Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng lượng người đi xe buýt thì lại không ít.
Xe buýt qua ba trạm là đến ga tàu điện ngầm, mọi người xung quanh vội vã di chuyển.
Bước chân của Thẩm Ngôn Cố cũng không tự chủ tăng tốc, đều là bởi vì chân của Giang Phú dài quá, anh theo không kịp.
Trên tàu người không nhiều cũng không ít.
Thẩm Ngôn Cố không quen ngồi trên ghế, cho dù có ghế trống anh cũng thích đứng hơn.
Giang Phú ở ngay bên cạnh anh.
Thẩm Ngôn Cố cầm cây cột ở giữa khoang, còn Giang Phú thì nắm lấy vòng treo ở thanh xà bên trên.
Đứng cùng một chỗ một lúc, Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện ra Giang Phú cao hơn anh một chút.
"Em cao bao nhiêu?" Sau khi xe bắt đầu đi, Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú nói: "1m87."
Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, cũng đem khoe chiều cao của mình: "Anh 1m8 tròn."
Giang Phú đột nhiên cười một chút: "Thật không?"
Thẩm Ngôn Cố bị cười như vậy, lập tức chột dạ, thành khẩn khai báo: "1m79.
Được chưa?"
Giang Phú cười càng lớn hơn.
Thẩm Ngôn Cố ngửa đầu lên oán giận: "1m79 với 1m8 giống nhau mà! Có 1cm so chi!"
Giang Phú gật đầu, miệng còn cười ác hơn: "Em đã nói gì đâu."
Thẩm Ngôn Cố rất bực mình, cái chiều cao quái đản này! Lúc nào anh đo chiều cao luôn vẹo tới vẹo lui, sai số trên dưới 1cm đều có.
Nhưng ông trời không phụ lòng người, chỉ phụ lòng tiểu Cố.
Năm nào cũng thế, lúc nào đo chiều cao cũng vậy, chưa bao giờ được 1m8.
Nhưng 1m78 thì nhiều.
Thẩm Ngôn Cố khoanh tay hỏi ông trời:
Đi tàu vào đêm muộn làm người ta trở nên mệt mỏi, Thẩm Ngôn Cố đứng một hồi lâu cũng mỏi chân.
Anh dựa vào cột ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở vô tình phát hiện...
"Giang Phú."
Thẩm Ngôn Cố định dựa vào Giang Phú một chút, nói với cậu: "Hướng 9 giờ, có người chụp ảnh."
Giang Phú nghe vậy liền nhìn sang bên kia, thấy có một nữ sinh đang giả vờ chơi điện thoại, hướng camera về phía bọn họ.
Kỹ thuật hơi vụng về, ai nhìn cũng biết là đang chụp ảnh.
Nữ sinh thấy Giang Phú nhìn qua đây, lập tức bỏ điện thoại xuống, giả vờ chơi tiếp.
Nhưng không lâu sau, cô lại giơ điện thoại lên.
Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy, Giang Phú nhắm mắt cũng thấy.
Nhưng hình như lần này nữ sinh hướng camera về phía Thẩm Ngôn Cố thì phải?
Thẩm Ngôn Cố còn chưa kịp cúi đầu, tay Giang Phú đang nắm vòng treo đột nhiên buông ra, đổi hướng nắm chặt cây cột, cách tay Thẩm Ngôn Cố chỉ 2cm.
Cũng đúng lúc, cậu che mắt Thẩm Ngôn Cố lại.
Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy, Giang Phú quay đầu nhìn nữ sinh kia một chút.
Nữ sinh sợ hãi, chút nữa làm rơi điện thoại.
Thẩm Ngôn Cố mím môi cười một chút, giương mắt nhìn Giang Phú, nói lời "Cảm ơn" với cậu.
Giang Phú cũng học Thẩm Ngôn Cố, mím môi trả lời anh: "Không cần cảm ơn."
Chuyến tàu điện ngầm này chỉ cần đi hai trạm, sau đó đổi sang chuyến khác phải đi thêm bốn trạm nữa.
Thẩm Ngôn Cố thực sự rất buồn ngủ, sau khi ngáp vài cái thì cả người đung đưa theo tàu điện ngầm, anh tựa vào vai Giang Phú, nhắm mắt lại.
Nhưng không tựa được lâu, nhắm mắt một chút thì đã đến Tây lộ.
Hai người cùng nhau theo dòng người ùa ra, thong thả đi lên trên mặt đất.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác ngột ngạt của tàu điện ngầm lập tức biến mất.
"Em đi hướng nào?" Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú, cũng đưa tay ra: "Trả balo cho anh đi."
Giang Phú một chút suy nghĩ trả balo cũng không có: "Cùng hướng với anh."
Tay Thẩm Ngôn Cố rụt về, nghi hoặc hỏi: "Em biết anh đi hướng nào hả?"
Giang Phú giơ ngón tay lên, chỉ phía sau Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố cười đùa: "Bạn em sẽ không ở chung một tiểu khu với anh chứ?"
Không đợi Giang Phú trả lời, Thẩm Ngôn Cố lập tức hỏi lại: "Bạn em có phải là anh không?"
Giang Phú cười một chút: "Là anh."
Thẩm Ngôn Cố bật cười: "Vậy anh sẽ đưa em về nhà.
Hahaha."
Giang Phú nói: "Được thôi."
Cuối mùa hè, ban đêm không lạnh lắm, hai người sóng vai đi trên đường nhỏ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mấy phiến lá trên cây.
Ga tàu điện ngầm chỉ cách nhà Thẩm Ngôn Cố có năm phút đi bộ.
Thẩm Ngôn Cố còn chưa hưởng thụ hết cơn gió mát này, mấy tấm biến lớn trước cửa tiểu khu đã xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Ngôn Cố liếc nhìn tứ phía, bỗng nhiên nhìn thấy một thứ.
"Ăn đêm không?" Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú gật đầu: "Được."
Thẩm Ngôn Cố lập tức cao hứng lên: "Ăn sủi cảoooooo!!!" Anh chỉ vào một quán sủi cảo cách đó không xa: "Anh ăn chỗ này từ nhỏ, rất ngon, vỏ mỏng nhân dày, không thể bỏ qua." Giọng điệu Thẩm Ngôn Cố giống như là cửa hàng này là nhà tôi mở, tôi giới thiệu với cậu như vậy mà cậu còn từ chối là tới công chuyện với tôi.
Giang Phú bình tĩnh hơn anh rất nhiều: "Được rồi, em ăn."
Thẩm Ngôn Cố đặt tay lên vai Giang Phú: "Anh mời!"
Nói mời là mời, hai người vừa bước vào quán nhỏ thì Thẩm Ngôn Cố lập tức hô to: "Ông chủ, cho hai phần sủi cảo!"
Ông chủ ở bên trong nói vọng ra: "Có liền!"
Tâm tình Thẩm Ngôn Cố rất khoái trá.
Trong quán không có nhiều khách, anh chọn một chỗ ngồi gần cửa, kéo ghế ra cho Giang Phú, vung tay lên: "Ngồi đi."
Nhưng Giang Phú không lập tức ngồi xuống, cậu đi về phía phòng bếp, nói với ông chủ: "Một phần không hành." Lúc này Thẩm Ngôn Cố mới nhớ tới, anh cũng lon ton theo sau, nói với ông chủ: "Hai phần không hành."
Nói xong anh quay sang hỏi Giang Phú: "Em không ăn hành hả?"
Giang Phú muốn nói lại thôi, một lát sau mới trả lời: "Ừm."
Hai người ngồi xuống vị trí mà Thẩm Ngôn Cố đã chọn.
Thẩm Ngôn Cố thừa lúc Giang Phú đặt balo của anh xuống, im lặng lấy lại, đặt trên ghế bên cạnh mình.
Kì thực động tác này rất lộ liễu, nhưng anh im lặng không nói gì cả, giả vờ như Giang Phú không phát hiện.
Chờ balo yên vị xong, Thẩm Ngôn Cố cười với Giang Phú: "Có nặng không?"
Giang Phú lắc đầu: "Không nặng."
Thẩm Ngôn Cố: "Sao em lại tốt bụng như vậy? Em có cầm giùm balo của những người bạn khác khi em ra ngoài với bọn họ không?"
Giang Phú một lần nữa muốn nói lại thôi.
"Trong túi có gì vậy?" Giang Phú hỏi.
"Một món quà, còn có một hộp bánh gạo." Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ balo: "Lúc trước mẹ anh nói thích, liền mua cho mẹ một hộp, không ngờ là nó nặng như vậy, vừa lớn vừa nặng."
Giang Phú nói: "Không nặng."
Thẩm Ngôn Cố cười: "Giang Phú tốt bụng."
Trong lúc trò chuyện thì sủi cảo đã được đưa lên bàn.
Thẩm Ngôn Cố múc một thìa, giương mắt nhìn Giang Phú lấy điện thoại mở một ứng dụng, nhìn giao diện thì anh nghĩ đó là bản ghi chú.
Sau đó Giang Phú liền dựng điện thoại lên, viết viết.
Thẩm Ngôn Cố thật ra không cố ý xem, vừa rồi là lơ đãng liến qua một cái, chỉ là.
"Em đang viết gì vậy?" Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú dừng một chút, sau đó điện thoại được dựng thẳng hơn.
"Không có gì."
Không phải Thẩm Ngôn Cố tò mò đâu, chỉ là anh lỡ nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại Giang Phú thôi.
"Hình như anh thấy tên của anh," Thẩm Ngôn Cố đặt thìa xuống: "Đúng không?"
Giang Phú liền chối: "Không, không phải."
Thẩm Ngôn Cố ậm ừ một tiếng, nuốt câu "Hình như anh còn nhìn thấy chữ hành" xuống bụng.
Có lẽ là anh đọc sai thật.
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn Cố rất muốn về nhà, lăn lên giường ngủ.
Ông cha ta đã nói rồi, căng da bụng thì trùng da mắt.
"Em với bạn hẹn nhau lúc nào?" Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú: "Có bị anh làm trễ không?"
Giang Phú không quá quan tâm: "Không sao."
Chắc là bên kia mấy giờ gặp cũng được, nên Thẩm Ngôn Cố không hỏi nhiều nữa.Hai người chậm rãi đi tiếp, không lâu thì tới cửa tiểu khu.
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục nhìn về con đường phía trước: "Gặp lại sau."
Giang Phú gật đầu: "Khi nào trở lại trường học?"
Thẩm Ngôn Cố: "Tối chủ nhật."
Giang Phú ừ một tiếng.
Thật gay go, không còn gì để nói, chỉ có thể nói gặp lại sau.
Giang Phú đứng im, không nhúc nhích, giống như muốn nhìn theo Thẩm Ngôn Cố đi vào.
Thẩm Ngôn Cố đành phải ngẩng đầu cười với Giang Phú một chút, tỏ vẻ nói lời tạm biệt.
Nhưng mới đi được hai bước, Thẩm Ngôn Cố đột nhiên quay người lại.
"Chờ chút." Thẩm Ngôn Cố trở lại trước mặt Giang Phú.
Giang Phú hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngôn Cố nâng cằm, nhìn Giang Phú: "Có phải mỗi lần gọi anh, em đều nói trống không hay không?"
Khóe miệng Giang Phú nhếch lên một chút, trong lời nói cũng mang theo ý cười: "Làm sao vậy?"
Bộ dáng Giang Phú kiểu gọi trống không là tùy ý, chịu thì chịu không chịu buộc chịu.
Thẩm Ngôn Cố không phục, lập tức oán giận.
Anh chỉ vào Giang Phú: "Sao em lại vậy? Dù gì thì anh cũng lớn hơn em một tuổi, theo lý mà nói thì em phải gọi anh là..."
*"Anh." Giang Phú cắt ngang lời Thẩm Ngôn Cố.
(*): Từ "anh" này là từ 哥哥 – aka "cưa cưa".
Gặp từ "anh" nào mà in nghiêng thì nó chính là cưa cưa đó nha mọi người:v
Ngón tay Thẩm Ngôn Cố trong nháy mắt cong lên.
Ặc cun đứng hình mất năm giây.
Giang Phú lại kêu lên: "Anh Thẩm Ngôn Cố."
Tim Thẩm Ngôn Cố đập bình bịch badabing badabum bum bum bum.
Hai má nóng lên, gió đêm không kịp làm mát, anh cảm thấy hơi hoảng hốt.
"Được rồi, tạm chấp nhận." Thẩm Ngôn Cố nói đại một câu, sau đó anh đút tay vào túi quần...
Chết cha, không có túi quần.
Anh lại giơ tay lên, muốn xem đồng hồ.
Ngại ghê.
Thẩm Ngôn Cố liếm liếm môi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi không tự nhiên cảm thấy ngại ngùng?.