Hoa Châu mệt mỏi mở mắt. Không biết cô ngủ được bao lâu. Nhưng Hoa Châu biết, cái nắng gắt luồn qua khe cửa sổ và chiếu thẳng vào mặt cô khiến da đỏ lên đã đánh thức cô dậy.
Dù vẫn còn mệt nhưng Hoa Châu cố gắng bước xuống giường để dọn dẹp.
Dọn dẹp mãi đến tận chiều tà,Hoa Châu thấm mệt, cô ngồi bịch xuống nền đất.
Trước mặt cô là những thùng giấy đựng những kỉ niệm của cô và anh. Phải cố gắng lắm mới quyết định vứt đi được.
Hoa Châu nhìn vào khoảng trống không gian, đôi mắt mệt mỏi ủ rũ.
Cô nhìn lại từng thứ hộp, chiếc kẹp tóc anh tặng cô lần hẹn hò đầu tiên, con gấu bông anh và cô gắp được khi chơi thú máy, quyển album ảnh chất chứa những tấm hình, chặng đường anh và cô đi qua,... Tưởng chừng như có thể lấp đầy quyển sổ ấy nhưng đáng tiếc nó sẽ chỉ dừng lại ở nửa mà thôi.
Cô đắn đo cầm quyển album lên, lật từng trang một, hàng nước mắt không tự chủ mà lăn tràn khóe mi.
Cô cẩn thận cất lại, nặng nề đứng dậy, chật vật ôm thùng giấy to đùng. Cuối cùng cô cũng không nỡ vứt chúng đi, cánh cửa nhà kho khép lại.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Chị ổn không? Thế là chị 'hết' với anh Nghiêm rồi sao?". Tiểu Ngạn dè chừng hỏi.
Hoa Châu chỉ im lặng trang điểm không đáp như là một câu trả lời dành cho Tiểu Ngạn.
Tiểu Ngạn tinh ý không dám nói thêm gì nữa. Cố gắng làm lơ không biết gì để đưa bầu không khí quay lại.
"Á!!! Tôi xin lỗi... xin lỗi.... Cô có sao không?". Một giọng nữ cuống quýt từ phía cửa vọng lại.
Hoa Châu vì tiếng hét của cô gái kia làm cho giật mình, đường kẻ mắt bị lệch đi. Cô vừa giận vừa tò mò quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
Hướng về phía cửa hình như có vụ ẩu đả giữa hai người, vì nhiều người tụ lại khá đông nên cô không nhìn cụ thể sự việc như thế nào.
Khi đứng dậy đi tới, Hoa Châu thấy một cô gái ăn mặc bình thường đang nửa người nằm trên đất, một tay ôm mặt, tay kia thì chống nửa thân trên đưa con mắt đáng thương hướng về người đã đẩy cô ta xuống.
Hoa Châu thử đưa mắt theo hướng cô gái kia nhìn. Hóa ra cô gái ấy đụng phải nhầm người rồi, cô ta chính là người đóng vai nữ chính của bộ phim này.
Vì nhờ tiền mới lấy được vai chính cộng thêm sự đãi ngộ đặc biệt nên cô ta rất hống hách, coi thường mọi người đặc biệt là những diễn viên thấp kém như cô.
"Cô...Cô Hạ, chiếc váy này bao nhiêu? Tôi có thể đền cho co...". Chưa kịp nói hết câu cô gái kia bị cắt ngang không thương tiếc.
Thương Hạ tức tím người khi thấy có ai đó nhất là những người lạ mặt nghèo hèn gọi thẳng tên cô trước mặt nhiều người, cô ta giận dữ quát: " Đền?! Cô có mà đền nổi. Chiếc váy này là bản giới hạn chỉ có năm mươi chiếc trên thế giới thôi đó. Nói đến đây cô tự hiểu rồi mà. Đúng chứ?".
Cô gái kia mặt vẫn không cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt Thương Hạ.
Thương Hạ không hiểu tại sao khi bị nhìn như vậy cô ta cảm thấy áp lực vô cùng. Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt kia, nó thật sâu như muốn nhấn chìm cô ta xuống đáy vực thẳm vậy. Cô ta bắt đầu khó chịu và cố tránh nhìn.
May sao lúc này đạo diễn đoàn làm phim kịp thời tới giải vây, Thương Hạ không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chịu bỏ qua chuyện này.
" Này, sao không làm như mọi hôm vậy? Đây đâu phải hành động thường ngày của cậu khi bị đụng chạm đâu chứ?" Quản lí bên cạnh Thương Hạ nói.
"Chả biết. Cô ta gây cho tớ cảm giác gì đó kinh khủng khó tả lắm. Thôi thì có chấp, cô ta cũng không chả nổi tiền đâu. Bỏ qua cũng được."
Quản lí kinh ngạc nhìn Thương Hạ. Nhưng đúng là cô gái kia tạo cảm giác gì đó là lạ. Có vẻ như sắp có vụ gì đó xảy ra
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Này, cô không sao chứ?". Hoa Châu cẩn thận tiến lại hỏi.
"Tôi không sao, không sao hết." Cô gái kia vội đứng dậy phủi quần áo rồi tiếp tục cúi xuống nhặt dụng cụ trang điểm lên.
"Cô là thợ make up mới đến?".
"Đúng vậy ạ." Cô gái lịch sự trả lời.
Hoa Châu nhìn qua cũng biết là người có học thức, chắc chắn sẽ không làm việc gì trơ trẽn như cố tình công kích hay gây náo loạn. Có lẽ vụ việc vừa rồi là không may mà thôi.
Thật tội nghiệp, mới đến mà chọc phải nhân vật lớn của đoàn. May sao hôm nay Thương Hạ 'hiền lành' bỏ qua.
Cô gái kia đã nhặt đồ xong, tươi cười nhìn Hoa Châu hỏi.
"Cô cũng là diễn viên của bộ phim này sao?"
"À,không hẳn đâu. Tôi chỉ là diễn viên phụ của phụ và hôm nay cũng mới đến đây giống như cô vậy." Hoa Châu đưa tay gãi đầu, khi nói về điều này khiến cô tự ti vô cùng.
Cô gái kia thấy vẻ lúng túng của Hoa Châu trong lòng cũng mở ra hơn với cô một chút.
"Không sao, tương lai mai ngày sẽ tốt hơn thôi nếu cô có năng lực tốt." Cô gái động viên." Tôi tên Giang Tịnh Thi, cùng nhau làm việc tốt nhé."
Mặc dù cơ thể mệt mỏi bị bàn tay ai đó đập mạnh động viên, cảm giác thật..... Nhưng cô lại mỉm cười rất tươi, có thể cô và Giang Tịnh Thi sẽ là bằng hữu tốt sau này không chừng. "Tôi tên Hoa Châu, còn việc cô muốn gọi tên tôi thế nào cũng được"
"Cô dí dỏm thật. Vậy tôi sẽ gọi cô là... Thương Tiếc."
"Ủa gì vậy? Chơi chữ hả? Không hay đâu nha"
" Rồi rồi, để cho hay tôi vẫn nên gọi tên thường nhỉ?"
"Hừm hừm! Nên vậy đi "
Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ăn ý, nên thời gian trôi qua nhanh lúc nào không hay
" Chị Châu, đến phân cảnh có chị rồi nè." Tiểu Ngạn từ bên ngoài cửa rèm noí vọng vào
Lúc này Hoa Châu trở lại trạng thái căng thẳng trước đó của mình. Kiểm tra lại lớp trang điểm, quần áo,..
Tất cả hành động này của Hoa Châu đều được quan sát bởi cặp mắt bên cạnh.
Giang Tịnh Thi lại thêm điểm đánh giá tích cực về con người này, trong lòng không khỏi dấy lên sự tò mò. Cô quan tâm, có trách nhiệm với công việc như vậy thì năng suất cô dành cho nghề là bao nhiêu?
Cùng với sự hứng thú nhất thời, Giang Tịnh Thi đi ngay theo sau cùng Hoa Châu tiến vào hội trường.
"Cô Hoa, tác phong nhanh đấy! Mau lại đây." Biên kịch của đoàn bận rộn cắm đầu vào sấp giấy trên tay.
Hoa Châu nghe gọi, bước chân dài hơn tiến đến.
"Đây, phân cảnh của cô. Cái này không cần thoại nhiều, chỉ cần biểu cảm. Mau vào kia thay đồ cùng các cô kia đi, rồi cô ra nhanh đọc qua qua chút nhé." Biên kịch ân cần dặn dò.
Hoa Châu đã thay đồ xong. Nhân vật cô đóng là nữ tiếp viên hàng không. Kích cỡ trang phục khá vừa vặn và không hở hang khiến cô cảm nhận được rằng sự chu đáo của đoàn làm phim với mọi người
Nếu có cơ hội cô hy vọng sẽ được làm việc chung với họ lần nữa.
Điều cô cảm thấy kinh ngạc trong đợt làm phim lần này chính là vai cùa cô được xuất hiện xuyên suốt cả một tập phim. Dài hơn gấp chục lần so với những lần đóng trước.
Trong lòng Hoa Châu không ngần ngại dâng lên ngọn lửa sung sướng. Bao nhiêu mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần đều cứ thế tiêu tán hết. Cô đã nạp đủ năng lượng cho cả ngày nay rồi.
Giang Tịnh Thi nhân lúc Hoa Châu đang nhập vai trước ống kính. Cô lẻn lấy kịch bản xem. Miệng bỗng nhoẻn lên kì lạ.
" Chà, phải có kĩ năng đảm nhận nhiều cảm xúc mới diễn trọn vai này được. Hừ, mấy tên biên kịch quèn, nhân vật khó chơi này mà cũng không biết sao? Lạy trời cho cô thành công, bạn mới." Giang Tịnh Thi lẩm bẩm trong miệng. Nói đoạn cô toan đứng dậy đi ra phía ngoài.
Đúng như kịch bản, Hoa Châu xuất hiện nhiều hơn so với các nữ diễn viên đóng đồng vai khác. Có lẽ cũng nhờ vào nhan sắc khá ưa nhìn này giữa đám đông nhân vật phụ nên cũng nhận được chút sự ưu ái nào đó không chừng.
Trong người nâng nâng một niềm cảm xúc khó tả. Đang chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo thì người đóng vai nữ chính gặp một số vấn đề phát sinh nên xin về trươc.
May sao cảnh cuối của cô không có sự góp mặt của nữ chính mà chỉ có nam chính và các nhân vật chính tuyến phụ mà thôi.
Sau một hồi nhập vai chuyên sâu cô mới cảm thấy người lả đi rất nhiều, từng cơn mỏi cơ ập đến như muốn đánh ngã cô.
Nhưng cô đâu phải dạng sẽ dễ dàng chịu khuất phục như thế chứ. Hoa Châu quật cường cố gắng vào sau cánh gà, sắp xếp đồ đạc rồi đi về
Cảnh cuối này cũng hành xác cô ghê gớm. Phải đóng vào vai bị bắt cóc, gương mặt biểu cảm sợ sệt hoang mang đủ thứ nhưng chưa hết sự thực về nhân vật cô đóng cũng khiến cô bất ngờ không nhẹ khi đoc kịch bản.
Đến cuối cùng kẻ dẫn đầu một nhánh của tổ chức chính là cô gái chân yếu tay mềm. Và cảnh tâm đắc nhất của cô chính là việc nhân vật không chịu đầu hàng, không bán đứng tổ chức,chấp nhận xuyên viên đạn vào đầu trong nụ cười chua chát mà hạn phúc.
Gần tới cửa màn thì Tiểu Ngạn chạy tất bật từ đâu tới, trông con bé không giấu được niềm sung sướng khiến cô cũng vui lây.
"Chị Châu, nay chị đỉnh nhất luôn. Em vừa nghe tin này nè, đáng nhẽ ra nhân vật chỉ đảm nhiệm lần này dự định ban đầu là cho sao hạng B đó. Nhưng người ta từ chối vì nó ngắn. Ai cũng vậy hết, nên là chị mơi có cơ hội đóng thử đó."
Tiểu Ngạn nói tiếp. "Thấy chưa, thấy sức mạnh của chị chưa? Cân cả vai diễn của sao hạng B mà mặt tươi tỉnh hơn như thế này. Chẹp chẹp... Em biết chị em đỉnh lắm mà..."
"Thôi,thôi.Cô tám nói nhiều quá. Đầu tôi bị cô làm cho đau thêm nè." Hoa Châu mỉm cười phàn nàn
"Em biết rồi." Tiểu Ngạn ngoan ngoãn đưa đầu về phía Hoa Châu mong muốn được cô xoa.
Nhưng Hoa Châu vừa mới xoa nhẹ một cái thì đoàn làm phim đang nhốn nháo hết cả nên
Vì tính tò mò bẩm sinh, hai cô gái nhanh chóng chạy đến chỗ ồn ào nghe ngóng.
Mấy người trong đoàn làm phim cũng nhanh chân chạy đến xem xét.
"Ôi trời, nghe bảo đoàn làm phim gặp rắc rối to rồi. Mau đi xem thôi, cầu cho đừng xuất hiện cái cụm từ oái ăm ' đắp chiếu' nha. Số em khổ lắm, sẽ sống sao đây?". Một tiếng của nữ nhân viên chạy qua Hoa Châu nói.
Nghe vậy, mặt mũi cô xám xịt lại. Đó là vấn đề nhạy cảm nhất với cô. Công sức cô cả ngày nay không thể đổ sông đổ biển đươc.
Hoa Châu tức tốc chạy đến hội trường.