

09.07.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận