"Cô Lục Cẩn Y..." Dì Dương ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng gọi Lục Cẩn Y ngay trong lúc cô đang nói chuyện với Hồ Nhất Thiên.
Điều này bất ngờ đã doạ sợ Lục Cẩn Y cô một phen thật rồi.
"Có...!có chuyện gì vậy?" Lục Cẩn Y lo lắng hỏi bà.
"Xin lỗi...!nhưng không phải là cậu Vương Tiêu Thất đâu ạ." Dì Dương biết Lục Cẩn Y đang lo lắng cái gì nên lập tức trấn an cô ngay.
"Mà tôi định nói là nếu như cô muốn nhận món quà sinh nhật của cậu ấy thì tôi có thể nhận giúp cô, quà của người đang nói chuyện với cô đó.
Nói là tôi ra ngoài mua đồ thì chắc là sẽ không bị phát hiện đâu."
Dì Dương từ đầu đã đứng ở gần đó quan sát thái độ của Lục Cẩn Y, thấy cô có vẻ như rất muốn nhận quà nên bà liền đề nghị giúp cô nhận nó.
Kể ra bà cũng thật là quá vô tâm rồi.
Hai năm qua sống cùng cô ở đây, bà luôn tự cho rằng bà là người thương và hiểu Lục Cẩn Y nhất nhưng hoá ra lại không phải như vậy.
Bằng chứng là hai năm qua bà đã hoàn toàn quên mất một điều rằng, Lục Cẩn Y cũng có ngày sinh nhật.
"Liệu có ổn không?" Lục Cẩn Y lo lắng hỏi lại, cô không chắc là làm như vậy có tốt thật hay không nữa.
"Ổn mà.
Tôi bình thường vẫn phải đi ra ngoài mua đồ ăn về nấu ăn nên cậu ấy sẽ chẳng nghi ngờ gì cả đâu.
Chỉ cần quà cậu ấy gửi không quá to và cồng kềnh thì tôi nhất định có thể giúp cô mang về đây rồi giả vờ như đã mua nó ở ngoài về." Dì Dương nói.
Ở đầu dây bên kia, Hồ Nhất Thiên hình như đã nghe thấy mấy lời này của Dì Dương, anh vui mừng vội vàng nói tiếp lời vào vào với bà ấy.
"Thật ra không phải cái gì cồng kềnh lắm đâu.
Chỉ là một cái cây với một con búp bê móc len thôi và cả hai đều khá nhỏ gọn."
Lục Cẩn Y nghe thế nhưng cô vẫn rất do dự.
Cô không chắc là liệu có thật sự thuận lợi giống như dì Dương đang nói không nữa.
Nếu thuận lợi thì tốt thật đấy nhưng mà nếu không thuận lợi thì đây chính xác là thảm họa.
"Nhưng mà Vương Tiêu Thất có thể cho người theo dõi cả bà nữa đấy! Nhỡ anh ta biết được rồi làm sao?" Lục Cẩn Y lo lắng hỏi dì Dương.
"Sẽ không sao đâu ạ? Tôi không có bị cậu ấy theo dõi.
Chỉ có cô thôi." Dì Dương giọng điệu chắc chắn nói.
Cố gắng thuyết phục Lục Cẩn Y nghe bà.
Lục Cẩn Y nghe thế do dự mất một lúc, thế nào lại đồng ý cho ý kiến này của Dì Dương thật.
Có lẽ là sẽ không sao thật đâu.
Chỉ cần trong hai hôm nay cô chịu khó ngoan ngoãn nghe lời Vương Tiêu Thất một chút và không để anh ta nghi ngờ gì cô thì có lẽ là Dì Dương sẽ thuận lợi hơn trong việc đi lấy quà cho cô rồi.
Cứ thế, trong hai ngày liên tiếp, Lục Cẩn Y tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Vương Tiêu Thất.
Và nếu như anh không làm gì quá đáng, tuyệt nhiên cô sẽ không chống cự anh kịch liệt như trước nữa.
"Mau lại đây!" Vương Tiêu Thất lãnh đạm nói.
Một tay đập mạnh xuống ghế ra hiệu cho Lục Cẩn Y đi tới.
Lục Cẩn Y nghe vậy liền nắm chặt tay, từ từ lại gần chỗ anh.
Chỉ cần qua tối nay nữa thôi.
Cô nhận được quà rồi thì sẽ không phải ngoan ngoãn như vậy nữa.
"Ngồi xích lại đây một chút đi!" Vương Tiêu Thất khó chịu ra mặt khi Lục Cẩn Y cố tình ngồi xa mình một khoảng như thế.
"Anh cần nói gì, cứ nói.
Tôi đang nghe đây!" Lục Cẩn Y ngoan ngoãn thật đấy nhưng cô cũng không thể quá ngoan ngoãn được, tránh cho Vương Tiêu Thất lại nảy sinh nghi ngờ.
"Ngày mai là sinh nhật cô phải không? Chúng ta đi ăn một bữa."
"Tôi không muốn đi." Lục Cẩn Y ngay lập tức cự tuyệt.
Lại là cự tuyệt.
Từ lúc cô hiến mắt cho anh xong thì như biến thành một con người khác vậy.
Lúc nào cũng muốn được cự tuyệt anh, không còn là dáng vẻ của một Lục Cẩn Y từng mê mẩn anh như trước nữa.
"Vì sao? Không phải cô vẫn luôn muốn đón sinh nhật cùng tôi sao?"
"Bây giờ tôi không còn muốn nữa rồi."
"Muốn đón với người khác rồi à?"
Ngữ điệu khi hỏi câu hỏi này của Vương Tiêu Thất hoàn toàn bình thường nhưng vì hỏi trúng tim đen của cô nên Lục Cẩn Y cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
"Không có!" Nén nỗi sợ vào bên trong, Lục Cẩn Y quả quyết nói.
"Ừ.
Tốt nhất là như thế.
Bởi bây giờ cô có muốn cũng không thể bên ai khác ngoài tôi đâu?"
Lục Cẩn Y nghe vậy đột nhiên nở một nụ cười trông mới thật ảm đạm làm sao.
"Cô như vậy là có ý gì?"
"Tôi vốn đã chế.t tâm từ lâu rồi.
Anh có cố gắng giữ tôi lại thì tình yêu tôi dành cho anh cũng không thể trở lại được nữa đâu."
"Hết yêu tôi rồi? Thế vì sao lại còn hiến mắt cho tôi?"
"Vì muốn trả hết mọi ân oán cho anh đó.
Có thể anh không biết nhưng người năm đó gây ra tai nạn cho anh thực chất là bố tôi.
Ông ấy say rượu, lái xe và đâm vào anh, rồi chạy tiền, bảo trợ lí nhận hết mọi tội lỗi giúp ông ấy.
Tôi cũng mới biết chuyện này sau khi lấy anh về thôi.
Cha làm con trả, vốn dĩ cũng là chuyện thường tình.".