Trong thế giới đại dương mênh mông rộng lớn, khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm.
Cho dù Kiều Thất Tịch chưa từng biết rõ sức mạnh của cá mập Greeland thì cũng hoàn toàn biết được chuyến đi này vô cùng đáng sợ.
Bây giờ là mùa hạ, họ bơi về phương Bắc.
Điều kiện để di chuyển quãng đường dài này đang tốt hơn vào ban đêm, mọi thứ sẽ khó khăn hơn vào ban ngày.
Kiều Tịch hết tập trung tinh thần hết sức để bơi theo sát hình bóng của Otis ở trong làn nước.
Điều cậu sợ nhất là bất thình lình nhìn thấy vây của cá mập.
Việc này là đương nhiên rồi, điều gì đáng sợ hơn việc nhìn đàn cá mập vây quanh mình chứ.
Chẳng qua cậu cảm thấy một con gấu may mắn như bố nuôi mình sẽ không gặp chuyện xui xẻo như vậy
Vừa mới nghĩ thế xong thì sóng nước bên người cậu bỗng trở nên khác thường, chuyển động này rất giống như được tạo ra bởi một loài động vật biển to lớn đang ở gần họ.
Sẽ là con gì đây?
Ngay cả hoạt động của Otis cũng bắt đầu chậm dần lại để quan sát, điều này không khỏỉ khiến cho Kiều Thất Tịch cảm thấy bất an, lo lắng.
Cậu căng người lại, đồng thời dương mắt nhìn bốn phương tám hướng.
Otis quan sát xung quanh, sau đó hắn không để ý nữa mà tiếp bơi nhanh về phía trước.
Việc này chứng minh con vật to lớn tạo ra sóng nước kia không mang đến đe dọa.
Sự thật quả nhiên là như vậy, lúc sau Kiều Thất Tịch đã tận mắt thấy đó là gì.
Hoá ra là hai vợ chồng nhà cá heo Thái Bình Dương.
Loài cá heo này thích hoạt động ở vùng nước sâu khoảng 20m so với bờ.
Đây cũng là loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng.
Những năm gần đây vì tình trạng ô nhiễm môi trường biển ngày càng nghiêm trọng nên khó có thể thấy được bóng dáng của của bọn chúng.
Kiều Thất Tịch may mắn được nhìn thoả thích một lần thì cảm thấy rất phấn khởi vui mừng.
Đại dương rộng lớn thế này, mọi người có thể gặp nhau giống như bèo nước gặp nhau chính là một điều may mắn, điều tuyệt vời nhất là hai bên đều không phải thức ăn của nhau.
Đây là một cuộc gặp gỡ hết sức bất ngờ và tốt đẹp, nếu như có thêm mấy cuộc gặp gỡ như thế này thì hay biết mấy.
Nhưng mà là cá mập thì thôi xincamon.
Làm ơn đừng đến.
Trong suốt hành trình, Kiều Thất Tịch gặp hết loài động vật biển này đến loài khác.
Dường như sau khi trời tối, tất cả các loài đều trở nên hoang dại
Có thể gấu nhỏ thật sự may mắn hoặc có thể là do Otis già dặn khinh nghiệm dẫn đường.
Trong suốt cuộc hành trình, bọn họ hoàn toàn không gặp phải bầy cá mập nào.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tránh hết được mấy chuyện nguy hiểm.
Chuyện nguy hiểm nhất mà gấu Bắc Cực nhỏ gặp là bị một con rùa biển để mắt tới, cứ đuổi theo cậu một quãng đường dài.
Thỉnh thoảng còn há mồm muốn cắn cậu một phát.
???
Kiều Thất Tịch liền nghĩ: phải chăng chân mình có mùi gì.
Nếu không tại sao con rùa chết tiệt này lại không đuổi theo Otis!
Chuyện bị con rùa chết tiệt đuổi theo này, đương nhiên Kiều Thất Tịch không có ý định nhờ Otis giúp mình.
Dù sao thì hiện tại Otis đang hết sức chăm chú dẫn đường, làm sao hắn biết được ở phía sau mình, ngay dưới mặt nước có con rùa biển đang ngấm ngầm gây sự chứ.
Cuối cùng thì vẫn bị con rùa đuổi kịp.
Cậu không còn cách nào khác ngoài lấy chân đá vào đầu con rùa kia, đem nó đạp đi xa thật xa.
Cái này không thể trách cậu quá bạo lực được, chỉ có thể trách con rùa đó không có tinh thần thượng võ thôi.
Sau đó bọn họ không gặp nguy hiểm nào khác suốt quãng đường còn lại.
Không giống với chuyến đi lần trước có thể chậm rãi, ung dung, vừa đi vừa nghỉ.
Lần này thời gian lên bờ để nghỉ ngơi rõ ràng ít đi rất nhiều.
Có vẻ Otis dựa vào năng lực chịu đựng của gấu nhỏ mà gấp rút lập ra kế hoạch đi đường.
Phải làm sao cho thật toàn vẹn, vừa khiến gấu nhỏ không quá mệt mỏi, nếu có cũng phải trong phạm vi giới hạn.
Đến giữa tháng mười một, có một chuyện đáng mừng là tốc độ đóng băng lại của biển băng dang diễn ra rất nhanh.
Hơn chín trăm vạn mét vuông mặt biển đã bị đóng băng, điều này thu hút phần lớn gấu Bắc Cực trở về mặt băng.
Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự khẩn trương của Otis, dường như có điều gì đang thúc giục hắn nhất định phải quay trở lại trên mặt băng càng sớm càng tốt.
Phải đi săn đủ thức ăn để bù đắp cho sự mất mát trong khoảng thời gian qua.
Qua mùa hạ và mùa thu, thể trọng của Otis vẫn luôn dậm chân tại chỗ không tăng tí nào.
Nhưng thực tế hắn và gấu nhỏ vẫn còn đang trong thời kì trưởng thành, cân nặng vẫn còn tăng thêm để có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao trước năm mười tuổi.
Gấu Bắc Cực trưởng thành bình thường có thể thoải thích ăn no trong mùa đông, bọn nó cần tích trữ một lớp mỡ đủ dầy để chuẩn bị cho mùa xuân đến.
Đến mùa xuân, bọn nó sẽ tập trung tìm những con gấu khác giới, sự chú ý đối với thức ăn sẽ giảm xuống, cho đến khi bọn nó tìm được đối tượng mình yêu thích và cùng nhau hoàn thành hoạt động sinh sản của mình.
Mà Kiều Thất Tịch đương nhiên không rõ việc này, cậu cho rằng trong cơ thể Otis đang ẩn chứa một quả cầu lửa cho nên đối phương mới nóng lòng vội vã trở về với mặt băng
Còn cậu, nguyên nhân mà cậu tích cực muốn quay về mặt băng thật sự rất đơn thuần, bởi vì trên mặt băng sẽ có báo biển chứ sao.
Tốc độ đóng băng của biển giúp rút ngắn quãng đường gian nan của hai con gấu Bắc Cực, tin tức tốt này làm Aliexander cười trộm.
Một tuần sau, bọn họ đã mò tới bờ biển băng.
Phóng tầm mắt nhìn ra thấy từng tảng từng tảng băng trắng xóa nổi trên mặt biển ngưng tụ liên kết với nhau, khung cảnh này không thể không nói rằng vô cùng hùng vĩ.
Mà khung cảnh khiến con người cảm thán là ngoạn mục này đối với Kiều Thất Tích hết sức quen thuộc, cậu tự nhiên như về lại quê hương của mình.
Cậu và Otis bơi giữa những tảng băng đang trôi nổi, hướng tới mảng băng đã kết thành khối.
Khi đến đây, Otis bất ngờ thay đổi vị trí dẫn đầu, hắn bơi về phía sau lưng gấu nhỏ, dịu dàng đẩy gấu nhỏ đã vất vả suốt chặng đường tiến về phía trước.
Cuối cùng, đem cậu đẩy lên trên mặt băng.
A a ~
Giâp phút cái mông tiếp xúc với mặt băng, trong lòng Kiều Thất Tịch không nhịn được nhảy nhót reo hò, đạt được thành quả quay về mặt băng rồi.
Tuyệt vời!!
Kiều Thất Tịch ướt sũng cả người ngồi dậy sau đó liền đưa tay lên đầu lấy Tiểu Hoàng xuống, hít thở một hơi không khí trong lành mát mẻ trên mặt băng
A, chú gấu nhỏ là cậu đây đã trở về rồi.
Ngay sau đó Otis cũng leo lên, hắn đứng trên mặt băng lắc đầu qua lại cho lông mau khô, vung vẩy cả người khiến vô vàn giọt băng bay ra.
Động tác mạnh mẽ này vô cùng đẹp trai, hoàn toàn trái ngược với vẻ mềm mại, dễ thương của gấu Bắc Cực nhỏ.
Nếu như nói Kiều Thất Tịch đã quá mệt mỏi không thể nào đứng thẳng lên được thì Otis hoàn toàn có thể đi thêm 50 cây số.
Gấu Bắc Cực nhỏ lười nhác chẳng muốn đứng dậy làm ráo nước.
Cậu làm khô lông bằng cách trực tiếp lăn lộn trên băng, để mặt băng giúp hút khô nước.
Otis cũng có nhu cầu này, hắn liền tìm một khoảng đất trống để nằm xuống, tốc chiến tốc thắng lăn qua lăn lại hai vòng liền đứng đậy chuẩn bị đi tiếp.
Nơi này không an toàn, tầng băng quá mỏng mà còn không có thức ăn.
Hắn xoa xoa gấu Bắc Cực nhỏ đang mỏi mệt nằm dài trên mặt đất không chịu đi, kiên nhẫn cổ vũ cậu đứng lên đi tiếp vì bọn họ cần tiếp tục tới nơi có lớp băng dày hơn.
Kiều Thất Tịch: bây giờ em có thể đứng lên rồi!
Hơn nữa tuyết vẫn còn đang rơi, cũng không có ánh nắng mặt trời, liệu Báo Biển có đi tới đây để gấu Bắc Cực bắt không?
Trong lòng gấu nhỏ nảy sinh thắc mắc.
Cậu tin tưởng rằng vấn đề này sẽ có đáp án sớm thôi.
Bàn chân đi trên mặt băng luôn có cảm giác rất khác, nhờ bàn chân có những đặc điểm cấu tạo đặc trưng mà gấu Bắc Cực có thể đi lại vững vàng trên băng, không dễ dàng bị trượt té.
Biết gấu nhỏ đã không ăn uống gì suốt một tuần nên Otis chân không dừng bước để đi tìm thức ăn.
Nhìn thấy dáng vẻ cùng những bước chân vội vàng của hắn, Kiều Thất Tịch không thể không có cảm giác, cậu đã bí mật rung rộng rồi.
Nói cách khác, nếu không phải vì lo cho mình thì Otis hoàn toàn có thể từ từ mà đi săn.
Thành thạo điêu luyện mới là dáng vẻ của Otis.
Đúng vậy, Otis đang nóng lòng muốn bắt một con báo biển cho gấu nhỏ cả mùa hè chưa từng nếm qua ăn cho bớt thèm.
Kiều Thất Tịch cũng giống như vậy, mặc dù toàn thân đều mệt mỏi nhưng bắt đầu từ giây phút lên bờ cậu đã đặt tâm trí vào việc tìm mùi của đồ ăn.
Nhưng chẳng qua khi cậu ngửi được vị trí chính xác của con báo biển thì người ta đã ngửi ra từ trước.
“…”
Bữa ăn đầu tiên khi lên bờ là một con báo biển đốm.
Loài báo biển này có số lượng rất đông, bọn chúng phân bố khắp nơi ở Bắc Cực, là thức ăn yêu thích nhất của gấu Bắc Cực.
Máu đỏ tươi nhuộm cả một vùng tuyết rộng lớn.
Con báo biển vừa chết xong, thân thể tỏa ra hơi trắng, nguyên nhân là vì nhiệt độ cơ thể chưa kịp tan đi.
Otis nhanh chóng xé phần da cứng của con báo biển để gấu nhỏ có thể ăn phần thịt còn ấm.
Giữa cảnh đất trời đầy băng tuyết được ăn một miếng thịt nóng hổi, đây chắc chắn là lúc gấu Bắc Cực hạnh phúc nhất.
Một con báo biển hoàn toàn không xi nhê để hai con gấu Bắc Cực lấp đầy cái bụng đang kêu gào.
Gấu Bắc Cực nhỏ tự giác không tham ăn để Otis có thể ăn nửa nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn hết đồ những thứ mà gấu nhỏ không muốn ăn, Otis cố ý chạm chạm vào mũi cậu, dừng như có ý muốn nói:
Nhóc thối, anh sớm đã nhìn thấu trò trẻ con của em rồi, nhưng mà em cũng không cần làm như thế.
Kiều Thất Tịch: …
Khụ khụ, gần đây cậu đã quen với giọng điệu kì quái mà mình phiên dịch được.
Quên nó đi, dù sao ý nghĩ chính là vậy.
Tuy mới ăn lửng dạ nhưng thể lực của Kiều Thất Tịch đã khôi phục bảy tám phần, vì vậy ý tưởng muốn ra ngoài đi săn một mình của cậu càng ngày càng rõ ràng.
Cậu ngẩng đầu chạm chạm vào cái mũi của Otis đang nghỉ ngơi, ý muốn dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt suy nghĩ muốn đi săn của mình nhưng Otis giống như không hiểu được.
Hắn híp híp đôi mắt xinh đẹp của mình, cúi đầu liếm láp cậu, thái độ còn thân mật hơn.
Đáng ghét.
Thật sự là nước đổ đầu vịt mà.
Kiều Thất Tịch không còn cách nào khác, đành xoay người đem mông quay về phía hắn.
Sau đó xách Tiểu Hoàng đi thẳng về phía trước.
Sau khi đi được mấy phút Kiều Thất Tịch ngoảnh đầu lại thì phát hiện quả nhiên Otis có đi theo sau.
Ơ kìa!
Hắn không thể tỉnh táo một chút để nhận ra rằng hắn đang là chướng ngại vật trên con đường tiến bộ của cậu hay sao?
Với cái kiểu này thì sao cậu có thể trở thành đệ nhất gấu Bắc Cực trong truyền thuyết được??
Trở thành đệ nhất gấu ăn hại còn tạm được.
Nhưng Kiều Thất Tịch cũng không để ý, cậu tiếp tục tăng tốc bước đi, thầm quyết định lần này dù hắn có nói gì thì cậu cũng đi săn một mình.
Bởi vì gấu nhỏ bước đi khá nhanh, Otis ở phía sau lường biếng đi theo nhưng từ đầu đến cuối không có ý vượt mặt cậu.
Ha ha.
Tình huống này nhìn như điệu bộ của các bà mẹ ở tiểu khu dẫn con xuống lầu.
Chỉ thiếu là trong tay không có cái vòng chống thất lạc.
A a a.
Kiều Thất Tịch có hơi phấn khích, cậu vừa ngửi được mùi của một con báo biển đang ở gần đây.
Trải qua mấy tháng trưởng thành, bản thân gấu nhỏ đã có tính tự định hướng và định vị, cậu cảm thấy mình có thể nắm bắt được rồi.
Vị trí này có thể chính xác tám, chín phần, nhưng chưa được mười.
Sự thật đúng là như thế.
Đi thêm không bao lâu, Kiều Thất Tịch đã nhìn thấy được bóng dáng của con báo biển ở xa xa.
Cơ hội luyện tập đi săn đã đến.
Việc đầu tiên Kiều thất Tịch làm trước khi bắt đầu đi săn báo biển là cẩn thận sắp xếp cho Tiểu Hoàng.
Không có con gấu Bắc Cực nào có bước này vì vậy có con gấu Bắc Cực khác tiến vào trạng thái săn mồi nhanh hơn so với cậu.
Khi Kiều Thất Tịch cất kĩ cái thùng xong, ngẩng đầu lên: “Khoan!!!”
Cậu tìm thấy con báo biển này trước cơ mà!!!
Otis thật không biết xấu hổ, rõ ràng vừa nãy còn rớt lại rất xa ở đằng sau, làm sao mà vèo một cái đã ra đến đây rồi?!
Kiều Thất tịch dậm chân, vừa tức vừa gấp lại không dám đuổi theo làm ẩm lên, tâm trạng cực kì nóng nảy.
Lúc này trông cậu bên ngoài thì ngốc nghếch, đáng yêu, bên trong thì ấn giẩu một vạn câu chửi thảo nê mã, vừa chạy vừa hét trong lòng: “Otis, anh mau buông con Báo Biển kia ra cho em!!”
Một khi đã tiến vào trạng thái đi săn thì Otis hoàn toàn không để ý đến cậu, hắn chính là một kẻ xấu xa, vô liêm sỉ.
Được rồi…
Dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng Kiều Thất Tịch cũng không dám đem báo biển dọa chạy mất.
Cậu chỉ có thể dừng bước ở gần đó, cắn răng nhìn chằm chằm về phía trước.
Được rồi, không phải chỉ là một con báo biển thôi sao?
Trên vùng băng Bắc Cực này, báo biển ba chân thì khó tìm chứ báo biển đốm chẳng phải đều có ở khắp nơi à.
Lại đi tìm một con khác là được.
Quá trình đi săn một con báo biển hơi lâu, nhanh nhất cũng phải mất mười mấy phút.
Otis ngậm báo biển trở về xong, ngẩng đầu quét mắt một vòng ra xung quanh nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng của gấu nhỏ đâu cả.
Nhưng hắn không lo lắng.
Hắn ngửi được mồi của gấu nhỏ đang ở gần đây.
Otis bất đắc đĩ, lắc người, nhặt con mồi lên rồi đuổi theo nhóc hư đốn đang chạy loạn ở đâu đó quanh đây.
Theo lý mà nói, xác suất trong thời gian ngắn mà săn được ba con báo biển là rất thấp, cho dù là kẻ may mắn thì cũng không thực tế chút nào, nếu không cuộc sống của loài gấu Bắc Cực cũng không ảm đạm như vậy.
Trong vòng bán kính 5 km trở lại đây, có lẽ sẽ không xuất hiện thêm con báo biến nào nữa.
Còn những nơi quá xa thì bây giờ không cần thiết.
Kiều Thất Tịch chỉ muốn đi săn một mình chứ không phải là muốn chia tay với Otis.
Đi quá xa vừa buồn vừa tổn thương tình cảm.
Còn khiến đối phương cảm thấy gánh nặng.
Sau đó đã không có thu hoạch gì còn bị Otis đuổi kịp, sau đó gấu nhỏ phải ăn con báo biển không còn ấm.
Cái này là lỗi của hắn.
Otis: …
Thẳng thắn mà nói thì biểu hiện của hắn không có gì đáng chê trách cả.
Được ăn liên tiếp hai con báo biển, hoạt động đi săn ngày hôm nay đến đây là kết thúc, bây giờ là đến thời gian ngủ ngon.
Tìm được vị trí yêu thích của Otis xong, Kiều Thất Tịch úp ngược Tiểu Hoàng xuống đống tuyết, lấy tay vỗ xuống.
Đây là bài học xương máu.
Vì Tiểu Hoàng rất nhẹ nên nếu không cất cẩn thận thì nó có thể dễ dàng lăn đi.
Toàn thế giới ngủ ngon, những vì sao ngủ ngon.
Đương nhiên còn có Otis nữa, hôn chúc ngủ ngon hắn một cái lên má nào.
Trước khi đi ngủ, Kiểu Thất Tịch quyết định ngày mai sẽ thử đi săn lại lần nữa.
Lần này nhất định sẽ không để Otis tiếp tục quấy phá, xen vào việc đi săn một mình của cậu.
Theo định luật Murphy, càng lo lắng điều gì thì điều đó sẽ càng sẽ xảy ra.
Sau khi tỉnh dậy, chú gấu nhỏ cố gắng đi săn một mình thêm lần nữa nhưng cậu luôn luôn bị một con quái vật khổng lồ đi theo sau.
Khi không gặp báo biển thì hắn lười biếng đi theo chung quanh, nhưng ngay khi thấy báo biển thì hắn sẽ lập tức xử lý con mồi trước cậu một bước.
Căn bản không cho gấu nhỏ có chỗ phát huy.
Cho nên không phải là Kiều Thất Tịch không tiến bộ mà nguyên nhân chính là bị phụ huynh cản trở.
Gây trở ngại nghiêm trọng cho sự tiến bộ của cậu
“Aiii.” Cuộc sống không dễ dàng, gấu nhỏ tức giận.
Rõ ràng là tình huống này ngày mai sẽ vẫn còn tái diễn.
Có điều Alexander chưa từng từ bỏ suy nghĩ muốn tự lập.
Dựa trên định vị GPS dược trạm cứu hộ cung cấp, căn cứ nghiên cứu biết được hai con gấu Bắc Cực đã thuận lợi lên được biển băng.
Giữa tháng 11 năm nay tổng diện tích băng ở vùng Bắc Cực đã ít đi một triệu ki lô mét vuông so với những năm trước.
Cứ theo cái đà này thì trong 25 năm nữa, băng ở quanh vùng Bắc Cực sẽ có khả năng sẽ biến mất hoàn toàn.
Không thể không nói đây là một dự đoán rất đáng sợ.
Xem ra mọi người cần phải nhanh chóng tìm ra biện pháp để ứng phó với việc trái đất đang nóng lên.
Nếu không những động vật sống nhờ biển băng sẽ không có nhà để về.
Khi biển băng lan rộng ra, những con gấu Bắc Cực khác cũng lần lượt về tới đây, tích cực đi săn đồ ăn, bổ sung năng lượng và chất béo cho cơ thể, chuẩn bị cho mùa xuân năm sau.
Hai chú gấu Bắc Cực bắt đầu chạm trán với những con gấu Bắc Cực khác.
Trải qua một mùa hạ kham khổ, bọn họ gặp phải những con gấu gầy gò đến thảm thương
Nhưng điều đó không quan trọng, miễn là trong hai tháng tới có thể săn được báo biển thì bọn nó sẽ lại trở nên béo tốt mượt mà.
Sau thời gian hơn hai tháng, mặc dù từ đầu đến cuối gấu nhỏ không có cơ hội đi săn báo biển một mình nhưng cậu vẫn được ăn no nê, cơ thể xương cốt trong đoạn thời gian này phát triển điên cuồng, ngay cả khi đi ngủ cũng có cảm giác như chân mình bị chuột rút.
Mặt gấu Bắc Cực trong kì phát triển này sẽ trông hơi gầy một chút, khuôn mặt thường góc cạnh và trông không đẹp lắm.
Nhưng Kiều Thất Tịch là một ngoại lệ, mặt cậu trước sau đều là tròn trịa mập mạp, không vì cơ thể đang phát triển mà tọp đi.
Trong giai đoạn này không chỉ có cơ thể gấu nhỏ phát triển vì ăn điên cuồng mà Otis cũng trải qua những thay đổi về thể chất khi trưởng thành.
Otis tròn 5 tuổi.
Mùa xuân gần ngay trước mắt đang vẫy gọi hắn, có lẽ trong mùa xuân này hắn sẽ lên chức bố.
Nếu như hắn có thể tìm thấy con gấu Bắc Cực cái mà hắn yêu thích.
Sự điên cuồng ăn uống tiếp tục diễn ra cho đến giữa tháng hai thì có xu hướng giảm dần.
Lúc này Otis đã cao lớn cường tráng hơn, còn càng thêm khỏe mạnh so với mùa hè.
Kiều Thất Tịch tưởng rằng trong khoảng thời gian này vì đã chán ăn thịt cá nên Otis muốn có thời gian chậm lại một chút.
Cậu đang cao hứng bừng bừng chuẩn bị tranh thủ phát triển kĩ năng của bản thân một chút trong khoảng thời gian này, nhưng Otis lại dẫn cậu đi về phía đất liền.
Để làm gì?
Vì sao lại không ở luôn trên băng sống cho thật tốt mà lại muốn đi vào đất liền.
Kiều Thất Tịch nhìn đồ ăn phong phú trên biển băng rồi lại nhìn bóng lưng của Otis, lòng đau khổ!
Cậu vẫn nên đuổi theo nhỉ?
Cuối cùng sau khi suy nghĩ, cậu vẫn tiếp tục đi theo.
Nói thế nào thì Otis cũng có là gấu có kinh nghiệm trưởng thành, đi theo hắn chắn chắn sẽ không sai.
Lúc này Kiều Thất Tịch vẫn còn chưa biết, quá trình sinh sản của gấu Bắc Cực chính là nhưng vậy, đầu tiên là gấu Bắc Cực đực sẽ đi vào đất liền lang thang tìm kiếm.
Nếu như ngửi thấy mùi khiến nó yêu thích thì nó sẽ lần theo hành tung của đối phương.
Sau khi hai con gấu Bắc Cực gặp nhau, con gấu cái sẽ dẫn con gấu đực đi lên vùng đất cao, tìm một vị trí vừa cao vừa khuất để tiến hành giao phối.
Bình thường sẽ là ở trên đỉnh núi, nơi này có thể ngăn các con gấu Bắc Cực khác quấy rầy.
Mấy con gấu đực có thể vì một con gấu cái mà xảy ra cảnh tranh giành, đây là chuyện thường xảy ra vào mùa xuân.
Trong một mùa náo nhiệt như vậy, trạm nghiên cứu dõi theo bọn chúng cả năm đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hiện tại trời còn chưa sáng, chỉ là khúc nhạc dạo của mùa xuân.
Ảnh chụp từ máy bay không người lái cho thấy Otis cũng không tránh khỏi việc bỏ ăn dù cho nó đang mang nhiệm vụ nuôi nấng gấu Bắc Cực nhỏ.
Thời điểm này nó cũng không không thể không đáp ứng nhu cầu sinh sản của bản thân nên đã di chuyển vào trong đất liền.
Như vậy bước kế tiếp chính là tìm một con gấu Bắc Cực khác giới mà nó yêu thích.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của nhân viên nghiên cứu… Ngoại trừ việc Otis vẫn dẫn theo Alexander, cũng không có ý định vứt bỏ nó.
Nghiên cứu viên: A, đây là muốn đem theo con trai đi hẹn hò ư?
Tha thứ cho bọn họ nói thẳng, như vậy thì tỉ lệ thành công có khả năng rất thấp… rất rất thấp.
Otis muốn cùng gấu cái giao phối thành công thì nhất định phải tạm thời vứt bỏ Alexander.
Bằng không nó sẽ không làm ăn được gì.
Otis mang theo mong muốn mang theo con trai cùng với mong muốn sinh sản, bên nào sẽ giành chiến thắng cuối cùng đây??
Những người chú ý đến việc này cũng mỏi mắt mong chờ.
Bóng của núi tuyết trên đất liền hiện ra rõ ràng, nơi đó chỉ có mỗi núi tuyết thôi? Nhỉ?
Nếu không có gì ngoài ý muốn, đây là con đường đẫn đến những ngọn núi tuyết, rốt cuộc thì Otis muốn đi tới đó làm cái gì?
Trong đầu Kiều Thất Tịch tràn ngập hiếu kì, không thể trách cậu vì đã hoàn toàn quên mất ý nghĩa của mùa xuân bởi vì chính cậu đâu có cái nhu cầu này.
Nói thật là từ khi cậu biến thành gấu Bắc Cực, Kiều Thất Tịch chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà Kiều Thất Tịch đã bị ép phải hiểu ra sự thật rất nhanh sau đó.
Trong gió tuyết, cậu cùng Otis tìm một chỗ khuất gió, nằm cạnh nhau ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Kiều Thất Tịch cảm giác được nguồn nhiệt trên người mình rời đi.
Vì đã quen với việc dính vào Otis lúc ngủ nên cậu ngay lập tức tỉnh lại.
Đây là muốn đứng lên đi tiếp à?
Nhưng cậu nhớ rõ ràng là mới ngủ không bao lâu mà…
Gấu nhỏ vẫn còn trong cơn buồn ngủ ngẩng đầu xem xét, rồi toàn bộ thân gấu đều cứng đờ ngay sau đó.
A, cái này…
Cậu ngay lập tức nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Nhưng dù đã nhắm mắt đầu óc cậu vẫn tràn ngập cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Otis ngồi bên cạnh đang giạng chân cúi đầu tự liếm
“…!” Kiều Thất Tịch lắc đầu một cái, nuốn đem cảnh tượng vừa nhìn thấy ném đi thật xa.
A a a, không muốn nhớ lại!
Có điều khi đã bình tĩnh lại một chút thì cậu lại nghĩ: Oa, hóa ra gấu Bắc Cực là như vậy, thật là bá đạo..