Giờ phút này bốn anh em của Liên minh biên giới phía Bắc có biết sắp xảy ra chuyện không?
Đáp án tạm thời là không biết, bình thường khứu giác của sư tử không nhạy bén như vậy, hơn nữa lãnh thổ của Liên minh biên giới phía Bắc rất rộng, bốn anh em ác ma không thể ngày ngày tuần tra bên cạnh.
Nhưng mà, bọn chúng sẽ biết rất nhanh thôi.
Bởi vì xa xa truyền đến tiếng sư tử rống đầy khiêu khích, một tiếng lại cao hơn một tiếng, tất cả tràn đầy đều là uy hiếp và khinh miệt.
Ý nghĩ là, đối phương đã sắp bước vào trong lãnh địa của bọn chúng.
Bốn anh em ác ma là một đám sư tử hiếu chiến, bình thường cho dù những con sư tử khác không khiêu khích thì bọn chúng cũng sẽ đi ra ngoài xâm lược các đàn sư tử khác, sao có thể trơ mắt có sư tử đực khác dám giương oai ở trong lãnh địa của chính mình!
Bốn con sư tử đực chín tuổi vẫn còn đang rất to lớn vạm vỡ, bị khơi mào lửa giận ở trong lòng khiến bọn nó tập kết đứng lên, lao về hướng tiếng rống của kẻ xâm lấn.
Nhưng mà trong lòng vẫn tồn tại một chút kiêng kị.
Tiếng gầm to xuyên thấu của Đại Viên Tử, làm cho bọn nó nhớ lại ký ức một lần duy nhất trong đời ảo não chạy trốn, một lần ở chỗ không quen bị hơn hai mươi con sư tử **, cuối cùng bọn nó lựa chọn chạy trốn.
Nhưng lúc này đang ở trên lãnh thổ của chính mình, làm sao mà có thể chạy trốn!
Hai nhóm sư tử hùng hổ lao tới địa điểm quyết đấu, thấy cảnh tượng to lớn này làm cho nhiếp ảnh gia nhiệt huyết sôi trào, khán giả đang ngồi chồm hổm cũng không giữ được bình tĩnh.
Buổi sáng, so với đi làm ngày thường bọn họ còn tích cực hơn.
Một nhà tài phiệt vung tay và ném ra một phần thưởng lớn: Tiểu đội bảo vệ thảo nguyên xông lên! Giết bốn anh em đao phủ! Trả lại thảo nguyên thanh tịnh!
Một nhà tài phiệt khác tiếp lời: số lượng này không tính là tiểu đội! Đây là liên mình sư tử báo thù! Để trả thù cho cái chết của tám mươi bảy con sư tử trong sáu năm!
: đại thần xấu tính ghê! Thế mà còn có thống kê tỉ mỉ, mẹ nó, tám mươi bảy con, nắm cứng tay!
: riêng liên minh Norman liền đã chiếm hơn mười hai mươi con, báo thù! Báo thù! Báo thù!
Kèn lệnh xung phong sục sôi mạnh mẽ, xe việt dã ở trên thảo nguyên phải bay lên, như vậy mới có thể đuôi theo các sư tử phẫn nộ vụt chạy, nhưng mà sư tử cũng không thích ứng với việc chạy đường dài, Kiều Thất Tịch biết đối thủ cũng chạy nước rút tới, cậu kêu mọi người ở tại chỗ chờ.
Địa thế bên này không tồi, bằng phẳng rộng lớn, cực kì thích hợp làm chiến trường!
Cũng tiện cho nhiếp ảnh gia, không cần khiêng máy móc đi khắp cánh rừng.
Kiều Thất Tịch rất vui khi trận chiến sư tử được ghi nhận lại, cậu đến xâm lược lãnh thổ đối thủ, không có cảm giác tội lỗi!
Giết chết bốn con sư tử tàn bạo độc ác, cậu không cần có cảm giác tội lỗi.
Sau khi ngừng chạy, mười con sư tử đực đứng ở tại chỗ chờ nhiệt độ cơ thể giảm xuống, giờ phút này là sự yên lặng trước bão giông, bọn chúng đứng ở trong bụi cọ không nhúc nhích, thái độ bày thế trận sẵn sàng tiếp đón quân địch, quả thực làm cho người ta nghĩ chúng có trí tuệ.
Điều này khác xa với những đối thủ cáu kỉnh hấp tấp của chúng.
Bốn con sư tử đực mạnh mẽ cường tráng của phương Bắc vọt ra từ bụi rậm.
Bốn con này đực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có sát khí trên người thôi đã cực kỳ đáng sợ
Bọn nó đến chiến trường mà Kiều Thất Tịch chọn, sau đó cả hai bên bắt đầu rống giận.
Tiếng gầm của sư tử đực ở sân nhà tràn đầy uy hiếp và nổi giận, dường như cảnh cáo và xua đuổi bọn chúng.
Mà sư tử đực ở sân khách phái ra vài vị đại biểu, đang rống lại lập tức áp đảo đối thủ.
Người quay phim theo chân những con sư tử đực biên giới phía Bắc đã chứng kiến vô số trận chiến, nhưng chưa bao giờ những con sư tử đực biên giới phía Bắc hung dữ và độc đoán lại không phải trực tiếp đánh nhau mà lại lựa chọn uy hiếp.
Xem ra mười con sư tử đực đứng đối diện làm cho bọn chúng sinh ra áp lực cực lớn.
Như vậy sư tử đực của biên giới phía bắc có dám đánh hay không?
Đương nhiên là dám!
Bọn chúng không tính bốn con sư tử đực chưa trưởng thành vào chung, dường như thứ chúng kiêng kị chính là sáu con sư tử đực trưởng thành kia, khôn ngoan và lão luyện kinh nghiệm chiến đấu, ở trước mặt đám xâm lược một bên uy hiếp, một bên chậm rãi đi lại với ánh mắt độc ác quan sát bọn nó, hiểu rõ bọn nó.
Nhóm báo thù chiến đấu bên kia đã chọn xong đối thủ cho mình, điều này phải được sắp xếp.
Kiều Thất Tịch cùng Đại Viên Tử là hỏa lực mãnh liệt không thể thoái thác mà phải ôm đồm lão Đại của bên kia, đây là tên ác ma trong tâm trí của mọi người, nó rất khó đối phó.
Sư tử trắng tiến lên đẩy vị trí của Kiều Thất Tịch, đẩy Kiều Thất Tịch sang vị trí tiếp theo, xem ra hắn cảm nhận được chỉ có bản thân đối chiến với con sư tử đực đầu lĩnh thì mới có thể nắm chắc.
Kiều Thất Tịch không tranh đoạt với hắn, cậu biết nghe lời mà đứng ở bên người thằng tư Thanh Sương, gánh tên đối thủ thứ hai, ngoài ra Tử Điện và thằng hai Thừa Phong đều tự mình phụ trách một con, bốn con sư tử đực chưa trưởng thành sẽ hỗ trợ chúng.
Các nhiếp ảnh gia vừa rồi nhìn nhầm, mười con sư tử dường như im lặng nhìn chằm chằm đối thủ, vị trí và cách sắp xếp khiến nội tâm những người xem trực tiếp phải gào khóc hét lên!
Rất đẹp trai!
Mấy con sư tử trông thế mà có thể quan sát ra đối thủ mạnh yếu, sắp xếp trận chiến một cách không thể xoi mói.
Mấy con sư tử mang trên danh hiệu báo thù chậm rãi tới gần đối tượng bị báo thù, cơ thể rắn chắc căng thẳng của bọn chúng nhảy lên, không khi gay cấn lên đến đỉnh điểm trong tiếng gầm của những con sư tử.
“Rống ——!”
“Rống ——!”
Không biết là ai ra tay trước, dù sao trong nháy mắt, mười bốn con sư tử gầm một tiếng toàn bộ đánh lên.
Đột nhiên bụi đất bay lên từ bốn phía, một cảnh hỗn loạn.
Không chỉ riêng adrenalin của nhóm sư tử tăng vọt, mà của khán giả cũng trực tiếp bốc cháy!
Âm thanh và phần thưởng của việc cổ vũ cho những con sư tử, quẹt và quẹt màn hình ——
Chỉ thấy trên màn hình, Liên minh sáu sư tử tử cố hết sức cuốn lấy đối thủ của mình, không cho đối thủ và anh em của nó có cơ hội tụ lại hợp lực, bọn nó chính là muốn khiến cho đối thủ lo lắng một cái gì đó!
Mà bọn nó chiếm ưu thế số lượng không cần lo lắng như vậy, chỉ để ý tấn công! Tấn công! Tấn công!
Lão Tát chinh chiến nhiều năm như vậy chắc hẳn biết sức mạnh của sự đoàn kết, nó thoạt nhìn vẫn có ý đồ liên hợp lại cùng anh em để chống địch, nhưng mà con sư tử trắng đang đánh nhau với nó quá mạnh mẽ!
Cả về kỹ năng chiến đấu lẫn sức mạnh.
Otis giương răng nanh sắc bén thon dài ra, cơ thể to lớn nặng 175 ký hướng về phía đối phương đánh tới, một đòn này cùng với âm thanh cuồng nộ, nhiếp ảnh gia thu âm lại bị chấn động đến nhức lỗ tai.
Đối lập với răng nanh của sư tử trắng trẻ tuổi, răng nanh của lão Tát đã có vẻ thua, nhưng sức chiến đấu của nó vẫn không thể coi thường, cùng với sư tử trắng một kích cứng đối cứng, không ai có lợi thế hơn ai.
Thể lực chiến đấu ngang nhau, trong lòng người xem run sợ.
Kiều Thất Tịch có đối thủ của chính mình, mặc dù nghe được động tĩnh đinh tai nhức óc phía bên cạnh cũng không dám quay đầu liếc xem một cái, bởi vì bọn nó cũng đang cố hết sức!
Lão Nhị của bên kia tuy không mạnh mẽ như lão Đại, nhưng mà có danh xưng là **, khí lực cường tráng lại không mất linh hoạt, vừa lên liền tấn công bọn nó mãnh liệt.
Sức chiến đấu mạnh như vậy, khó trách ở trên thảo nguyên lại có thể giết nhiều sư tử đến thế.
Nhưng mà sức chiến đấu mạnh thì như thế nào, bọn nó chính là muốn nghiền nát bốn con sư tử này, nghiền nát!!
: sáu con sư tử lần đầu tiên trải qua việc chiến đấu mày sống tao chết, có thể nhìn ra được trừ sư tử trắng và Alexander, những con sư tử khác hình như chưa quen.
: mấy bé sư tử con, kiên trì nha!
: **, một con sư tử con thiếu chút nữa là đã bị cắn, xứng đáng là mạnh nhất đồng cỏ, ** vẫn còn hung dữ như vậy.
Sư tử chưa trưởng thành là phụ trợ, đối mặt với đối thủ hung tàn cường tráng như vậy mà bọn nó không hề lùi bước.
Cho dù thiếu chút nữa là bị cắn ngay cổ nhưng vẫn đang xông lên lần lượt, chống địch tới cùng cùng với các chú.
: cho nên nếu chúng không chết bây giờ thì sẽ có rất nhiều sư tử phải chết.
Một câu nhắn lại nhìn có vẻ bình tĩnh, lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Kiều Thất Tịch biết, hạ bệ không phải là một biện pháp tốt, bọn họ phải đập tan! Muốn giết sạch một con sư tử, đả kích tin tưởng của đối phương, nhưng cũng có thể kích thích ham muốn chiến đấu của đối phương.
Alexander bày ra tư thế liều mạng, đem phần lớn hỏa lực của đối phướng hấp dẫn về trên người mình, cho đến lúc bọn nó không thể đụng chạm cũng như không thể rời đi, để xem ai cắn ai!
Mặc kệ là ai cắn ai, lúc này là lúc Thanh Sương có cơ hội phát huy.
Nhóm này đang ngênh đón cục diện gay cấn nhất, đối thủ ngã xuống đất nhưng Alexander cũng ngã xuống theo, Thanh Sương liều chết cắn về phía đối thủ, trong cổ họng phát ra âm thanh cuồng nộ trước nay chưa từng có.
Lực cắn và lực hất đầu do bị kích thích tức giận của nó khiến đối thủ gầm lên thảm thiết.
Lúc này Alexander cũng từ giữa thoát thân, đánh về phía đối thủ đang có ý chống trả, mơ tưởng! Làm sao cậu có thể cho đối phương cơ hội chống trả, lần này phải nắm chắc!
Trong lúc mãnh thú đang chiến đấu, tràn ngập tàn nhẫn và máu me, cảm giác đau đớn của bọn chúng cũng chậm chạp đi rất nhiều, bởi vậy dù cho đang đổ máu nhưng không ngừng cũng vẫn chiến đấu và rống giận.
Kiều Thất Tịch: có cục kít ấy, đau chưa đau chưa đau chưa!!!!
Trong nháy mắt bả vai cậu bị cắn, quả thật là muốn phát ra tiếng heo kêu khi bị giết.
Chẳng qua là khoảnh khắc mày sống tao chết thì cậu cũng không có suy nghĩ nào khác, chỉ một lòng chấm dứt việc chiến đấu!
Muốn chấm dứt trận chiến đã kéo dài sáu năm này chỉ có giết chết đối phương.
Alexander và Thanh Sương giết đỏ cả mắt rồi, giờ phút này chỉ có giết chóc!
Trong lúc cắn đối phương, Kiều Thất Tịch chần chừ, hiện tại còn hoài nghi chính mình làm như vậy thật sự có đúng không?
Mặc kệ cờ hiệu gì đó, chính mình có tư cách cướp đoạt đi một sinh mệnh hay không?!
Nhưng chỉ cần một giây do dự, Kiều Thất Tịch biết rõ, có lẽ cậu không có tư cách cướp đoạt đi mạng sống ai đó, nhưng cậu tuyệt đối có tư cách tự cứu lấy sinh mệnh mình!
Giống như sắn bắt bình thường, Kiều Thất Tịch không chút do dự sử dụng sức lực to lớn của mình.
“…”
Mọi người chăm chăm theo dõi trong im lặng và nín thở, nhóm thứ hai phá vỡ thành công.
Trên người Alexander đã đổ máu, sau đó lập tức xoay người trợ giúp đánh nhóm khác, một con sư tử chưa trưởng thành được cậu cứu kịp lúc trong tình huống nguy cấp.
Một con sư tử đực đã ngã xuống, quả thật điều này ảnh hướng rất lớn đến cục diện.
Điều này trước tiên đã làm Liên minh sư tử biên giới phía Bắc càng cuồng nộ, càng táo bạo! Ham muốn chiến đấu của bọn chúng ngày càng tăng, bởi vì cái chết của anh em càng kích thích huyết tính càng mạnh.
Lại càng nói, việc Alexander đổ máu cũng kích thích đối thủ của bọn nó!
Otis ngửi thấy được mùi máu của gấu nhỏ, mùi máu tươi quen thuộc, nó kích thích rất lớn đến con sư tử trắng mạnh mẽ này.
Hắn gầm lên dữ dội về phía đối thủ của mình, răng nanh cùng móng vuốt sắc bén thay nhau ra trận, ở trong cuộc chiến đấu đầy kịch kiệt đối phương cũng không khỏi bị thương.
Tóm lại những con sư tử còn lại trên chiến trường đều giết đỏ mắt cả rồi, trận thế hung tàn và mức độ như vậy làm cho người xem bênh cạnh và cả người đang quan sát cách màn hình tim cũng đập nhanh hơn, im lặng đến cực điểm, thậm chí còn không dám nhìn.
Đây không phải giải trí, đây là một cuộc cách mạng giữa những con sư tử.
Otis bị chọc giận, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hắn không còn áp dụng trò bảo thủ để bảo vệ chính mình nữa, hắn đã liều mạng với lão đại của liên minh biên giới phía bắc cực mạnh, dùng kiểu tấn công 『**』, kịch liệt để nhận được kết quả của cuộc chiến này nhanh nhất có thể!
Nhìn xem ai chết.
Đấu pháp của Cục Bột hung tàn như vậy, làm cho Đại Viên Tử chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, ở một bên như hổ rình mồi chờ cơ hội.
Khoảnh khắc anh em của mình ngã xuống kia quả thật đã kích thích đến lão Tát, hắn điên cuồng chống cự trong một hiệp, nhưng mà anh em Norman không cho nó có cơ hội khỏi trùng vây.
Như năm đó bọn chúng vây quét liên minh Norman, giết sạch tất cả sư tử, còn ăn thịt sư tử cái!
Otis và Đại Viên Tử cuồng nộ bốc cháy bất kể hậu quả, con sư tử khét tiếng của thảo nguyên cuối cùng đã hết chống đỡ nổi, bị bọn họ nghiền nát, đón lấy sự hành hạ, giết chóc của bọn chúng.
“Rống_____” Otis đến gần thân thể đang kéo dài hơi tàn của đối thủ, ngửa đầu rống giận ra oai, giải quyết trận chiến dứt khoát.
Lão đại và lão nhị đã lần lượt ngã xuống, hai con khác cũng không thể chiến đấu, bọn nó bị đả kích lòng tin nghiêm trọng, cuối cùng không cam lòng mà bị lật đổ, thẩm lí và phán quyết.
Âm thanh cuối cùng của chúng vang lên trên đồng cỏ, nhưng lúc này đã không còn vênh vênh váo váo nữa, chỉ có xót xa và không cam lòng.
Nhưng không có ai nổi lên lòng thương hại.
Bốn con sư tử đực chỉ thích đoạt lấy giết chóc, làm ra vô số chuyện ác, hôm nay cuối cùng đã bị mười con sư tử đực chấm dứt cuộc sống không đáng để ca tụng của chúng.
Đã xong, phản ứng đầu tiên của mọi người là thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khôi phục hô hấp bình thường.
Vừa rồi cả cuộc chiến trầm xuống, bọn họ đều thở không nổi, không phải vì thân thể có vấn đề mà là vì trường hợp này kịch liệt mạo hiểm quá, bọn họ đều quên mất việc phải thở.
: má ơi, vừa rồi thật sự là nhìn không chớp mắt luôn, kinh hồn bạt vía, cuối cùng cũng xong.
: vẫn che mắt không dám xem, trong chốc lát nhìn video….
: Cái này chắc không thích hợp cho trẻ vị thành niên xem, quá dã man quá máu me, nhưng cách mạng lúc nào cũng phải đổ máu, xin chúc mừng mười con sư tử, cách mạng thắng lợi!
Trên chiến trường im lặng, mười con sư tử thắng lợi vẫn còn trong trạng thái thở dốc kịch liệt, chiếc bụng khỏe mạnh của bọn chúng vẫn phập phồng rất kịch liệt, hiển nhiên chiến đấu vừa rồi đã sắp làm cho trạng thái cơ thể đạt đến cực hạn.
Otis đứng lên từ thi thể của đối thủ, trước tiên hướng về phía bầu bạn của chính mình, dùng cài đầu đầy máu cọ cọ bạn đời bị thương.
“Rống…” âm thanh của hắn giờ phút này nào có to khỏe như âm thanh vừa rồi, giờ là khàn khàn và tràn ngập đau lòng.
Otis cúi đầu liếm vết thương đang chảy máu của bạn đời, đôi mắt xanh lam tràn đầy u buồn và bất lực, dường như hắn tự trách mình đã không chăm sóc tốt đối phương.
Kiều Thất Tịch cũng đầu tiên là chú ý đến vết máu chói mắt trên làn da trắng của Otis, rất dễ thấy được.
Vừa thấy là trái tim co thắt lại, một bên tức giận mắng con sư tử đáng giận kia một bên giúp đối phương liếm liếm.
Tình hữu nghị của Liên minh sư tử đực chính là như vậy, sẽ giúp đối phương bị thương liếm liếm vết thương cho nên không nhìn ra bọn họ thật nổi bật.
Những con sư tử khác cũng làm như vậy, sau một hồi ác chiến chúng an ủi lẫn nhau, thậm chí còn quá mệt mỏi, nằm úp sấp tại chỗ nghỉ ngơi.
Nhiếp ảnh gia: ở kế bên xác của đối thủ mà nghỉ ngơi, không hổ là tụi này.
Trận chiến này đã lắng xuống, con người cực kỳ tò mò về hành động tiếp theo của mười con sư tử, bọn chúng có xâm chiếm luôn lãnh thổ của Liên minh biên giới phía Bắc không?
Bọn chúng sẽ đuổi sư tử cái và đàn con, hay là giết chết sư tử con?
Người hâm mộ của liên minh Norman đương nhiên hy vọng năm anh em có thể trở về sinh sống tại mảnh đất này, đây là nơi khởi nguồn cho vinh quang của bọn chúng.
Nhưng mà tất cả cũng không phải do bọn họ quyết định, mọi người chờ mong Alexander sẽ sắp xếp như thế nào.
Dường như chỉ cần ý tưởng của cậu hợp lý là được.
Xem xét xong miệng vết thương của Otis, may mắn là vết thương không quá nặng, thật sự là quá tốt.
Kiều Thất Tịch cũng không muốn cùng lăn giường với con sư tử cả người đầy sẹo, bởi vì sư tử trắng mà có sẹo sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiếp theo cậu chú ý đến tình huống của những con sư tử khác.
Tử Điện và Thừa Phong mang theo hai con sư tử con xung phong, khá lo lắng, hai đứa này xem như bị thương nặng nhất, nhưng không phải vấn đề lớn, hoàn toàn có thể bình phục.
Được Alexander an ủi, Thừa Phong cọ cọ vào chỗ dựa vững chắc này, dường như tỏ vẻ chính mình không sao, vẫn ổn.
Tử Điện đối mặt với sự an ủi lại không hề cảm kích, thậm chí còn nghiêng đầu trốn tránh, một lòng tỏ vẻ đừng lại gần, bởi vì nếu quá đà sẽ bị đánh đó.
“Rống….” nó phiền nó rất phiền.
Kiều Thất Tịch không nói gì, vừa đánh thắng một trận, liếm liếm miệng vết thương cho nó thì sao? Thật là.
Hồi xưa còn liếm nhóc từ đầu đến chân đó!
Lúc Kiều Thất Tịch nhìn sư tử con, Tử Điện mới chuyển tầm mắt nhìn xuống vai đang đổ máu của đối phương, sau khi nhìn chằm chằm một lúc thì tự liếm vết thương của mình.
Thằng ba kiêng kị Cục Bột nên nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, không chỉ có nó, tất cả nhưng con sư tử khác đều có ý này.
Trong tự nhiên, chuyện bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh diễn ra hàng ngày, cũng không bởi vì bọn chúng là sư tử mà sẽ có trường hợp ngoại lệ.
Đương nhiên một phen đánh nhau kịch liệt vừa rồi, đã làm cho các động vật xung quanh sợ đến mức chạy trốn.
Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới,phỏng chừng sẽ không có động vật nào dám đến gần nơi này.
Biết được những con sư tử chưa trưởng thành cũng không bị thương nặng, nhiều lắm chỉ là tinh thần chiến đấu bị chấn động, vì thế nên Kiều Thất Tịch trấn an tụi nó một chút rồi thôi.
10 con sư tử đực nghỉ ngơi đến đêm khuya, vô số đôi mắt xanh biếc ở lùm cây như ẩn như hiện, bọn nó có thể là sói hoang, chó hoang, cũng có thể là động vật ăn thịt khác.
Bị mùi máu tươi hấp dẫn đến.
Nhưng không nghĩ đến có nhiều sư tử đang nằm đến như vậy, chỉ xem số lượng có thể hù chết bọn chúng.
Cho nên chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, chờ lũ sư tử đó đi rồi tính tiếp.
Đúng vậy, trên thảo nguyên có rất nhiều động vật ăn thịt đều có thể ăn thịt thối, mặc dù là thịt sư tử thối chúng nó cũng không từ chối.
Mười con sư tử kiệt sức, ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, bọn nó không chút nào lưu luyến lãnh thổ phì nhiêu này, mang theo vết thương rời đi.
Alexander thật sự thờ ơ với chỗ lãnh thổ này sao?
Cũng không phải, Kiều Thất Tịch là lo lắng an nguy của lãnh địa mình, đầu tiên chạy về trấn giữ đã, kiêm dưỡng thương.
Về phần phân chia lãnh thổ như thế nào, trong lòng cậu đã có tính toán, đàn sư tử của mình lớn như vậy, không có khả năng dừng lại sinh hoạt mãi một chỗ, phải ở riêng thôi, làm hàng xóm láng giềng cũng không tồi.
10 con sư tử chậm rì rì đi trên đường, đi đến lúc chạng vạng thì tất cả bọn nó đều cực kỳ đói bụng, nhưng mà ai sẽ đi săn đây?
Nhìn toàn bộ lũ sư tử nằm úp sắp nghỉ ngơi mà xem, dường như bọn nó đều trông cậy người khác đi ra ngoài.
Một đám quỷ lười biếng!
Kiều Thất Tịch cũng mệt chết đi được, cậu bình tĩnh nằm bất động không nhúc nhích.
Cậu cảm thấy như thế nào cũng không đến lượt mình đâu, bởi vì cậu là người cao cấp nhất, hoặc là con đứng đầu.
Làm gì có đạo lý cậu phải đi ra ngoài săn chứ.
Không đi.
Bốn con sư tử chưa trưởng thành cũng yên tâm nằm úp sấp, chúng là con nhỏ nhất, chưa bao giờ đi săn một mình.
Cũng không thể để chúng ra ngoài đi săn được.
Còn lại năm anh em, Tử Điện và Thừa Phong bị thương, cũng không thích hợp, anh em bọn nó hai mắt nhắm tịt, đè cằm lên móng vuốt mà ngủ.
Vậy chỉ còn lại ba con, bọn nó đau khổ cười haha, ra ngoài nhận hết việc kiếm thức ăn của bảy con còn lại.
Cũng may bọn nó không có không muốn, chăm sóc anh em bị thương là đạo đức tốt của đàn bọn chúng.
Nhưng mà đây là cái lãnh thổ chó má gì vậy.
Bọn Otis tìm lâu thật lâu mà cũng không tìm được ngựa vằn, chỉ có heo rừng và nhím.
Con nhím đầy người đều là gai, sư tử căn bản không thể nào hạ miệng nổi.
Chỉ có thể chọn một con lợn rừng mà xuống tay.
Bọn nó nhớ rõ trước đây Kiều Thất Tịch cũng cho bọn nó ăn heo rừng rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.
Phương thức giết heo rừng của Đại Viên Tử và Thanh Sương là kế thừa của Kiều Thất Tịch, sau khi bọn nó làm lợn rừng bị mù thì ở bên cạnh làm ra tiếng động, làm cho đối phương chạy tới.
Otis ngồi xổm một bên liếm móng vuốt, chờ cho heo rừng chạy mệt, hắn đi lên một phát giết chết luôn.
Heo rừng rất to mọng, ít nhất phải 200-250 cân, bọn sư tử thông minh xẻ bụng lợn rừng bỏ đi bên trong, chỉ mang xác về.
Nhìn bụng heo rừng không có lá gan, Kiều Thất Tịch hí mắt nhìn về phía Đại Viên Tử, thằng nhãi ranh, đồ ăn trộm.
Đại Viên Tử liếm liếm miệng còn dính máu, vẻ mặt vô tội, nó ăn nhầm cái gì rồi?
Tất cả lá gan của con mồi đều viết tên của Đại Viên Tử, nó mặc kệ!
Kiều Thất Tịch rất tức giận nhưng mà đã lâu không ăn thịt heo rừng, cậu ăn rất ngon, nhiều hơn hẳn mọi khi.
Con heo rừng này không nhiều mỡ lắm, cậu rất vui, Otis bên cạnh lại không thay đổi thói quen ẩm thực của chính mình, vẫn là thích ăn mỡ mười năm như một.
Kiều Thất Tịch vui vẻ mà ăn luôn thịt nạc, đem thịt mỡ cho đối phương: “Ngao…” Cho anh hết cho anh hết.
Nhìn bạn trai ăn đồ ăn thừa của mình, cậu không khỏi nhớ đến
Nếu có dâu tây để ăn, đoán chừng Otis cũng rất vui khi ăn dâu tây thừa của mình đi?
Động vật ăn thịt nhưng có thể ăn chay Otis: ngọt là được.
Dù sao hắn cũng từng là sát thủ đào hộp!
10 con sư tử ăn con heo rừng ăn không còn một miếng, sư tử con còn ôm xương heo mà liếm.
Còn có con ăn cả óc…
Kiều Thất Tịch thấy cảnh tượng như vậy cũng không kinh hãi, cậu liếm liếm miệng, thật ra cũng nhớ hương vị lẩu não heo.
Nhiếp ảnh gia chịu không nổi, mấy con sư tử này lúc trước còn trên chiến trường uy phong lẫm liệt đánh nhau, hiện tại lại vì một đống xương heo mà anh em lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Phong cách đâu!
Thần thái đâu!
Mười con sư tử ăn no rồi không có nghỉ ngơi, bọn chúng tiếp tục chạy đi, có một số con còn ngậm đuôi và xương heo không buông.
Nửa đêm, sư tử cái đang tuần tra nghe được động tĩnh, lập tức khẩn trương đứng lên, e sợ rằng có kẻ thù bên ngoài xâm lấn.
Nhưng rất nhanh sau đó chúng đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, ra là sư tử đực nhà mình đã về.
Hai bên chạm trán trao đổi một lát, sư tử cái tiếp tục tuần tra, những con có vết thương ỉu xìu chậm rãi trở lại lãnh thổ, địa phương quen thuộc an toàn của bọn chúng.
Lũ sư tử cái chờ đợi bạn tình trở về, lại cọ chồng của mình.
Sư tử con thì như ong vỡ tổ bu lại bên người Kiều Thất Tịch, non nớt kêu một tiếng lại một tiếng, dường như đang hỏi cậu: Hai ngày nay chú đi đâu vậy?
Kiều Thất Tịch ôn hòa mà đáp lại bọn nó, cái đầu sư tử to lớn đảo qua lại, như muốn nói: Hello đám lông ngắn, nhớ muốn chết rồi nè.
Sau khi trải qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà dịu dàng thắm thiết, lũ sư tử đực gục đầu ngủ không biết trời trăng.
Ngay cả khi bọn sư tử cái đem đồ ăn về bọn nó cũng không đứng lên.
Có thể thấy là mệt muốn chết rồi..