" Sao chị lại ở đây? À..à không, sao chị vào được? À không, s..sao chị lại có chìa khóa chứ? Hầy, không phải.."
Hoa Châu bối rối trước cảnh tượng hiện giờ.
Hạ Minh Châu cũng có chút áy náy khi vừa rồi giả bộ thần bí, khi nào Hoa Châu về sẽ xuất hiện một cách đầy mùi 'ngầu lòi' nhưng có vẻ cô đã làm lố quá rồi, nom con bé sợ hãi thế nào kìa. Nhưng cũng không thể đổ tội hết cho Hạ Minh Châu được, cũng một phần do ngoại cảnh 'kịch tính' này nữa mà.
"Để chị bật đèn đã rồi nói tiếp."
"Sét đánh lớn quá."Hạ Minh Châu quay lại,ngại ngùng nói: "Họ ngắt điện rồi."
Hoa Châu như hạ được tảng đá đè trong lòng. Cứ tưởng đêm nay xong rồi chứ.
"Mà nhà em cũng sáng phết chứ nhỉ, mất điện rồi mà vẫn còn nhìn thấy." Hạ Minh Châu đưa mắt nhìn quanh nhà.
"Có sáng mấy đâu, nhờ sét hết đấy chị ơi." Hoa Châu có chút giận đáp trả.
Dọa cô sợ chết lên được.
"À, nhưng mà tại sao chị.."
"Bình tĩnh, ngồi xuống ghế đã. Tý rồi chị kể.". Hạ Minh Châu dẫn Hoa Châu ra ghế ngoài phòng ngồi, tay hí húi tìm điện thoại bật đèn.
"Tưởng em tắt điện cơ." Hạ Minh Châu nói nhỏ.
"Dạ?".
"À, à không có gì đâu." Hạ Minh Châu chột dạ. Ai dè con nhỏ này còn có chiếc tai thính phết nhỉ.
"Chuyện là, Tử Nghiêm đang trong giai đoạn căng thẳng, nếu mọi việc thành công sự nghiệp của anh ấy sẽ tăng đến mức có khi tổng thống cũng phải gọi anh ấy bàn bạc việc làm ăn cũng nên." Hạ Minh Châu cợt nhả." Vậy nên, anh ấy không về được...nhờ chị qua thăm em, nói hộ với em những việc vừa qua anh ấy chưa kịp nói."
"Vậy là...anh ấy rất bận đúng không? Công ty anh ấy chắc đang lộn xộn lắm nhỉ?..".
"Không phải do công ty anh ấy, mà là vì em."
"Em á?!". Hoa Châu ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, vì nghe tin xấu của bố em, Dịch Tử Nghiêm đã cố gắng làm việc hết sức. Đúng thời điểm ấy công ty lại cho anh ấy hai lựa chọn để sự nghiệp thăng tiến. Một là phương án an toàn đó là đi sang Mỹ công tác với công việc rất nhàn hạ trong ba năm rồi về nước điều hành công ty chính." Hạ Minh Châu nói tiếp. "Phương án thứ hai là ở lại làm những việc mà không ai có thể làm được, làm công việc cực gấp đôi công việc anh ấy làm, điều này may rủi lắm, rất dễ bị thất bại nếu sơ sẩy."
"Vậy...anh ấy chọn ở lại sao?"
"Đúng vậy. Anh ấy bất chấp ở lại." Hạ Minh Châu tiếp tục lẩm bẩm."Ăn uống tệ lắm."
"Đều tại em hết sao? Vậy là anh ấy không chịu đi Mỹ chỉ vì...chỉ vì em còn ở đây?". Hoa Châu ủ rũ.
Tâm trạng của cô thực sự rất tệ. Bao nhiêu mệt nhọc cả ngày cùng với việc sang chấn tâm lí vừa rồi cũng đủ khiến cô không đứng vững.
Mà giờ đây mọi thắc mắc được gỡ nút tròng lòng nhưng cô lại chẳng hề thấy nhẹ nhõm.
Dịch Tử Nghiêm tuy làm trưởng phòng của công ty lớn, tài năng có thừa nhưng chưa tìm được cơ hội phô diễn.
Chắc hẳn anh ấy vì lo cho cô, cho gia đình cô mà bỏ đi cơ hội dễ dàng
Nội tâm Hoa Châu càng lúc càng hỗn loạn, loạn đến mức giờ đây trong đầu cô rỗng tuếch, trái tim đau nhói.
Hạ Minh Châu biết mình chẳng thể khuyên bảo gì cho cam đành yên lặng vỗ vai an ủi Hoa Châu.
Sau một hồi suy nghĩ gì đó, Hoa Châu đứng dậy tìm điện thoại của mình bật đèn lên.
"Chị có thể làm giúp em một việc được không? Coi như đây là lời yêu cầu cuối của em với chị."
Mặc dù Hạ Minh Châu vẫn đang thắc mắc trước hành động lạ lẫm của cô nhưng cũng gật đầu đồng ý.
"Chị sẽ giúp cho em hết sức mà chị có thể."
Hoa Châu mỉm cười, quay đầu vào trong phòng ngủ làm gì đó.
Đến khi xong việc Hoa Châu nở nụ cười thật tươi, bước ra ngoài tay đưa tờ giấy được gấp lại gọn gàng, thỉnh cầu một việc với Hạ Minh Châu. Truyện Quân Sự
"Li hôn ư? Tại sao vậy?!" Hạ Minh Châu sửng sốt, không hiểu chuyện gì diễn ra trong đầu cô gái ấy.
"Chị giúp em đi. Giúp chúng em được giải thoát."
"Em tính nói rằng cuộc hôn nhân này đang ràng buộc giữa em và Tử Nghiêm sao? ". Hạ Minh Châu vẫn không thể nào tin nổi việc diễn ra.
Nhưng Hoa Châu phải nhanh chóng kết thúc thôi, cô sợ nếu cứ chần chừ kéo dài thời gian như này, lí trí của cô sẽ bại trước con tim mất.
"Đúng. Đây là lời thật lòng của em. Cầu xin chị làm đơn và đưa bức thư này cho anh ấy. Em xin chị đấy."
"Từ tận đáy lòng em sao?".
"Đúng." Hoa Châu cứng rắn nhìn thẳng vào Hạ Minh Châu.
"Thật điên rồ".Hạ Minh Châu bàng hoàng nhìn cô lắc đầu cười bất lực."Em đã không thực hiện đúng lời hứa năm ấy của em rồi. Chị thật thất vọng."
Hoa Châu nghe thấy điều này trái tim cô như bị chọc thủng một lỗ. Nghĩ lại lời thề thốt năm tháng ấy khiến cô hổ thẹn khi đứng trước Hạ Minh Châu, hổ thẹn với Dịch Tử Nghiêm, hổ thẹn với lòng mình....
Bao nhiêu kí ức của năm tháng ấy cứ chạy ùa về, Hoa Châu cô chịu không nổi, bao nhiêu sự cứng cỏi, kiên cường cô xây dựng bấy lâu nay giờ vụn vỡ.
Hàng nước nóng ẩm chảy dài trên má.
Hạ Minh Châu sửng sốt.
Sau cùng, nhìn thấy bộ dạng của cô, Hạ Minh Châu cũng hiểu được phần nào.
"Chà...Vậy là em thất hứa thực rồi.Đến phần chị nhé! Chắc em không phiền đúng không?". Hạ Minh Châu cầm tờ giấy trên tay cô, quay bước ra hướng cửa chính." Chị sẽ giúp em. Yên tâm." Nói rồi Hạ Minh Châu khuất bóng sau cánh cửa.
Căn nhà giờ đây yên tĩnh, chất chứa bóng dáng cô đơn, đau khổ của cô.
Hoa Châu không kìm nén nổi nửa rồi. Nước mắt tuôn xối xả che mờ hết tầm nhìn. Cô bật khóc thành tiếng, thật to thật to như muốn gào lên cho trời thấu, như muốn xé toạc cơn mưa rào ngoài kia.
Ngực cô đau thắt. Hoa Châu mệt nhoài ngồi bệt xuống nền đất lạnh giá.
Thực ra cô chưa hết yêu anh, chưa bao giờ. Nhưng nghĩ lại thì chắc chỉ có mình cô là yêu anh nhiều, anh với cô quả thực khác biệt. Cô chỉ cảm thấy từ trước đến giờ anh đối với cô chắc chỉ là động lòng nhất thời.
Li hôn là cách hay để cho nhau sự giải thoát nhưng cách đó đối với cô sao mà đau đớn quá.
Thôi thì hãy để cô khóc hết hôm nay thôi, sự kiên cường cứng cỏi của Hoa Châu nhé.
........................................................................
"Tử Nghiêm, mình vào nhé...". Hạ Minh Châu đứng ngoài cửa nói vọng vào.
Dịch Tử Nghiêm tay chân làm việc liên hồi, đống tài liệu trên bàn chất đầy thành tầng cao che gần hết dáng người anh, chỉ để thò ra phần mái tóc đang chuyển động không ngừng.
Nghe thấy tiếng Hạ Minh Châu nhưng anh vẫn không có động thái chào đón nài mà vẫn tiếp tục công việc.
Hạ Minh Châu có chút nhọc lòng với hai con người này, tiến đến bàn làm việc và đưa thẳng hai tờ giấy trước mặt anh.
"Việc còn lại, cậu kí. Mình ra ngoài đây."
Dịch Tử Nghiêm ngẩng đầu mệt mỏi."Lại công việc gì à? Cậu để trên sấp kia đi, tý tôi làm tiếp."
"Của Hoa Châu đấy. Có lẽ mình cũng không cần giải thích đâu. Em ấy nói hết rồi, ở trong đấy luôn. " Hạ Minh Châu bất lực nói tiếp." Dừng lại chút và giải quyết việc hai người trước đi đã. Ây...chết tiệt. Đau đầu với hai người quá." Nói rồi, Hạ Minh Châu thô bạo đóng cánh cửa, đi ra ngoài.
Dịch Tử Nghiêm nhíu mày nhìn hai tờ giấy trên bàn, linh cảm có việc không lành.
Sau khi xem xong, Dịch Tử Nghiêm lặng lẽ bước đến cửa sổ, mở rèm ra. Ngoài trơi mưa giông hỗn loạn trong lòng anh cũng thế.
Một hồi ngắm mưa xong, môi Dịch Tử Nghiêm khẽ nhích lên.
Anh quay lại bàn làm việc thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
" Hừm...Có lẽ phải thay đổi toàn bộ thôi." Nụ cười có như không thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt góc cạnh, ngũ quan săc nét đầy quyến rũ của anh.