Chương 26
“vậy…..” cô ngừng một cái “ có vẻ thú vị, em vào xem được không?”
“là của khoa chúng ta, em có thể vào, người nhà không tính phí” anh nhẹ nhàng nhúng vai, nắm tay cô vào.
“ah…uhm…”
Cô đi vòng vòng một hồi, chân không nhất nổi nữa mới chịu ra, cô nhăn mặt, níu áo anh lại “ sắp đến giờ em diễn rồi, em đi trước nha”
“ anh đi với em, ở đây cũng xong việc rồi”
“cũng được” cô gật đầu
Lúc nãy còn thảnh thơi đi tới đi lui, vừa về tới chổ cô liền bị Lam Lam chửi như tát nước vào mặt “ cậu có biết mấy giờ rồi không, chỉ còn có 35’, cậu có lầm không vậy, nói đi một chút, một chút của cậu gần ba tiếng, không phải chứ hả”
“calm down, cậu không cần xối xả vậy đâu” cô giờ giờ hai tay, ngăn ngăn Lam Lam lại
“xối xả…! cậu nghĩ mình là máng nước à” trên đầu Lam Lam xuất hiện nhai vạch ngang
“thôi thôi, vẫn còn hơn nữa giờ mà, đâu cần gấp” cô cười xòa.
Lam Lam kề sát vào mặt cô “ cậu có biết câu: nước đến chân mới nhảy không, ý là chỉ mấy người như cậu đấy”
“hả….anh Minh Vũ cũng ở đây…” Lam Lam nhìn sang bên cạnh cô, mếu mặt.
“chào em” anh lịch sự nghiêng người chào Lam Lam
“anh ấy nói muốn đến xem” cô liếc nhìn anh “ thôi mình đi chuẩn bị đây, còn phải thay đồ nữa”
“ uhm…lát nữa gặp, nhanh lên đó”
Cô vừa đi khuất anh liền quay sang Lam Lam “ anh nhờ em một chuyện được không?”
LamLam khó hiểu nhìn anh, sau đó cũng không do dự mà gật đầu.
Khi tất cả đều biểu diễn xong, chỉ còn mỗi tiết mục của cô, cô hít sâu một cái, mỉm cười nhìn Lam Lam “ đến lượt câu đấy” cô vừa nói, hướng mắt đến Lam Lam và Lục Thành. “cố lên”
“Biết rồi, bà cô” Lam Lam cốc đầu cô một cái rồi bước lên, từng bước từng bước nhẹ nhàng trong chiếc trắng, cô nắm tay Lục Thành, nhẹ nhàng mỉn cười.
Tiếng nhạc cất lên, du dương sâu lắng, giọng Lam Lam cất lên, cả sân trường đều im thin thít,
If the hero never comes to you
If you need someone you're feeling blue
If you wait for love and you're alone
If you call your friends nobody's home
Vừa hết đoạn, Lục Thành từ bên kia của cây Piano bước đên nắm tay Lam Lam, nhìn vào mắt cô, giọng hát trầm ấm cất lên
You can run away but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I'll show you there's a destiny
The best things in life they are free
Cô đứng dựa vào thanh sắt phía sau sân khấu, nhắm mắt lại lắng nghe, quả thật cô không sai, khi chọn bài này để Lam Lam hát, giai điệu du dương, thêm giọng hát của Lam Lam, nó càng trở nên u sầu hơn, cô mỉm cười, tay cầm chặc ống micro, hít thở một cái, quay người hướng mắt về sân khấu.
Bài hát vừa kết thúc, phía dưới sân khấu vốn im thin thít bỗng nhiên như vỡ òa, họ không phải là chê bai, mà là phấn khích, một phần nào đó là xúc động, những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, đúng như dự đoán ban đầu của cô, nó…..ngoài sức tưởng tượng.
Lam Lam từ trên sân khấu bước xuống, nháy mắt với cô một cái, miệng cười ẩn ý, cô khó hiểu, chỉ nhẹ cười, từ từ bước lên, cô không đến giữa sân khấu mà đi thẳng đến vị trí của cây Piano, nhẹ nhàng ngồi xuống, dáng điệu vô cùng thanh nhã, cô để mic lên trên, hai tay đặt lên phím đàn, từng nốt nhạc vang lên, phía dưới bỗng nhiên yên lặng hẳn đi.
“ cậu ấy có thể đàn….sao?” Lam Lam phía dưới, ngước lên nhìn cô, tròn mắt ngạc nhiên.
“ em không biết sao?” Lục Thành nói
“ em không biết, em chỉ biết cậu ấy có thể kéo violin, còn piano chưa từng thấy cậu ấy chơi, cũng chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến.” Lam Lam vừa nói, ánh mắt tập trung vào người cô.
“ trước đây, ở trường có mở một concert, nhưng hôm đó người đánh piano lại vắng mặt, vì là concert có tầm ảnh hưởng lớn, nên cô ấy mới lều mà lên đánh thay, lạ thay…nó lại thành công vang dội, concert đó đã mang đến một tiếng vang lớn cho trường bọn anh, và tiết mục đó còn giành giải quán quân đầu tiên về mặt âm nhạc, đưa danh tiếng trường anh đi rất xa, nhưng lúc đó….” Lục Thành ngập ngừng một chút, nhếch mép cười vừa rồi hướng ánh mắt đến cô.
“hả…?”
“không có gì đâu, xem đi” Lục Thành cốc đầu Lam Lam
Lam Lam cũng không nói gì, quay lại nhìn anh, gật đầu một cái.
Khúc nhạc đầu vừa ngưng, cô đứng lên cầm mic hướng về phía trước sân khấu, bài hát vang lên, hình ảnh cô gái tóc đen dài trong bộ váy trắng, đơn giản mà thoát tục, khi giọng hát cô cất lên, mọi người như nín thở, không ai nói điều gì, giống như mọi thứ điều bị cuốn theo bài hát của cô.
Em thật sự rất nhớ anh, quá nhiều ưu tư khiến em không biết giãi bày thế nào cho phải, những gì muốn nói nhất, phải bắt đầu từ đâu đây anh?Liệu anh có nhớ em như em nhớ anh không?Nếu như không có anh, không có những quá khứ đó,thì chắc em sẽ không đau lòng như thế này….