Em Thích Nắng Anh Thích Mưa

" Này, có chuyện gì mà ồn ào thế?". Một người nói nhỏ.

"Hình như các diễn viên rủ nhau bệnh hay sao ý biên kịch đang sốt sắng ở kia kìa." Một người khác hiện trường truyền đạt lại.

Lời nói của hai cô gái nhỏ nhưng đủ để Hoa Châu nghe thấy.

Cô khẽ thở dài vì nghĩ đây là chuyện kì lạ nho nhỏ thôi, nhưng chưa được bao lâu cô phải tự đổ gáo nước lạnh lên người.

Mặt Hoa Châu biến sắc, tay run bần bật nắm lấy tay Tiểu Ngạn.

Trong đầu nhảy chữ liên tục.

Dù cho cô chỉ đóng trong một tập thôi nhưng nếu diễn viên nghỉ bệnh, phim bị trì hoãn thì sẽ rất lâu mới lên sóng và mọi người sẽ không được xem cảnh của cô rồi cứ thế sẽ mãi chẳng có làn sóng đổi mới nào cả.

Càng nghĩ,huyết áp Hoa Châu càng giảm.

Cô bất ngờ loạng choạng, chân vấp phải Tiểu Ngạn khiến thân ngã ra sau.

Trong lúc chới với may sao Giang Tịnh Thi không biết chạy từ đâu đến kịp thời đỡ lấy cô.

Khung cảnh đỡ nhau như tái hiện từ phim ra đời thực khiến cho khá nhiều ánh nhìn đổ về.

Hoa Châu kinh ngạc nhìn Giang Tịnh Thi hồi lâu, ấy vậy mà lúc mơ hồ cô ảo giác như Dịch Tử Nghiêm là người chạy đến đỡ mình.

Hoa Châu bối rối vội đứng dậy cảm ơn Giang Tịnh Thi rồi quay mặt ra hướng khác cố nén cảm xúc không nên còn xót lại.

Giang Tịnh Thi bước lại gần cửa tò mò nhìn vào bên trong rồi hỏi Tiểu Ngạn:

"Có vụ gì mà Hoa Châu lại sốc đến mức sắp ngã vậy?"

"Đoàn làm phim đang gặp rắc rối với vụ của diễn viên. Em cũng chẳng biết cụ thể như thế nào. Còn việc Hoa Châu ngã ra chắc là chị ấy lo tập phim chị đóng sẽ còn lâu mới lên sóng." Tiểu Ngạn vừa đỡ Hoa Châu vừa đến chỗ Giang Tịnh Thi để nói.

Giang Tịnh Thi mặt có chút khó coi, đổi chủ đề rồi cả ba rời khỏi hậu trường.

Đi được một lúc thì Giang Tịnh Thi quay sang Hoa Châu nói.

"Lúc trước hai mình làm quen nhưng chưa kịp cho nhau phương thức liên lạc. Giờ có thể cho tôi của cô được không?"

"Tất nhiên là được rồi. Tôi rất mừng khi có thêm bạn mới mà." Hoa Châu nói, tay đoan rút điện thoại trong túi ra.

Giang Tịnh Thi bất ngờ khi vào trang cá nhân của Hoa Châu. Hoàn toàn trống không, không một bài đăng, chia sẻ hay một tấm ảnh đại diện có mặt cô cũng không có.

"Trời, hóa ra chị hơn em một tuổi. Mà nom trang cá nhân của chị xem, làm diễn viên mà không tự quảng bá mình thì làm sao đòi nổi tiếng được chứ?"

Hoa Châu bất ngờ trước câu nói đột ngột của Giang Tịnh Thi.

"Bắt buộc phải đăng ảnh mình lên ư?"

"Đương nhiên rồi. Các nhân vật đại chúng, ảnh hậu, thị hậu, ảnh đế và các ca sĩ nổi tiếng họ đều làm thế cả. Mục đích là khẳng định nhan sắc, tài năng và hơn nữa làm tăng lượng tương tác với fan." Giang Tịnh Thi Nhiệt tình giảng giải.

"Chị ấy bị bệnh tự ti về nhan sắc, em cũng đã khàn cả cổ khuyên rồi mà có chữa được đâu." Tiểu Ngạn nói bằng giọng chán nản.

Hoa Châu đưa cặp mắt khó chịu cùng biểu cảm em thử nói thêm câu nữa chị sẽ cắt lưỡi của em.

Như nhận ra sát khí Tiểu Ngạn câm nín, nhịn cười.

Giang Tịnh Thi khóe mắt giật vài cái, cái con người trước mặt cô đúng là kì quặc, thôi bậy nể tình làm bạn sau này có dịp sẽ tân trang lại cho cô ấy.

Cả ba đã xuống gara. Giang Tịnh Thi và Hoa Châu chia tay nhau, mỗi người đi về một hướng.

Đi được nửa đường Hoa Châu nhớ ra một việc liền bảo Tiểu Ngạn mang đồ ra xe trước còn cô thì quay lại phim trường.

Đến cửa vào cô thấy hành động kì lạ của Giang Tịnh Thi.

Không xa cũng không gần, Hoa Châu thấy rõ Giang Tịnh Thi mới đó mà nhanh chóng thay quần áo, mặc lên mình chiếc váy đen sang trọng, chỉnh lại mái tóc quê mùa, đeo cặp kính râm, giặm thêm chút son phấn như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

Sống lưng Hoa Châ khẽ rùng lên cơn lạnh, rốt cuộc cô ta là ai?

Hà cớ gì phải hóa trang thành một người bộ dạng lướt khướt trước mặt mọi người rồi ra về dưới bộ dạng quý cô như này.

Chắc chắn có gian tình. Trực giác Hoa Châu vốn nhạy bén nay càng như nhạy bén hơn. Có khi nào Giang Tịnh Thi cố tình làm vậy để hại đoàn phim?

Không, không thể nào có chuyện đó. Hoa Châu nghĩ tới đây là người bạn mới của cô nên không dám nghĩ xấu thêm điều gì nữa.

Cô không muốn có bất kì suy nghĩ xấu đằng sau lưng bạn bè cả.

Hoa Châu theo phản xạ quay người lại khi thấy Giang Tịnh Thi lái chiếc xe thể thao sang trọng đi ngang qua.

Dù không muốn, nhưng nội tâm Hoa Châu vẫn không thể kìm lại mà dấy lên sự nghi ngờ.

Sau khi quay lại phim trường nói chuyện với đạo diễn về việc cho cô xin lãnh lương trước, cô quay trở về xe với bộ dạng thẫn thờ.

Tiểu Ngạn tò mò không biết cô nương nhà mình vừa làm chuyện gì mà mới về đã bày ra bộ mặt như người mất hồn thế này, Tiểu Ngạn cất giọng hỏi.

"Chị Châu, vừa xin lãnh lương mà người ta không cho à?"

"không phải."

"Vậy có chuyện gì thế?". Tiểu Ngạn thắc mắc.

"Không có chuyện gì đâu. Chúng ta đi ăn lẩu rồi về thôi nào." Hoa Châu trở về trạng thái bình thường, đeo dây thắt an toàn rồi quay sang vỗ vai Tiểu Ngạn.

Khi nghe thấy đi ăn lẩu, Tiểu Ngạn bỗng chốc nở hoa, không suy nghĩ gì nữa liền lái thẳng xe đi.

Trên đường đi dù không muốn nhớ lại nhưng từng hành động vừa rồi ở gara của Giang Tịnh Thi cứ hiện lên trong tâm trí.

Chắc chắn có việc gì đó uẩn khúc.

Hoa Châu quay ra hỏi Tiểu Ngạn đang say sưa vui vẻ lái xe.

"Này Tiểu Ngạn, em nghĩ sao về việc một người có vẻ giàu có cải trang đi làm nhân viên bình thường tại một nơi cũng hết sức bình thường?"

Tiểu Ngạn trả lời luôn theo phản xạ. "Chắc ngườu ta có việc riêng không thể nói, hoặc là làm nhiệm vụ bí mật gì đó, hoặc đơn giản là họ thích vậy. Sao tự dưng chị hỏi em?". Tiểu Ngạn nghi ngờ trước câu hỏi đầy khả nghi này.

"À không có gì...Chị đọc một tình tiết của tiểu thuyết mạng, không hiểu nên hỏi em." Hoa Châu kiếm cớ lé tránh.

Tiểu Ngạn cũng hết nghi ngờ, hăng say lái xe tiếp. " Chị cũng mê tiểu thuyết rồi cơ đấy. Nào, đi ăn lẩu thôi, Gẹt Gô!"

Trong lòng Hoa Châu như vừa được mở ra một lối đi. Cô quyết định không nghĩ đến việc này nữa. Dù gì thì cô sắp phải bận rộn kiếm việc tại đoàn phim khác mà. Có gặp lại Giang Tịnh Thi thì cũng chắc chỉ là hẹn nhau thôi, chứ tình cờ chắc không đâu.

Với tâm trạng thoải mái, Hoa Châu quyết định tối nay phải ăn thật đã, thật no nê rồi mới chịu về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui