Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả


Vết sẹo là huân chương của một người đàn ông nhưng gấu nhỏ không muốn Tiểu Hoàng bé bỏng của mình bị va chạm.
Cũng may độ đàn hồi của cái xô nhựa này còn tốt chán, chất liệu đủ bền để không bị sự thô bạo của Otis làm hư.
Kiều Thất Tịch ôm thùng rồi thở dài một hơi.
Tuy nhiên nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng gấu ta lập tức trào lên cổ họng.

Cậu chợt nhìn thấy bầu không khí giữa Otis và gấu mẹ không biết đã trở nên căng thẳng tự bao giờ.
Kiều Thất Tịch chưa hiểu lắm, tại sao cái cảnh tượng này lại thay đổi chóng vánh đến như vậy?
Chẳng lẽ do hồi nãy gấu mẹ rống lên một tiếng?
Thiệt luôn chớ, Kiều Thất Tịch thở dài.

Đều là gấu trưởng thành và có con hết trơn hết trọi rồi, cả hai có thể chín chắn lên một chút giùm không?
Ủa mấy người có thể cư xử giống người lớn tí được không?
Nói thế nào cậu cũng là căn nguyên của mâu thuẫn, Kiều Thất Tịch cũng nên chạy tới… Xí, trước hết cậu phải đặt Tiểu Hoàng ở ngoài vòng chiến thật cẩn thận đã, sau đó mới chạy tới.
Ở bên này, Otis và gấu mẹ đang ngẩng cao đầu nhìn nhau, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ với tần số khác nhau nghe như một cuộc cãi vã.
Thực ra đó chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi.

Otis đang bảo vệ uy nghiêm của mình bằng cách cảnh cáo gấu mẹ không được làm ra hành động vừa nãy, nếu không hắn sẽ không khách sáo.
Đúng là gấu mẹ có nhận được lời cảnh cáo nhưng nó sẽ không chịu thua kém.

Nó gắng hết sức bảo vệ lớp phòng tuyến của mình và quyết không thương lượng gì hết.
Đây quả nhiên là một sự khiêu khích không cần bàn cãi.
Chỉ cần người đứng trước mặt một Otis hùng mạnh không phải là mẹ ruột của hắn, có lẽ hắn đã động thủ ngay lập tức.
Thực tế thì giữa bọn họ đang tồn tại một mối quan hệ huyết thống ràng buộc.

Ngoài tiếng gầm gừ mang tính uy hiếp ra, Otis vẫn chưa thực sự làm cái gì cả.
Song, mấy tiếng gầm chói tai này cũng đủ khiến màng nhĩ chấn động, đầu óc choáng váng và ngực tức từng cơn.

Chưa kể đến việc hai con gấu này cùng gầm lên, hiệu ứng còn ấn tượng hơn gấp bội, như thể âm thanh hai cái loa lớn được bật lên một cùng lúc hòa vào nhau.
Kiều Thất Tịch run lẩy bẩy liếc nhìn con kia gấu nhỏ kia và phát hiện một điều rằng, mặc dù nó đang núp sau lưng mẹ mình nhưng khí chất toàn thân vẫn rất bình tĩnh, giống như nhìn riết rồi cũng quen.
Rõ ràng mấy con gấu nhỏ hơn cậu một vòng đều vững vàng như chó già, mình làm gì có mặt mũi để run rẩy chứ.
Kiều Thất Tịch lập tức định nghĩa lại vai trò của mình lần nữa.

Cậu chạy ra chỗ Otis đang hung hăng với gấu mẹ rồi dụi vào người hắn, phát ra hai tiếng nũng nịu, ai ui, là tiếng kêu mềm mại vô cùng.

Cậu tính bảo Otis kệ nó đi và dạy cho nó một bài học sơ sơ là được rồi.
Bộ tính đi so đo với một bà mẹ đơn thân thật à?
Thái độ nũng nịu của gấu nhỏ nhanh chóng dời đi sự chú ý của Otis và hắn ngay lập tức dừng việc gầm rú với gấu cái.

Sau đó hắn cúi đầu xem xét gấu nhỏ vừa bị gấu cái dọa sợ, rồi chuyển đổi thành âm thanh dịu dàng trầm thấp.

Phỏng chừng gấu cái và gấu con đối diện mà nghe thấy chắc hẳn rất ngạc nhiên.
Khỏi cần nói, Kiều Thất Tịch đã quá quen thuộc với việc này, Otis hung hăng với cậu mới là lạ.
Không sao không sao, cậu bèn liếm liếm cọ cọ khuôn mặt đẹp trai của Otis.
“Au…” Động tác này trước kia làm không tốn sức mấy, nhưng bởi vì nửa khuôn mặt hiện tại đang sưng tấy, chỉ cần chạm nhẹ thôi là đã cảm thấy đau rồi.
Vì đau nhói nên Kiều Thất Tịch cứ lầm bà lầm bầm.

Cậu vừa bực bội khẽ hừ một tiếng, Otis bèn đau lòng, không còn thời gian để lo lắng cho gấu mẹ và gấu em gái.
Mặc dù đây không phải là ý định ban đầu của Kiều Thất Tịch nhưng cậu lại vô tình đạt được mục đích của mình.

Tuy con đường đi khác nhau nhưng lại đến cùng điểm đích, và đoạn đường này đi vô cùng êm thắm.
Gấu mẹ và gấu em gái chắc chắn đang khó hiểu thấy rõ, chúng nó ngơ ngác nhìn Otis liếm láp người gấu trắng đực nhỏ, động tác nhẹ nhàng vô tận, giọng nói vô cùng trầm thấp và trìu mến.

Đây là con gấu đực to lớn và hung dữ hồi nãy hả?
Khiến gấu không thể tin được.
Một màn nồng nặc mùi thuốc súng bỗng chốc tan đi, thay thế bằng một cảnh tượng ấm áp.
Otis dùng hết sự dịu dàng mà mình có để an ủi bé gấu trắng bị ong mật chích mặt sưng vù vù.

Cho đến khi cậu hết lầm bầm vì đau, hắn mới dám thả lỏng tinh thần.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra kế hoạch săn mồi vĩ đại của mình và dẫn gấu nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Sau cơn nguy hiểm vừa rồi, Kiều Thất Tịch quyết định tự mình ngậm thùng nhỏ… Bởi vì hai má sưng vù đội thùng rất khó chịu nên ngậm nó sẽ tốt hơn.
Trước khi đuổi theo bước chân của Otis, cậu to gan quay lại nhìn gấu mẹ và bé gấu con một chút, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Giá như có thể giao lưu thì tốt biết mấy, cậu sẽ rủ bọn họ cùng lên đường.
Bé gấu Bắc Cực với hình dạng kỳ cục thử ôm tâm lý may mắn, bất ngờ sử dụng ngôn ngữ gấu ê ê a a nói chuyện với gấu mẹ và gấu em gái, sau đó vắt chân lên cổ chạy.
Trên thực tế, ngay cả khi Kiều Thất Tịch không làm điều này, bọn họ vẫn lên đường chung với nhau.
Mục đích của gấu mẹ cũng giống với Otis, bọn họ đều đang tìm kiếm một địa điểm có thể săn mồi và đây chính là mục tiêu của tất cả gấu Bắc Cực, nhưng phương hướng lựa chọn sẽ khác nhau.
Lại nói tới điểm này, quả không hổ danh là mẹ con, rất nhiều hành vi của họ đều để lại dấu vết.
Kiều Thất Tịch quay lại liếc mắt nhìn thì thấy gấu mẹ đơn thân vẫn còn ở phía sau, trong lòng cậu rất vui.
Vì đối phương đã có thể chung sống hòa thuận với Otis nên việc đi theo bọn họ phần lớn sẽ tránh được một số nguy hiểm.
Trong hành trình kế tiếp, hai lớn hai nhỏ, bốn con gấu Bắc Cực luôn đồng hành cùng nhau.
Máy bay không người lái chụp được khoảnh khắc vô tình gặp gỡ giữa hai con gấu Bắc Cực trưởng thành.

Quá trình giao tiếp bất thường này chắc chắn đã dẫn đến rất nhiều ham muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tại sao Otis lại đồng ý đồng hành với con gấu cái kia?
Chẳng lẽ nó là một Alexander khác?
Không, không thể nào.
Nếu cẩn thận phân tích so sánh thì thái độ đối xử của Otis với con gấu cái là hoàn toàn không đếm xỉa.
Vốn dĩ Otis không thèm đối xử với gấu cái dù chỉ là 1% cách nó đối xử với Alexander, cho nên con gấu đó không thể nào là một Alexander khác được
Vẫn còn một khả năng khác, lỡ đâu đó là mối quan hệ mẹ con thì sao.

Mọi người cứ tiếp tục suy đoán mối quan hệ của chúng và cho rằng khả năng hợp lý nhất chính là mẹ con ruột thịt.
Hình như đây là cách giải thích duy nhất rồi.
Khoảng cách ước lượng để đến điểm săn mồi Otis nhắm trúng cần phải đi thêm hai ngày nữa.
Ai cũng đói lả, đặc biệt là gấu mẹ và bé gấu cái con, mấy ngày nay chúng cực kì mệt mỏi.
May sao chỉ còn đi hai ngày nữa thôi là đến nơi rồi, khoảng cách này vẫn nằm trong phạm vi tạm chấp nhận được.
Sự bền bỉ và bình tĩnh là những bài học đầu tiên mà gấu mẹ dạy cho đàn con của mình, vì đây là những phẩm chất quan trọng mà chúng phụ thuộc vào để sinh tồn, và hầu như không có con đường thứ hai để đi.
Kiều Thất Tịch: Suýt nữa thì…
Muôn vàn gấu Bắc Cực: Cậu im miệng.
Hai ngày ngắn ngủi rong ruổi trên đường, bốn con gấu Bắc Cực lấy gia đình làm gốc, hai con một tổ mạnh ai nấy làm.
Họ ngầm duy trì một khoảng cách an toàn nhất định, con ai thì người đó lo chăm sóc thật tốt.
Có lẽ đối với đôi mẹ con gấu kia, lần đồng hành này đơn giản chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ và đơn thuần giữa thiên nhiên.
Còn đối với Kiều Thất Tịch, bọn họ đã phát triển thành một tình bạn cách mạng sâu sắc, và đúng vậy, hai ngày nữa thôi thì gấu nhỏ và gấu bé sẽ được nô đùa với nhau, chơi cái này cái kia…
Nói thế nào nhỉ, chú gấu Bắc Cực nhỏ đang nằm trên lưng gấu mẹ, đung đưa đôi chân bé nhỏ của mình và chợp mắt thật dễ thương.
Vừa giống đám mây trên trời vừa giống kẹo đường ngọt lịm
Nếu được sờ, được ôm, thậm chí được hun một cái thì tốt biết mấy.
Mỗi lần nhìn thấy gấu nhỏ là Kiều Thất Tịch lại nghĩ tới điều đó, tiếc là không làm được gì cả.
Kiều Thất Tịch đang ngủ giữa chừng bèn chui từ trong lồng ngực Otis ra, sau đó cậu dựa vào thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ của hắn rồi trộm nhìn gia đình gấu đằng sau.
Á, Kiều Thất Tịch ngốc nghếch bỗng dưng nghĩ tới cái lý tưởng mong ước mà chưa bao giờ thực hiện được của mình, ấy vậy mà Otis đều có thể hưởng thụ mỗi ngày.
Sờ nè, ôm nè, hun nè, ngay cả chân và… cái chỗ không thể miêu tả hắn đều không buông tha.

A A A, gấu trắng nhỏ càng nghĩ càng dỗi, gừ gừ cắn lên lưng Otis.
Lúc này Otis đang ngủ trưa nhưng ý thức thì vẫn chưa mất.

Hắn có chừa lại một dây thần kinh để trông trẻ, song bị cắn một cái bất ngờ lắm chứ.
Mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng Otis không hề tức giận.

Theo suy nghĩ logic đơn giản của hắn, hắn cho rằng Kiều Thất Tịch đang đói.
Một lát sau, Otis nhấc tay gỡ nhóc con này ra khỏi người mình rồi ôm đối phương vào lòng thật chặt, thậm hắn còn dùng cằm để đè cậu lại.
Cứ như vậy, toàn thân gấu Bắc Cực nhỏ từ trên xuống dưới chỉ có cái mũi là lộ ra ngoài, à đâu, còn lộ ra hai cái má.
“!!!”
Đối diện với hoàn hoàn cảnh nguy hiểm và đáng sợ như Thái Sơn áp đỉnh, Kiều Thất Tịch cảm thấy có một sự sai sai không hề nhẹ ở đây.

Kể từ khi mùa hè nóng bức kéo đến, cũng đã khá lâu rồi Otis chưa ôm cậu ngủ như vậy.
Không khác gì ôm một cái bếp nhỏ là bao.
Sự xuất hiện của gấu mẹ hôm nay đã khơi dậy lòng cảnh giác của Otis.

Và cũng để tránh gấu nhỏ chạy lung tung khi hắn ngủ say.
Hắn dứt khoát bao bọc cậu cứng ngắc.
Kiều Thất Tịch bất lực và không thể làm gì được, cõi lòng mong muốn được xoa gấu nhỏ của Kiều Thất Tịch bị Otis chà đạp không một chút thương xót, ngay cả khoảng trống để nhúc nhích cũng không có.
Đại khái chỉ vào thời điểm này của gấu sinh thì Kiều Thất Tịch mới thấu hiểu cảm giác đau thương của phận ăn nhờ ở đậu.
Nhưng nói gì thì nói, nếu phải lựa chọn giữa hiên ngang lẫm liệt bỏ nhà ra đi và cam chịu tiếp tục đau khổ thì khả năng cao Kiều Thất Tịch sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau.
Trong khoảng thời gian ngày vùng cực, đàn gấu Bắc Cực phải giữ vững thói quen ngủ hơn năm tiếng mỗi ngày.
Đi ngủ chính là một cách hiệu quả để loại bỏ mệt mỏi và bổ sung năng lượng.
Nếu bị thương, chúng có thể thông qua giấc ngủ để chữa lành thương thế.
Hai má của Kiều Thất Tịch vào ngày đầu tiên thì hơi hơi sưng, ngày thứ hai rất rất sưng, đến ngày thứ ba, cũng chính là cái ngày bọn họ đến địa điểm săn mồi, vết sưng bắt đầu từ từ biến mất.
Thật sự tốt quá đi, chứ cậu sắp mất kiên nhẫn khi cứ phải ôm cái mặt heo trương phình này nhảy tưng tưng suốt!
Điều này không chỉ khiến cuộc sống hàng ngày của cậu bị trì hoãn mà còn làm chậm trễ việc thông đồng với gấu con.
Lại nói, vịnh biển có thể săn mồi là một nhánh sông có diện tích đáng kể, lòng sông không sâu lắm, nhiệt độ nước biển xanh nhạt khi đước mặt trời chiếu vào sẽ ấm hơn biển sâu nhiều.
Cá voi trắng cùng với đàn con đặc biệt thích tụ tập về đây, số lượng rất đông.

Từ ảnh chụp trên không của nhánh sông này có thể thấy rõ hình dáng của cá voi trắng.
Những bệnh nhân mắc hội chứng sợ hãi lỗ tròn thậm chí có thể sinh ra mâu thuẫn với bức ảnh.
Tuy số lượng cá voi trắng nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là có thể dễ dàng bắt chúng nó.
Đối với mấy con gấu Bắc Cực bị bỏ đói trong một khoảng thời gian, muốn bắt được một con để giải tỏa cơn đói thì cần một chút may mắn.
Gấu mẹ kinh nghiệm dày dặn đối mặt với con mồi gần trong gang tấc mà không tỏ ra chút hoang mang và vô cùng lý trí.
Có lẽ nó biết, không thể kích động được bởi kế tiếp còn phải tham gia một trận chiến quyết liệt.
Một lúc sau, gấu mẹ tìm thấy một tảng đá thích hợp để săn mồi trên biển, tiếp theo chỉ thấy nó nằm yên trên đó.
Lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Bé gấu Bắc Cực cái một tuổi hơi dè dặt chờ ở bên bờ.

Mặc dù Otis gần đó không thèm đếm xỉa đến nó nhưng khí tức mạnh mẽ của hắn vẫn khiến nó cảm thấy sợ sệt và bất an.
Otis vừa quan sát mặt nước vừa dẫn Kiều Thất Tịch thâm nhập vào chỗ sâu của dòng chảy, còn phải phân chia địa điểm săn mồi với gấu mẹ.
Chú gấu Bắc Cực thân hình to lớn im hơi lặng tiếng bước lên những tảng đá gần mặt nước, còn bé gấu trắng nhỏ đi theo sau cũng vươn đôi chân be bé để thăm dò, nhưng càng ra xa nước biển càng sâu, vì thế gấu ta chỉ có thể đứng trên khu vực nước cạn chờ đợi và trông theo bóng lưng của Otis.
Mỗi lần Otis đi săn, Kiều Thất Tịch đều cảm thấy Otis ngầu bá cháy, đã vậy lại còn bí ẩn và đẹp trai.
Sự kiên nhẫn và bình tĩnh, mưu lược và dứt khoát khi ra đòn cuối cùng khiến người khác không thể dời đi ánh mắt lấp lánh ngôi sao.
Nếu như Otis là người, chắc chắn hắn phải là một anh chàng đẹp trai cao ráo, có tính cách hướng nội và tạo cho người khác cảm giác đáng tin, Kiều Thất Tịch nghĩ thế.
Trong làn nước ‘không hề’ lạnh giá vào mùa hè này, tay gấu của Otis lần xuống bãi đá ngầm không sâu lắm, mực nước biển hầu như chưa cao qua ngực hắn.
Trong hai mươi phút tiếp theo, hắn bất động và chỉ ngồi xổm giữa biển chờ cơ hội.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nhăn cái mũi để đánh hơi kẻ thù.
Nói đến phương pháp săn bắn của Otis cũng là do gấu mẹ dạy, nhưng trong việc săn bắn, nhờ vào bản chất giống đực mà hắn được trao thiên phú và điều kiện tốt hơn.
So với gấu mẹ ở trên thượng du thì Otis bắt con mồi nhanh hơn, cũng vì vậy mà mùi máu tươi khiến người thèm ăn nhỏ dãi bắt đầu lan tràn ra mặt biển cuộn trào mãnh liệt, gây náo động nhóm sinh vật biển gần đó.
Bằng sức mạnh tuyệt đối của mình, chú gấu Bắc Cực khổng lồ với vẻ mặt đầy sát khí dữ tợn đã được lôi con cá voi beluga lên bờ từ làn nước sâu chỉ trong một hơi.
Lần này, Kiều Thất Tịch xem như đã chứng kiến toàn bộ quá trình săn mồi của Otis ở một khoảng cách gần, ấy vậy mà cậu vẫn cảm thấy khó tin và chưa thể định thần được.
Là một con cá voi trắng thật lớn!
Nó hơi khó để cắn một cách nhanh chóng và chính xác.
Là lực lượng kiếm ăn chính vô cùng hào phóng, Otis mang con mồi lên bờ rồi chia sẻ nó với gấu nhỏ.

Trước khi xé nát nó, hắn rũ những vết nước dính trên người và phun ra đám sương trắng từ mũi.
Tuy khuôn mặt nước nhỏ tí tách nhưng Otis vẫn rất gợi cảm và ngon giai, mà có lẽ hắn không ý thức được điều này.
Kiều Thất Tịch quan tâm chăm sóc Otis trở về sau cuộc săn mồi, vừa kiểm tra đối phương vừa chậc thầm một tiếng trong lòng.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi thì chú gấu Bắc Cực mạnh mẽ anh tuấn này sẽ trở thành thanh xuân của một cô nàng gấu trắng may mắn.
Kiều Thất Tịch vui tươi hớn hở nghĩ tới điều này, sau đó khéo léo ngồi xổm xuống trên mặt đất rồi cười híp mắt và đầy tán thưởng nhìn về phía Otis.
Trong lòng cậu mơ màng hạnh phúc.
Otis hôm nay chính là cậu ngày mai.
Otis lấy móng vuốt xoa xoa mặt một chút, kế tiếp cúi đầu xuống mặt đối mặt với bé gấu hoa si, sau đó dí sát gương mặt đẹp trai của mình lại.
Hắn duỗi cái lưỡi màu hồng của mình ra, không nói không rằng bắt đầu liếm Kiều Thất Tịch ngay tại chỗ.
Áu…
Gấu Bắc Cực nhỏ hò hét trong lòng.

Chời ơi đừng liếm bên trái mà, đau muốn chớt vậy á.
Kiều Thất Tịch theo quán tính quay mặt sang chỗ khác thì lại bị liếm lần nữa, cậu không khỏi sững sờ.

Không phải chứ, trên mặt cậu có dính miếng nước nào đâu mà sao Otis cứ liếm hắn vô tội vạ thế.
Otis!
Bộ anh hông biết mình liếm nhầm đối tượng rồi hả?!
Cậu muốn nói lắm nhưng hình như Otis không thèm đếm xỉa tới gấu ngữ của cậu thì phải?
Kiều Thất Tịch thở dài, trước tiên cậu ổn định phần thân dưới thắt lưng đề không bị liếm tới mức ngã sấp mặt.
Chờ anh gấu đẹp trai bối rối này cuối cùng chuyển sự chú ý sang việc chăm sóc khuôn mặt gợi cảm đang chảy nước của mình, cậu mới tiến lại gần con mồi và bắt đầu ăn.
Tưởng chừng công việc xé bụng con mồi nhỏ cậu có thể tự mình giải quyết, ai ngờ Otis nhanh chóng xen vào.

Hắn từ sau lưng cậu phóng ra hai ba chiêu đã thành công xé nát con cá voi trắng thành mấy khúc.
Phần thịt bụng tươi ngon nhất hắn lại nhường cho cậu như cũ.
Hoàn toàn độc đoán và dã man, cậu không thể nào từ chối ăn được.
Kiều Thất Tịch muốn nói: Otis ơi là Otis, sau này anh sử dụng chiêu này đi mà lấy lòng vợ nhỏ của anh ấy! Em dùng gấu cách (biến thể của nhân cách) này đảm bảo rằng toàn bộ gấu cái lại yêu anh quá cơ chứ.
Cho nên, đừng đối xử như thế với một con gấu phóng túng không thích bị trói buộc yêu tự do…
Khụ khụ, nói đơn giản chính là một con gấu nhỏ ngây thơ vô số tội không thích ăn thịt mỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui