Không để cho Lục Cẩn Y và Hồ Nhất Thiên được như ý nguyện.
Vương Tiêu Thất cho người tới bắt giữ Hồ Nhất Thiên sau đó ép buộc cô phải lên xe để trở về với mình.
"Vương Tiêu Thất anh buông tôi ra.
Tôi sẽ không về với anh đâu." Lục Cẩn Y bị Vương Tiêu Thất nắm chặt lấy tay kéo đi thì vô cùng khó chịu, hai cổ tay cô đã bị nắm tới đỏ ửng và đau rát.
"Anh không được phép đưa cô ấy đi." Hồ Nhất Thiên cố vùng ra để giữ Lục Cẩn Y ở lại nhưng sức một người sao mà đấu lại được với sức của ba tên cao to vạm vỡ?
Anh cứ vừa nhích ra được một chút là bọn họ lại kéo anh lại.
"Nếu anh ta còn tiếp tục muốn chống đối như vậy mấy người cứ thoải mái ra tay dậy bảo anh ta đi, không cần phải lo gì hết." Vương Tiêu Thất lạnh lùng buông lời rồi rời đi cùng Lục Cẩn Y.
"Anh bị điên rồi à Vương Tiêu Thất? Anh mau bảo bọn họ dừng tay lại đi.
Đừng đánh nữa." Lục Cẩn Y lo lắng cầu xin cho Hồ Nhất Thiên nhưng Vương Tiêu Thất không hề bỏ lọt tai lời cầu xin của cô.
Chỉ chăm chăm muốn kéo cô đi, không chút thương tình để mặc cho Hồ Nhất Thiên tiếp tục bị đánh.
Hôm đó Hồ Nhất Thiên bị đám người kia đập cho một trận thừa sống thiếu chế.t.
Lúc bọn chúng chịu dừng tay thì cũng là khi anh chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy nổi nữa chứ đừng nói là đi tìm Lục Cẩn Y.
"Khố.n nạ.n!!!" Hồ Nhất Thiên giận dữ gầm lên trong tuyệt vọng.
Trở về nhà với Vương Tiêu Thất, Lục Cẩn Y nhất quyết cự tuyệt mọi thứ.
Không ăn không uống không uống không nói chuyện với bất kỳ ai.
Kể cả cho đó có là dì Dương đi chăng nữa cô cũng không chịu mở lời.
"Tôi xin cô, cô nói hay ăn chút gì đó đi được không? Đừng như vậy chỉ thiệt thân thôi.
Tất cả đều tại tôi.
Là tôi bất cẩn gọi điện mà không để ý cậu ấy đang đi vào, để cậu ấy tìm được cô là lỗi ở tôi nhưng tôi xin cô ăn chút gì đó đi được không." Dì Dương thành khẩn xin lỗi nhưng Lục Cẩn Y vẫn không động tĩnh gì, chỉ ngồi thừ ra đó.
Nhất định muốn chống đối với Vương Tiêu Thất.
"Cô muốn như thế có phải không? Được.
Tôi cho cô toại nguyện.
Để xem cô còn im lặng tới bao giờ?" Vương Tiêu Thất thấy cô cứ mãi như vậy liền khó chịu lại gần kéo tay cô đứng dậy.
Lục Cẩn Y bị anh bắt đứng lên tuy không nói gì nhưng cô vẫn cố sức phản kháng lại anh.
"Cậu Vương Tiêu Thất cậu nhẹ tay với cô ấy một chút đi được không? Tôi sợ cậu nắm chặt như thế sẽ làm cô ấy đau đấy!" Dì Dương năn nỉ cầu xin Vương Tiêu Thất nhẹ tay.
"Im đi." Vương Tiêu Thất không quan tâm lời bà đang nói, cơn tức giận đã khiến anh mất kiểm soát chỉ còn muốn Lục Cẩn Y phải nghe theo lời mình.
Rồi anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên tay không tốn chút sức lực nào bởi vốn dĩ cô rất nhẹ.
Chỉ khoảng bốn mươi mấy cân.
"Thả tôi xuống! Vương Tiêu Thất anh mau thả tôi xuống bằng không tôi sẽ gi.ết anh đấy!" Lục Cẩn Y bị Vương Tiêu Thất bế lên như thế liền lo lắng không thôi.
"Cô giỏi thì làm thử xem." Vương Tiêu Thất không ngại thách thức lại cô.
"Bốp!!!" Lục Cẩn Y thẳng tay vả vào mặt Vương Tiêu Thất.
Chưa bao giờ cô giận anh đến mức muốn đánh anh đến như thế.
Vương Tiêu Thất bị cô tát đúng là rất đau nhưng anh không hề lên tiếng dù chỉ một lời.
Bước đi mỗi lúc một vội vã hơn đi về phía phòng ngủ.
"Cạch." "Sầm!" Tiếng cửa phòng đóng mở nhanh chóng thay nhau vang lên.
Lục Cẩn Y bấy giờ sợ thật rồi.
Cô không còn dám hung hăng nữa.
Vương Tiêu Thất đặt cô xuống giường, cả người anh ngay sau đó lập tức đè lên cô.
"Đừng mà.
Xin anh đấy! Đừng làm trò ghê tởm đó với tôi.".