Em Thật Tốt

Edit: Vũ Vũ

"Này, khăn lông." Đồ dùng sinh hoạt trong tiệm không thiếu, Trâu Mông vào buồng trong bê ra một hòm thuốc nhỏ: "Cậu thật sự không cần đi bệnh viện?"

Lúc này Hạ Vũ Châu cũng đỡ hơn, tinh thần đã khôi phục lại một chút, anh lắc đầu: "Vết thương nhỏ thôi."

Trâu Mông nghe giọng anh lúc này đã không còn giống ban nãy nữa, cô cũng không tiếp tục khuyên anh đi bệnh viện.

Đi bệnh viện cũng rất phiền toái, bộ dáng này của anh, cô nên đi theo hay không đây?

Trâu Mông vừa nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn về phía Hạ Vũ Châu, anh đang nhe răng trợn mắt mà bôi thuốc lên mặt, hai đứa bé đại diện cho lương thiện và ác quỷ trong lòng cô lại xuất hiện.

Lương thiện nói: "Giúp cậu ta đi, lỡ đâu cậu ta tự làm chết mình thì sao?"

Ác quỷ nói chen: "Thôi đi, bị thương thành như vậy còn không chết được. Chẳng lẽ bôi thuốc mà lại chết à?"

Chung quy là Trâu Mông vẫn không đủ ác, cô đi đến bên Hạ Vũ Châu, cầm lấy povidone trong tay anh rồi lấy ra tăm bông mới: "Tăm bông dùng rồi thì không được chấm povidone nữa."

Nữ sinh trước mắt cao cao gầy gầy, sức lực lại không nhỏ, đầu anh đang nghiêng về một bên cũng bị cô bẻ thẳng lại. Lần đầu tiên Hạ Vũ Châu sinh ra cảm giác cam tâm tình nguyện bị người khác bẻ cằm.

Trâu Mông cúi đầu đối diện với mắt anh, mới phát hiện động tác của mình có hơi thân mật, cô lập tức buông tay ra: "Được rồi đấy."

"Miệng vết thương rất sâu, có muốn đi bệnh viện khâu lại không?"

"Cậu có điện thoại chứ?" Điện thoại của Hạ Vũ Châu không biết đã rơi chỗ nào: "Tôi muốn gọi điện."

Trâu Mông mở khoá điện thoại rồi đưa cho anh, Hạ Vũ Châu nhận lấy, di động của cô hẳn là đã dùng rất nhiều năm, bàn phím không quá nhạy, loa còn hơi rè rè.

"Tôi ở..." Anh ngẩng đầu nhìn Trâu Mông.

"Số 509 đường Càng Tư, tiểu khu Càng Tư."

Hạ Vũ Châu lặp lại rồi ra lệnh cho đối phương: "Nhanh lên, người ta còn phải về nhà nữa."

Anh cúp máy, trả điện thoại cho cô, nhìn cô nhanh nhẹn thu dọn rác rưởi bỏ vào thùng rác.

"Cậu cũng là học sinh của trường Tư Thành?"

"Ừ, lớp 12a12."

"Lớp văn..." Hạ Vũ Châu gật đầu: "Tên là gì?"

"Trâu Mông."


"À...." Anh nghe vậy thì nói: "Là học bá viết văn rất giỏi đây mà."

Trâu Mông rất kinh ngạc, vậy mà anh cũng từng nghe qua tên cô, thật ra cũng không phải là tên của cô không được mọi người nhắc tới, chỉ là anh thường xuyên nghỉ học, chẳng mấy khi đến trường vậy mà lại nghe qua tên cô.

"Quá khen."

Hạ Vũ Châu cảm thấy cô rất thú vị, rõ ràng cô kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường.

10 rưỡi tối, có người tới đón Hạ Vũ Châu, người đó nhìn thấy bộ dáng của anh thì cũng không có gì là bất ngờ, thái độ chẳng khác ngày thường, lúc dìu anh đi ra ngoài, một trận gió thổi tới khiến tóc cô lướt nhẹ qua tay anh, mềm mại ngứa ngáy.

Hạ Vũ Châu ngồi lên xe, muốn nói một câu gì đó nhưng lại bị câu "đi thong thả" của cô chặn họng, sau đó cô cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào trong tiệm.

Ô tô chạy đi, anh mới nhận ra mình còn chưa nói một lời cảm ơn với cô.

Một tuần sau, Trâu Mông cũng chưa gặp lại thiếu niên với mái tóc vàng kim ấy, cô không nghĩ nhiều, rốt cuộc bây giờ đang là thời gian học bù, có thể nhìn thấy anh mới là kì quái.

Học bù vào kì nghỉ hè chỉ có học sinh lớp 12, nhà ăn vẫn mở cửa như bình thường nhưng lại vắng hơn rất nhiều. Trâu Mông đứng xếp hàng, thực đơn đồ ăn mùa hè không mấy phong phú, nhưng nhà ăn cung cấp cả mì trộn rau, tươi non ngon miệng, cô rất thích.

Trâu Mông gọi một chén mì nước, không gọi thêm thức ăn.

Mới ngồi xuống không lâu, đối diện đã có người ngồi, là một người có mái tóc vàng kim, trên trán còn có cả băng gạc.

Hạ Vũ Châu nhìn thấy ánh mắt cô nhìn mình giống hệt như lần trước, rõ ràng rất bất ngờ nhưng vẫn duy trì vẻ mặt nhàn nhạt.

Lần đầu tiên anh nảy sinh tính tò mò với một người khác phái, cảm thấy cô rất thú vị.

Trâu Mông ăn rất chậm, cô nhai kĩ càng, rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, cũng không hề quan tâm đến người đối diện.

"Ăn ít vậy?" Hạ Vũ Châu mở miệng nói trước.

"Ừ." Trâu Mông lại gắp một đũa rồi cho vào miệng.

"Bảo sao gầy thế."

Nói xong, trong chén của Trâu Mông xuất hiện mấy miếng thịt thăn chua ngọt. Cô vừa định nói không cần, người đối diện đã cướp lời: "Đũa sạch mà."

Cô ngượng ngùng từ chối, nhẹ giọng nói câu cảm ơn, gắp một miếng thịt lên cắn một chút, chất thịt mềm mại, vừa chua vừa ngọt, cũng may không quá ngấy.

Từ lúc vào hè khẩu vị của cô không được tốt, nhưng vị chua cay như vậy lại có chút hợp miệng.

Hạ Vũ Châu đánh giá cô, lúc này ánh sáng đầy đủ, anh có thể cẩn thận nhìn rõ gương mặt Trâu Mông.

Anh phát hiện nhan sắc của cô bị lớp tóc mái dày cộp kia phong ấn, hôm nay cô rẽ sang một bên, lộ ra cái trán nhẵn nhụi, làn da cô rất trắng, gương mặt bởi vì nóng bức mà hơi phiếm hồng, đôi mắt vừa to vừa tròn, phần đuôi còn hơi nhếch lên. Chóp mũi tinh xảo đáng yêu, đôi môi hồng nhuận, gần khoé mắt và cánh mũi có một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cô thêm phần đáng yêu.


Thật là đẹp.

Đều nói nốt ruồi kia là nốt ruồi lệ, không biết một cô gái như cô cũng sẽ dễ khóc sao?

Có lẽ là ánh mắt của Hạ Vũ Châu quá nóng, Trâu Mông không có cách nào lơ đi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Buổi tối hôm đó, Trâu Mông mặc áo khoác nên anh không để ý, mà lúc này sống lưng cô thẳng tắp, Hạ Vũ Châu mới phát hiện trên người cô chỗ nào nên gầy thì gầy, chỗ nào cần to thì cũng rất to.

Ánh mắt Trâu Mông dừng ở băng gạc trên trán anh.

Hạ Vũ Châu nhướng mày, chủ động mở miệng: "Khâu ba mũi."

Cách đó không xa có mấy người thấy Hạ Vũ Châu và Trâu Mông ngồi đối diện với nhau còn nói chuyện, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán.

Loại ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn rồi trao đổi, một bộ hóng hớt soi mói, Hạ Vũ Châu và Trâu Mông đều hiểu.

Hai người bọn họ, một người là học bá lớp văn, một người là trung tâm đề tài, xách riêng ra cũng đủ thứ chuyện để nghị luận.

"Ngày hôm đó cảm ơn cậu." Lúc này Hạ Vũ Châu mới nói đến chuyện chính.

Trâu Mông khựng lại hai giây rồi nhẹ nhàng đáp: "Không có gì."

Hạ Vũ Châu cười cười nhìn cô, sau đó cầm đũa gắp nốt hai miếng thịt còn lại trong chén mình sang cho cô.

Lúc này Trâu Mông mới phát hiện, mì của mình cô còn chưa động được mấy đũa, nhưng thịt thăn chua ngọt đã ăn được ba miếng.

Lần gặp mặt nói cảm ơn này của anh cũng không khiến Trâu Mông để trong lòng, nhưng từ buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn cô xuất hiện bữa sáng.

Cô tưởng người khác để nhầm, hỏi Nhậm Giáng Nhã ở bên cạnh, câu trả lời nhận được là: "Lúc mình đến đã thấy để trên bàn cậu rồi."

Trâu Mông mở bình giữ ấm, là một chén cháo thịt bò vẫn còn đang bốc hơi ấm, tầng trên bình giữ ấm còn để một đĩa rau nhỏ và một quả trứng gà.

Cô đậy nắp hộp lại.

"Thơm quá." Nhậm Giáng Nhã ngửi được mùi.

"Cậu muốn ăn không?" Trâu Mông hỏi cô nàng.

"Không không." Nhậm Giáng Nhã lắc đầu: "Không phải cho cậu sao?"

Tự nhiên Trâu Mông cũng không kiên trì cho cô nàng, nhưng cũng chẳng động đến chiếc bình giữ ấm ấy.


Mãi cho đến khi tiết học buổi sáng kết thúc, cô lấy điện thoại từ trong cặp ra mới nhìn thấy có hai tin nhắn gửi tới từ một dãy số lạ.

Từ trên xuống dưới.

"Tôi là Hạ Vũ Châu."

"Nếu không thích món này thì ngày mai đổi món khác."

Trâu Mông xách bình giữ ấm đi đến lớp Hạ Vũ Châu, nhưng lại không gặp được anh.

"Bạn ơi, Hạ Vũ Châu...có trong lớp không?"

Bạn học bị gọi lại đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn vào lớp, trong lớp không có mấy người, nhưng giữa những dãy bàn chất đầy sách lại có một chiếc bàn trống trải sạch sẽ đến nỗi không giống bàn học của một học sinh lớp 12.

"Không có, hình như cậu ta đến sớm lắm xong rồi đi luôn." Bạn học kia nhìn Trâu Mông: "Cậu tìm cậu ta?"

Trâu Mông lắc đầu, nói câu cảm ơn rồi cầm bình giữ ấm về lớp.

Trong lớp không có mấy người, chỉ có hai bạn đang ghé vào trên bàn ngủ trưa, vóc dáng Trâu Mông cao gầy nên ngồi ở cuối, cách hai bạn kia một khoảng. Cô nhìn chằm chằm bình giữ ấm trong chốc lát, lấy điện thoại ra, tìm được số điện thoại kia rồi gọi đi.

Rất nhanh đã có người nghe.

Giọng nói của Hạ Vũ Châu ở trong điện thoại còn trầm thấp hơn ở bên ngoài.

"Tôi là Trâu Mông."

"Tôi biết." Theo sau đó còn phảng phất như có tiếng cười nhạt: "Ăn cháo chưa?"

Trâu Mông không nói gì, sau một lúc im lặng, Hạ Vũ Châu đoán được cô không ăn: "Sao thế? Sợ tôi bỏ độc à?"

"Không phải." Theo bản năng cô phủ nhận, lớp có người nên cô tự động hạ thấp giọng.

"Vậy là không thích?" Hạ Vũ Châu tiếp tục hỏi cô.

Bên này Trâu Mông còn chưa kịp phủ nhận, Hạ Vũ Châu lại giống như rất hiểu cô: "Nếu cũng không phải thì nên ăn thật tốt vào, ngày mai tôi lại đưa tiếp cho cậu."

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

"Trâu Mông, không cần từ chối ý tốt của người khác. Lúc cậu giúp tôi, tôi cũng đâu từ chối."

"Ừ, cho nên tôi hối hận rồi."

Lần nói chuyện này cũng không chặt đứt được ý định đưa bữa sáng của Hạ Vũ Châu, không chỉ có như thế, bắt đầu từ ngày hôm sau, trên bàn Trâu Mông xuất hiện hai hộp giữ ấm, một hộp là cơm sáng, còn lại chính là cơm trưa.

Đến lần này, anh nói: "Nếu cậu không ăn thì cứ ném đi, nhưng tôi vẫn đưa." Sau đó cúp máy.

Căn cứ vào tôn chỉ không thể lãng phí đồ ăn, Trâu Mông vẫn là ăn hết những gì cậu đưa.

Ăn ngon thì ngon thật, nhưng Hạ Vũ Châu cho rằng sức ăn của cô cũng giống sức ăn của anh sao?


Trong vòng có nửa tháng, bằng mắt thường cũng có thấy Trâu Mông tăng lên 2kg.

Hạ Vũ Châu xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày đều để ở bàn cô hai hộp giữ ấm trước khi cô đến, nhưng trong lớp hai người lại chẳng ai nhìn thấy bóng anh.

Nhưng như vậy vẫn có vài lời đồn được thổi ra ngoài.

"Hạ Vũ Châu đang theo đuổi cậu sao?"

Giờ tự học rất an tĩnh, chỉ nghe được tiếng điều hoà phả gió, tiếng quạt điện, tiếng lật sách luân phiên, Nhậm Giáng Nhã đẩy một cuốn sổ nhỏ đến, bên trên viết câu hỏi kia.

Trâu Mông quay sang nhìn cô ấy, Nhậm Giáng Nhã nhướng mày, ra hiệu "viết nhanh đi, mình muốn biết."

"Không phải."

Trâu Mông viết lại hai chữ rồi đẩy cuốn sổ lại, không qua vài giây nó lại tới.

"Cậu ta thích cậu?"

Trâu Mông viết chữ "không", vừa muốn viết thêm chữ "biết" cô lại thay đổi nét bút.

"Không thích."

"Vậy cậu thích cậu ta không?"

"Không thích."

Lần này Nhậm Giáng Nhã viết có hơi dài, qua một lúc mới đưa qua.

"Vậy là tốt rồi, có người đồn hai người đang yêu nhau làm mình sợ gần chết. Người như Hạ Vũ Châu ấy à, trừ việc hơi đẹp trai thì chẳng có gì." Sau đó cô nàng lại gạch đi, sửa thành: "Trừ việc đẹp trai, thành tích trước kia khá tốt, nhưng đều là quá khứ rồi, bây giờ chẳng được tích sự gì. Cậu ngàn vạn lần đừng thân mật với cậu ta quá, nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được cậu ta. Nên cậu đừng thích Hạ Vũ Châu đó."

"Không đâu, cảm ơn cậu."

Lúc cô ấy gửi lại còn kèm theo một gương mặt tươi cười đáng yêu. Trâu Mông quay sang nhìn cô nàng, Nhậm Giáng Nhã làm động tác "xé giấy", cô ngầm hiểu, xé tờ giấy ban nãy khỏi cuốn sổ rồi để ở cạnh túi đựng bút, để lát nữa tan học sẽ vứt đi, sau đó trả lại cuốn sổ cho Nhậm Giáng Nhã.

Ngày hôm sau tới trường, trên bàn vẫn có hai hộp giữ ấm như cũ, dưới hộp còn lót một tờ giấy nhăn nhúm, là đoạn đối thoại ngày hôm qua của cô và Nhậm Giáng Nhã, cô đã quên vứt đi.

Trâu Mông sửng sốt một chút, nhìn hộp giữ ấm rồi lại nhìn tờ giấy, sau đó xé giấy ném vào thùng rác.

Lúc ăn trưa, Trâu Mông muốn gửi tin nhắn cho anh để giải thích, nhưng cô chẳng biết mình phải giải thích cái gì, vậy nên cô từ bỏ.

Rửa sạch hộp giữ ấm, đây có lẽ là lần cuối cùng cô được thấy cái hộp này.

Hẳn là về sau Hạ Vũ Châu sẽ không bao giờ đưa thức ăn cho cô nữa.

Trâu Mông nghĩ, thật ra như vậy cũng khá tốt.

2508 words

06/10/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận