Mấy ván sau, cả Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú đều không bị “nổ”.
Bọn họ chơi đến khi ký túc xá sắp đóng cửa.
Thật ra Thẩm Ngôn Cố có suy nghĩ mong rằng Giang Phú sẽ bị “nổ” vài lần, anh có rất nhiều câu hỏi trong lòng muốn cậu trả lời.
“Mất nụ hôn đầu năm bao nhiêu tuổi?”
“Người cuối cùng thích là ai?”
“Hôm nay mặc quần lót màu gì?”
…
Mặc dù câu trả lời cho mấy câu hỏi này khá là quan trọng (chắc là vậy), nhưng Thẩm Ngôn Cố lại muốn thấy biểu hiện của Giang Phú khi trả lời hơn.
Liệu cậu sẽ ngại ngùng, hay sẽ thẳng thắn trả lời.
Rất thú vị khi xem mấy anh chàng đẹp trai làm trò con bò đó.
Chỉ cần tưởng tượng, Thẩm Ngôn Cố cũng đã thấy rất buồn cười rồi.
Đáng tiếc, lúc đang miên man nghĩ về vấn đề này thì buổi trò chuyện tối nay đã kết thúc, Thẩm Ngôn Cố cùng một nhóm người đi về hướng ký túc xá.
Thẩm Ngôn Cố đang dắt ba con cún về phòng, nghe mọi người rôm rả trò chuyện.
Bỗng nhiên Trần Quân bước lên trước một bước, cả Dương Dương và Diệp Lan cũng bị kéo theo.
Thẩm Ngôn Cố đang tự hỏi tại sao lại lên cơn giữa chừng thì có một người đằng sau vỗ vào vai anh một cái.
Anh quay đầu lại xem, thì ra là Thái Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu rõ ràng không phải cố ý đánh anh, cô bị người khác đẩy một chút.
Thẩm Ngôn Cố: “...”
Thực sự...!cạn lời...!
Thẩm Ngôn Cố muốn đi tới chỗ bạn cùng phòng thì Thái Tiêu Tiêu lại gọi anh: “Học trưởng.”
Thẩm Ngôn Cố xoay người lại, hỏi: “Sao vậy?”
Thái Tiêu Tiêu mím môi, cần hộp kẹo trên tay, lắc lắc: “Có muốn ăn không? Hương bạc hà, cùng màu với áo của anh.”
Thẩm Ngôn Cố cúi xuống nhìn áo của mình, anh rất muốn nói đây là màu bơ.
Nhưng lại quá thẳng thắn đi, anh không muốn làm cô quê như vậy.
Thái Tiêu Tiêu nghĩ là Thẩm Ngôn Cố đã đồng ý, cô mở nắp hộp kẹo ra, hướng về phía anh.
Thẩm Ngôn Cố bước tới gần, lúng túng đưa tay ra, nói: “Cảm ơn.”
Vừa mới nói xong, Thẩm Ngôn Cố liền thấy gần đó có một bóng dáng quen thuộc, anh sống chết chạy tới ôm tay người ta, kéo người ta lại gần.
“Giang Phú,” anh đưa một viên kẹo ra trước mặt cậu: “Có ăn hong? Kẹo bạc hà nè.”
Giang Phú nhìn vào cục kẹo, sau đó lướt qua Thẩm Ngôn Cố rồi nhìn Thái Tiêu Tiêu.
Ánh mắt hai người họ chạm nhau trên không trung.
Thẩm Ngôn Cố sợ hai đứa lôi nhau ra vật lộn giữa sân trường nên lấy tay che tầm mắt Giang Phú lại: “Có ăn không?”
Giang Phú không nói một lời, nhưng lại lấy viên kẹo trong tay Thẩm Ngôn Cố rồi bỏ vào miệng.
“Cảm ơn.” Giang Phú nói.
Thái Tiêu Tiêu lấy một viên khác cho Thẩm Ngôn Cố, lần này anh thoải mái hơn, không còn lúng túng như lúc nãy nữa.
Thẩm Ngôn Cố thực ra không quen đi cùng với con gái, đặc biệt là những người anh không thân quen lắm.
Lần trước đưa Thái Tiêu Tiêu đi nhận phòng ít ra còn cái vali ngăn cách, lần này không có gì nên thành ra anh có chút ngại ngùng, đi đường đều khó xử.
Lúc đi đến cửa sân vận động, anh sờ sờ người một chút, phát hiện ra mình đã làm rơi đồ.
“Anh làm rớt đồ, quay lại tìm đây.” Anh quay người nhìn Giang Phú, rồi nhìn Thái Tiêu Tiêu: “Hai đứa cứ đi về trước đi, đi đường cẩn thận.”
Không đợi hai người kia nói gì, Thẩm Ngôn Cố liền quay lại hướng về chỗ lúc nãy anh và mấy người kia ngồi.
Nhưng mà Thẩm Ngôn Cố cũng không nói dối, anh làm rơi đồ thật.
Buổi tối anh có làm một tờ phiếu báo danh, gấp lại vài lần rồi nhét vào túi quần.
Mặc dù có thể làm lại một tờ khác, nhưng mà việc làm rơi giấy tờ ở sân vận động thì không hay chút nào cả.
Đúng không?
Đúng vậy.
Sân vận động rộng mênh mông, Thẩm Ngôn Cố không tìm được chỗ ngồi lúc nãy.
Sau khi đi loanh quanh tìm một hồi mà vẫn chưa thấy, Thẩm Ngôn Cố bắt đầu hoài nghi là mình tiện tay để ở trong phòng hay thực sự đã làm rơi.
Lại tìm một vòng nữa, Thẩm Ngôn Cố quyết định từ bỏ.
Trên đường đi đến cổng sân vận động, đột nhiên có một người vỗ vai trái Thẩm Ngôn Cố.
Anh quay qua trái, không thấy ai.
Nhưng khi anh xoay người lại.
“TÍA MÁ ÔNG BÀ ÔNG VẢI ƠI!!! MAAAAA!!!!”
Giang Phú đột nhiên chui từ đâu ra, đứng trước mặt Thẩm Ngôn Cố, nhe hàm răng trắng bóng ra cười cùng với đôi mắt sáng quắc như đèn ô tô nhìn anh.
Thẩm Ngôn Cố ôm tym, cười rộ lên: “Em đúng là!”
Em đúng là đẹp trai đấy, nhưng đừng làm thế nữa, tâm hồn anh mong manh dễ vỡ nhắm.
Làm ơn!
Giang Phú cũng cười một chút với Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Sao em còn chưa về?”
Giang Phú trả lời: “Chờ.”
Thẩm Ngôn Cố nuốt nước bọt, khẽ chuyển động yết hầu.
Anh ngẩng đầu lên một chút, thấy Giang Phú đang giơ tay lên.
Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy, giữa ngón trỏ và ngón giữa của cậu không phải đang kẹp tờ phiếu báo danh của anh hay sao!
“Em tìm được rồi hả.” Thẩm Ngôn Cố đưa tay lên, định lấy tờ phiếu đi.
Lúc tay Thẩm Ngôn Cố sắp chạm đến tờ phiếu, Giang Phú liền lắc lắc, giơ tay cao hơn tránh né.
Nè cậu kia, đừng có ỷ mình cao hơn tôi rồi cậu làm tới nhá!
Giang Phú: “Cảm ơn đi.”
Thẩm Ngôn Cố bất đắc dĩ: “Cảm ơn em.”
Giang Phú nở nụ cười, cuối cùng cũng đưa tờ phiếu lại cho Thẩm Ngôn Cố.
“Sao lúc nãy em không nói gì, làm anh tìm ở bên trong rất lâu.” Thẩm Ngôn Cố nhỏ giọng oán giận.
Giang Phú bỗng nhiên đổi đề tài: “Sao lúc nãy không từ chối?”
Bẻ lái nhanh quá, Thẩm Ngôn Cố không theo kịp.
“Hả? Cái gì?”
Giang Phú: “Rõ ràng là không thích ăn kẹo bạc hà.”
Thẩm Ngôn Cố cười khì một tiếng: “Làm sao em biết?”
Giang Phú đột nhiên quay người lại, đối mặt Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Thực sự vẫn không thích vị bạc hà?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không, vị nó cứ kì kì thế nào á.” Anh nghi hoặc: “Tại sao em biết anh không thích mùi bạc hà?”
Giang Phú cười một lúc, rồi mới nói: “Đoán được,” sau đó cậu bổ sung thêm: “Nhìn vẻ mặt lúc ăn nhăn như đít khỉ.”
Thẩm Ngôn Cố: “Có phóng đại quá không vậy?”
Giang Phú lại hỏi: “Nếu sau này Thái Tiêu Tiêu lại cho kẹo tiếp thì làm sao?”
Thẩm Ngôn Cố giả vờ suy nghĩ, sau đó đem não đi vứt mà trả lời: “Anh nói với cô ấy, anh để lại cho Giang Phú, Giang Phú thích ăn.”
Giang Phú cúi đầu, nở nụ cười.
Sau đó, cả hai cùng cười.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ngốc ngốc như vậy cho đến khi đi đến bên đường lớn.
Mà chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, ừm, đang chầm chậm đi ngang qua trước mặt bọn họ.
Đợi cho đến khi chiếc xe đi xa thật xa thì Thẩm Ngôn Cố mới đập tay lên trán: “Xe đi mất rồi!”
Giang Phú nói ra câu vô nghĩa nhất ngày: “Đi rồi thì thôi.”
Thẩm Ngôn Cố thở dài 囧囧
Giang Phú nói thêm: “Đi bộ về đi.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc nhìn Giang Phú: “Gần nửa tiếng lận đó!”
Thực ra chưa đến hai mươi phút đâu, cái chính là anh mỏi chân nhắm!
Nhưng một giây sau, Thẩm Ngôn Cố lại nói: “Thôi đi bộ vậy.”
Hihi.
Từ sâu tận đáy lòng, Thẩm Ngôn Cố rất thích được ở một mình với Giang Phú.
Nếu mỏi chân thì nhờ em ấy cõng về cũng được ha.
Trông Giang Phú cao to khỏe khoắn thế kia cơ mà!
Cái thích này (thích được ở cùng nha, chứ không phải thích đâu) đại khái là bắt đầu từ lần Giang Phú mua gà cho phòng anh, hoặc có thể là do chơi game ăn ý, nên sinh ra ấn tượng tốt.
Anh hiện giờ quan tâm mọi thứ liên quan đến Giang Phú.
Khi nghe người ngoài thảo luận đến Giang Phú, anh hận không thể đem lỗ tai anh đem gắn lên người bọn họ!
Đẹp trai, giọng ấm, vóc dáng tốt, học giỏi, khỏe mạnh, cột sống ổn định, điều này ai mà không thích?
Nếu Giang Phú cũng thích anh thì tốt quá.
Thẩm Ngôn Cố đang định nói cái gì đó, xoay người lại thì không thấy Giang Phú đâu.
Sau đó quay lên, Giang Phú đột nhiên đứng thù lù ở bên trái anh.
Hình như tôi đã nói cậu là đừng có chơi cái trò hù dọa đó rồi mà nhỉ?
“Sao đột nhiên lại đứng bên này?” Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú.
Giang Phú nói: “Không có gì đâu.”
Giang Phú lại bước lên trước một cái, Thẩm Ngôn Cố liền bước vào bên trong một chút, nhường đường cho cậu đi.
“Buổi tối có nhàm chán không?” Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú: “Anh thấy em không có nhiệt tình gì cả, cũng không thấy em nói chuyện nhiều.”
Giang Phú lắc đầu: “Không nhàm chán.”
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Lúc mới tiếp xúc với em, anh còn tưởng rằng em rất nạnh nùng, em cũng chả nói gì.” Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Tuy rằng bây giờ cũng không nói gì nhiều.”
Giang Phú vẫn lắc đầu như cũ: “Không lạnh lùng.”
“Vẫn là nạnh nùng,” Thẩm Ngôn Cố cười: “Hiện tại có chút nạnh.”
Giang Phú hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Anh thích lạnh lùng hay ấm áp?”
Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ một chút: “Tùy tình huống, con người chứ không phải cái máy, không thể lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “mày đụng tao là mày tới công chuyện” được.
Kết hợp cả hai là ô kê.”
Giang Phú đột nhiên hỏi: “Thích ai sao?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không có, tại sao lại hỏi như vậy?”
Giang Phú thở phào nhẹ nhõm: “Tưởng anh đang thích ai.”
Thẩm Ngôn Cố đùa: “Anh thích em.”
Giang Phú: “??? Cái gì???”
Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Thích em, em xem không phải là em chỉ có lạnh lùng, em còn rất tốt nữa.
Cho nên đối với em thích lạnh lùng một chút cũng không sao.” Anh vỗ vai Giang Phú, nói thẳng: “Anh thích em thật đấy.”
Là thích kiểu đó chứ không phải kiểu kia em hiểu hong?
Giang Phú dừng bước nửa giây, sau đó bất đắc dĩ cười rộ lên: “Cảm ơn.”
Nếu đã nói đến người mình thích, Thẩm Ngôn Cố không nhịn được cùng đàn em này trò chuyện một chút về cột sống của hội anh em xã hội chủ nghĩa.
Đúng không?
“Còn em thì sao?”
Thẩm Ngôn Cố vừa nói xong bốn chữ này, liền nghĩ đến đêm đầu tiên kết bạn Giang Phú đã đổi ảnh đại diện thành ảnh cầu vồng lúc nửa đêm kia, sợ là cho ai đó xem.
Vì thế Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Em có bạn gái rồi đúng không?”
Giang Phú lắc đầu: “Không có.”
Thẩm Ngôn Cố sửng sốt một chút: “Không có??”
Giang Phú nhìn anh: “Hi vọng em có hả?”
Thẩm Ngôn Cố: “Vậy thì không phải rồi.”
Tí nữa về kể cho ba con cún kia mới được!
Thẩm Ngôn Cố còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo, Giang Phú đã tự khai ra rồi.
“Em có thích một người.”
Thẩm Ngôn Cố mở to hai mắt.
Ngạc nhiên chưa được nửa ngày, mồm miệng lắp ba lắp bắp chỉ nói được một từ: “Quao!”
Giang Phú bị Thẩm Ngôn Cố chọc cười.
Giang Phú: “Muốn hỏi cái này đúng không?”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc đến nỗi to tiếng lên: “Làm sao em biết!”
Đúng là ông tổ nghề tiên tri!
Giang Phú cười rộ lên: “Anh vẫn luôn đáng yêu như vậy sao?”
Thẩm Ngôn Cố nhăn mày lại: “Anh? Đáng yêu? Ịch ciu sờ mí?” (Excuse me?)
Giang Phú gật đầu, nói với Thẩm Ngôn Cố: “Ừm, đúng vậy, anh, đáng yêu.”
Không đúng.
Không, không, khônggggg!!
Sao em lại nói về sự đáng yêu?
Đây có phải điều nên nói lúc này không?
Có liên quan hông? Heo thì hông? Ba lần hông? (Healthy hông? Balance hông?)
“Xí, khoan, dừng lại 2 giây,” Thẩm Ngôn Cố cứng rắn quay xe lại: “Em có người thích.”
Giang Phú: “Ừm.”
Thẩm Ngôn Cố há miệng, rồi ngậm miệng, rồi lại há miệng, rồi lại ngậm miệng.
Và sau đó thì sao?
Nói tiếp đi chứ em!
Thẩm Ngôn Cố bắt đầu khổ sở vì không có ba con cún kia bên tiếp chuyện.
Anh thực sự không có kinh nghiệm đi hóng chuyện người khác.
Nếu là Dương Dương hoặc Trần Quân ở đây, không chừng trong một phút tất cả thông tin cơ bản của Giang Phú đều bị bọn họ moi móc ra hết.
“Muốn hỏi cái gì?”
Giang Phú ngữ khí ôn hòa nói, nhìn Thẩm Ngôn Cố lúc này đang tiếp nhận mớ thông tin kia.
Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ một lúc để hỏi, nhưng câu nói lại là.
“Cô ấy* xinh đẹp không?”
Nói xong liền hối hận.
Cái não mày vứt dưới mé sông rồi hả Thẩm Ngôn Cố?
Cũng may là Giang Phú không ghét bỏ, nghiêm túc trả lời: “Anh ấy* rất tốt, rất ưa nhìn.”
(*): Ở bên Trung “anh ấy/ cô ấy” đều xưng là ni - 你 nên mình dịch sao cho hợp lý nhaaaa.
Thẩm Ngôn Cố không biết vì sao Giang Phú lúc nói được một nửa thì lại dừng lại một chút.
Nhưng nó không quan trọng.
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục: “Theo đuổi chưa?”
Giang Phú lắc đầu.
Thẩm Ngôn Cố: “Còn chưa bắt đầu à?”
Giang Phú: “Ừm.”
Thẩm Ngôn Cố khuyên Giang Phú: “Thích thì nhích đi, lên đại học rồi mà.”
Giang Phú nở nụ cười một chút, nhưng lại lắc đầu nói: “Không biết có muốn theo đuổi hay không, cũng không biết có thể theo đuổi hay không.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Làm sao? Sao lại tự ti như vậy?”
Giang Phú hời hợt: “Sợ anh ấy có gánh nặng,” sau đó liền nhỏ giọng hơn một chút: “Sợ anh ấy ghét em.”
Thẩm Ngôn Cố trong lòng lớn tiếng chửi “Đệt!”, ngoài miệng nói: “Em thích thần thánh phương nào vậy?!” Anh càng nói càng lớn tiếng: “Còn sợ cô ấy có gánh nặng?!”
“Còn sợ cô ấy chán ghét em?!”
.
.
08:09 am
08/09/2021
Hé lu toy đã trở lại đêyyy
Có ai nhớ toy khum:3.