Ánh nắng chiếu xuống nước biển xanh thẳm, những dòng hải lưu nhẹ nhàng chảy xuôi quanh người, thấy cá voi sát thủ lớn không còn tùy tiện tới gần mình nữa, Kiều Thất Tịch cảm thấy an tâm hơn không ít.
Cậu cắn thịt báo biển mập mạp, vừa ăn hết từng chút một, vừa suy nghĩ tán loạn.
Bởi vì vừa rồi bị đùa giỡn xấu hổ quá, khiến cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ nổi về bất cứ vấn đề gì.
Đến khi ăn xong, rốt cuộc Kiều Thất Tịch cũng bình tĩnh lại để tìm về logic.
Đầu tiên, cậu không chán ghét con cá voi sát thủ trước mắt này, thậm chí còn bị đối phương hấp dẫn, điều này không phải là ngoài ý muốn.
Dù gì cậu cũng đã chờ đợi trong biển lâu như vậy, không gặp mười nghìn con cá voi thì cũng gặp được tám nghìn con.
Ngoại trừ con trước mắt này thì cậu chưa từng có cảm giác đặc biệt với bất kỳ con cá voi nào khác.
Tận sâu đáy lòng, Kiều Thất Tịch đã xem đối phương là Otis, chỉ là vẫn còn chút hoài nghi bởi vì Otis không phải là đồ háo sắc như thế!
Chính vì vậy, cậu nhịn không được muốn tiếp cận đối phương, đồng thời không chút do dự từ chối thân cận với hắn.
Tiếp đến, tư duy của động vật hình như không có tính logic giống con người.
Sau mỗi lần biến thành loài động vật mới, đối phương gần như là một cá thể mới, có lẽ chỉ có thể thông qua một cơ hội nào đó mới có thể gợi lên ký ức quá khứ.
Dưới tiền đề chính phía trên, Kiều Thất Tịch vui mừng thay đối phương.
Mỗi lần đều là cá thể mới cũng không có gì không tốt.
Tại vì không phải ai cũng giống như cậu, có thể lạc quan tích cực nhìn về phía trước đâu nha.
Nếu như không có Otis, Kiều Thất Tịch cũng có thể vui vẻ sống tiếp dù là một con cá voi sát thủ.
Trái lại, nếu Otis không có Alexander thì đối phương chắc chắn sẽ rất khó chịu, cực kỳ cực kỳ khổ sở, vĩnh viễn cũng không hiểu được vì sao họ không thể tiếp tục chơi đùa với nhau?
Kiều Thất Tịch sẽ rất đau lòng trước một Otis không có cách nào trước sau như một với cậu.
Nếu hắn cũng giống mình mà nhớ kỹ tất cả, đến khi phải đối mặt với thế giới mới và bầy đàn mới này, đối phương làm sao để bắt đầu đây.
Vì vậy, Kiều Thất Tịch cảm thấy vô cùng may mắn là hắn quên đi.
Tuy nhiên cậu không ngờ rằng, mặc dù Otis đã tái sinh như mới, không nhớ rõ quá khứ nhưng sâu trong linh hồn đã khắc sâu ấn ký về cậu.
Otis chấp nhận thế giới hoàn toàn mới, sống dễ dàng thư thái nhưng trái tim hắn lại trống rỗng.
Đến thời điểm có thể sống độc lập, hắn liền chọn cách lang thang trong biển để tìm kiếm.
Có lẽ Otis cũng chẳng biết cụ thể mình phải tìm cái gì, nhưng hắn nghe theo trái tim, tìm ra cái gì thì lấy cái đó.
Hiện tại, con cá voi sát thủ Đại Tây Dương kia muốn thân cận với bé cá voi Nam Cực nhỏ nhắn này.
Kabedon, cho ăn, sờ tay sờ chân, không có cái nào không muốn làm.
Bình thường, cá voi sát thủ rất khó ngăn cản loại tấn công bá đạo này.
Nhưng hiển nhiên Kiều Thất Tịch cũng không bình thường, cậu là cục cưng được bạn trai cực kỳ tốt sủng ái, sẽ không vì hai con báo biển này mà đã bó tay chịu trói.
“Uuu…” Cảm ơn hải cẩu của anh, em phải về đây! Ăn xong đồ ăn của đối phương, Kiều Thất Tịch quệt mồm rồi vẫy đuôi bơi đi mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bị một cái đuôi vừa dài vừa to hơn chặn lại, giờ cậu mới phát hiện hóa ra đuôi của đối phương lúc vắt ngang lại dài đến thế.
“Chờ một chút.” Cá voi sát thủ bị ngang nhiên chiếm tiện nghi, có lẽ nghĩ rằng bé dễ thương này không cho đụng thì thôi, trả lời mấy câu hỏi chắc vẫn được đi.
Hắn thay đổi thái độ, đàng hoàng nói: “Nói chuyện đi.”
Kiều Thất Tịch bó vây ngực lại, cả người tràn ngập cảnh giác với đối phương: “Ăng?” Trò chuyện cái gì hả?
Vừa ăn đồ của đối phương nên tạm thời cậu nhẫn nhịn, chỉ nói chuyện phiếm, không động tay động chân thì cậu có thể làm được.
“Uuu…” Mấy tuổi rồi? Otis hỏi lần thứ hai.
Là một quần thể kính già yêu trẻ, cá voi sát thủ cũng có khái niệm tuổi tác, trong quan niệm của bọn chúng, bối phận khá quan trọng.
Đồng thời có thể căn cứ tuổi tác để đánh giá được rất nhiều thứ.
“Ăng.” Cá voi sát thủ không dùng từ chỉ số lượng chính xác, bọn nó có từ chuyên dùng để xác định nhóm tuổi, Kiều Thất Tịch nói mình dưới mười tuổi.
Là một bé cá voi nhỏ.
Otis: “Em có hẹn với cá voi khác hả?”
Phía trên chỉ là lời hoa mỹ, còn thực tế vào lỗ tai Kiều Thất Tịch là: Đi mài kiếm với con cá voi khác hả?
Kiều Thất Tịch cắn răng, cảm thấy đầu mình bị vỏ sò kẹp rồi nên mới có thể ở lại nói chuyện phiếm với đối phương!
“Em không đi.” Nhưng cậu cũng không thể để đối phương tìm ra lỗi của mình, nghĩ cậu là loại cá voi sát thủ không biết kiểm soát việc riêng của bản thân, chỉ là cậu không muốn trả lời loại câu hỏi này nữa: “Nói chuyện xong chưa, em phải đi!”
“Em biết cách để xuất ra không?” Nhưng Otis lại không chịu buông tha cậu, tiếp tục vứt ra một vấn đề.
Lời hạ lưu rõ ràng như vậy mà đối phương cũng hỏi ra được.
Không cần nghi ngờ, đây chính là cuộc sống thường ngày của cá voi sát thủ.
Bọn nó căn bản không hề cảm thấy dè dặt với loại chuyện này, một số cá voi trưởng thành còn nằm xuống làm mẫu cho cá voi con là chuyện thường thấy.
Nhưng Kiều Thất Tịch lại không chịu nổi, cậu cảm thấy con cá voi này đang nói chuyện thô tục với mình, lập tức cả mình cá đều cảm thấy không tốt, buồn bực xấu hổ anh anh anh: “Anh tránh ra! Tôi không biết, tôi không biết! Cút đi!”
Cậu tức giận đến sắp bùng nổ, dùng hết tốc lực để chạy trốn, cuối cùng cũng phá được vòng vây trùng điệp của con cá voi sát thủ háo sắc này, bơi về phía mục tiêu của mình ở đằng xa.
Thấy cá voi nhỏ xấu hổ trốn mất, lần này Otis không ngăn cản cậu, chỉ thoáng quay đầu, hình như rất vui vẻ Iiiii một câu: “Em sẽ thích anh.”
Kiều Thất Tịch đang bơi rất nhanh: Aaa! Thích cái đầu nhà anh á, không không!
Nhưng không thể phủ nhận rằng câu nói đó giống như ma âm không quên đi được, lưu lại hạt giống ở đáy lòng Kiều Thất Tịch.
Kiều Thất Tịch trở lại vùng biển cạn chỗ quần thể ngủ, lúc này ông cậu của cậu đã về, đối phương thấy bóng dáng cậu liền chậm rãi bơi tới hỏi han.
Hai con cá voi lớn nhỏ chơi đùa một hồi thì các thành viên trong gia đình cũng tỉnh dậy, bà ngoại đầu đàn hỏi mọi người muốn đi săn chưa?
Ấy, Kiều Thấy Tịch vừa mới ăn báo biển nên chột dạ không thôi, ngoan ngoãn xòe vây ngực không lên tiếng.
Sau đó mọi người đều tỏ vẻ không đói bụng nên quyết định tiếp tục lên đường.
Quyết định này thật quá tốt, con cá voi sát thủ háo sắc kia ở gần đây, Kiều Thất Tịch ước gì có thể lập tức rời khỏi nơi này, nhanh chóng đến đường xích đạo bên kia.
Cậu không tin đối phương sẽ đi theo mình, không thể nào.
Thế nhưng nhỡ đâu thì sao?
Lỡ như đối phương cố chấp, vi phạm bản năng của cá voi sát thủ di chuyển theo mình, có phải chứng minh đối phương có thể chính là Otis chuyển thế không?
Ây da, nghĩ mãi mà không ra kết quả.
Kiều Thất Tịch lắc lắc đầu, được rồi được rồi, đi bước nào tính bước nấy.
Đuổi theo bước chân của các thành viên trong gia đình, cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ cau mày ủ rũ, tâm sự trong lòng đang tra tấn cậu.
Đúng thế, tâm sự của Kiều Thất Tịch rất nặng nề, cậu bị vậy là do ảnh hưởng của giống loài chăng?
Otis đời này thật háo sắc.
Con cá voi háo sắc như vậy, cậu cũng muốn hỏi rõ ràng: Anh mấy tuổi rồi? Đã từng hẹn hò với cá voi khác chưa?
Nghĩ đến việc đối phương tám chính phần là Otis, lại nghĩ đến việc Otis có thể đã từng mài kiếm với cá voi khác, Kiều Thất Tịch phiền não lăn lộn trong nước.
Không được không được, Alexander không chấp nhận.
Otis khốn nạn, hắn dám ư!
Ô ô y y, gãy luôn kiếm của hắn đi!
Alexander điêu ngoa cảm thấy Otis sẽ không dám phản bội mình, lại cảm thấy đối phương chỉ là một con cá voi sát thủ hoang dã, chắn chắn dám đó.
Năm tháng dài đằng đẵng, lớn đến thế chắc phải trải qua nhiều cái mười năm rồi, không có khả năng thanh tâm quả dục mãi đến giờ được, chắc chắn đã thân mật với rất nhiều cá voi khác từ lâu.
Mặc dù chưa xác định được đó là Otis nhưng trong lòng Kiều Thất Tịch vẫn rất khó chịu.
Huhuhu kiếm bự của bạn trai đã bị rất nhiều cá voi cọ qua, ngược đến phun máu, thật là đau lòng.
Cậu ăn dấm rồi.
Mấy ngày sau, Kiều Cá Béo tự mình não bổ đến đau lòng thảm thiết, ngay cả cơm cũng ăn không vô.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được, gầy nhìn rất xấu, phải làm mình cao hứng trở lại.
Kiều Thất Tịch không vui, người thân cũng cảm giác được nhiều ít, bọn nó đều biểu đạt sự quan tâm của mình.
Hai bé cá voi nhỏ đáng yêu sẽ ngẫu nhiên bơi lên trên vây lưng của anh trai, cùng chơi đùa với anh trai.
Alexander: Chơi đùa với trẻ em là thế mạnh của ta đó!
Tuy nhiên em trai em gái lớn chậm quá, bọn chúng mới có mấy tháng, là hai đứa bé cực kỳ bé nhỏ, lúc trước bản thân chỉ lớn hơn thế một tí, sau đó được người thân nuôi lớn đến thế này quả thật không dễ dàng.
Thế mà sau khi lớn lên mình lại chạy theo người đàn ông tồi tệ, ngay cả Kiều Thất Tịch cũng cảm thấy cậu xấu xa quá rồi, rất là không nên.
Cách ông cậu cặn bã an ủi không giống bình thường, hình như ông cậu cảm thấy Kiều Thất Tịch buồn là vì quá ít bạn bè.
Lúc ông cậu của Kiều Thất Tịch lớn bằng cậu đã có mấy người bạn thân, thường xuyên nói chuyện phiếm, đôi khi lại tụ hội.
Ông cậu cặn bã muốn dẫn Kiều Thất Tịch đi tham gia buổi tụ hội của đám con trai, tuy nhiên trước khi đi ra ngoài ông cậu lại không nói cho Kiều Thất Tịch biết bọn nó định đi đâu.
Nói chung Kiều Thất Tịch chỉ cho rằng bọn nó ra ngoài giải sầu thôi, đi ngắm phong cảnh, đương nhiên phong cảnh trên mặt biển y chang nhau, chỉ có phong cảnh dưới đáy biển mới muôn màu muôn vẻ.
Nếu đời này không làm động vật hải dương một lần thì cơ bản không thể thấy được sự mỹ lệ của đại dương.
Khả năng nhịn thở trong hai mươi phút đủ để Kiều Thất Tịch vẫy vùng ở vùng biển cạn, nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp màu sắc sặc sỡ.
Tìm kiếm đồ ăn vặt thường thấy trong cát là một việc siêu giải tỏa tâm tình, Kiều Thất Tịch chậm rãi quên đi phiền não, tâm trạng dần trở nên phấn khởi.
Kiều Thất Tịch không biết trong lúc cậu chuyên chú chơi đùa, ông cậu của cậu đang hô bè gọi bạn.
Mãi đến khi cậu tới chỗ ông cậu kia, không biết hắn ta đang nhiệt tình nói chuyện với ai, nội dung đại khái chính là: Bảo bảo nhà anh rất đáng yêu.
Ban đầu Kiều Thất Tịch rất vui vẻ, ây cha, cậu cứ nói thật mãi, con xấu hổ quá.
Tuy nhiên càng về sau, cậu dần dần cảm thấy không bình thường, cái hướng đi kỳ quái gì đây?!
Tại sao càng lúc càng cảm thấy ông cậu đang làm mai thế này?
Kiều Thất Tịch phun ra một búng máu, cậu vụng trộm trốn dưới đáy biển không dám nổi lên.
Nhưng hai mươi phút đã qua, dưỡng khí trong phổi không đủ để cậu tiếp tục làm đà điểu.
Đành phải nổi lên hô hấp.
Cá voi sát thủ mập mạp đáng yêu, ông cậu phóng đãng dẫn theo bầy cá voi bơi tới.
Nhìn vây lưng đứng thẳng thế kia, hình như tất cả đều là cá voi sát thủ đực, cũng đúng, cá voi cái sẽ không thèm chạy khắp nơi.
Bây giờ phải làm sao?
Ngay lúc Kiều Thất Tịch chuẩn bị chuồn đi, một con cá voi đực nhanh chóng bơi lên, hiển nhiên nó đang gấp gáp muốn tiếp xúc với Kiều Thất Tịch.
Hoặc có lẽ nó đã biết Kiều Thất Tịch từ trước, hôm nay là lần thứ hai tiếp xúc gần gũi.
Thấy đối phương sắp dựa tới gần, hiện tại Kiều Thất Tịch cũng không thể quẫy đuôi bỏ đi, dù sao cá voi Nam Cực bọn nó đều là thân sĩ, không thích trực tiếp từ chối cho xong việc nha.
“Ăng.” Con cá voi đực khoảng mười tuổi chào hỏi Kiều Thất Tịch, đồng thời tự giới thiệu bản thân, công bằng mà nói thì nó cũng là một cá voi rất bảnh giai.
“Bé cưng, em thật đáng yêu, anh thích em.”
Nhìn đi! Cá voi sát thủ Nam Cực hẹn ước cực kỳ tinh tế, lập tức phân ra cao thấp với đồ cá voi sát thủ lưu manh!
Bị cá voi khác gọi biệt danh nhưng Kiều Thất Tịch không hề cảm thấy xấu hổ, bởi vì tâm hồn cậu đang lửng lơ mất rồi, không có chút tà niệm nào hết!
“Ô iii Ô iiii.” Xin chào đằng đó, anh cũng rất đáng yêu, thế nhưng tôi không muốn hẹn hò, cảm ơn đã yêu thích.
Kiều Thất Tịch mang tư duy của con người, khả năng tổ chức ngôn ngữ của cậu tốt hơn so với cá voi sát thủ, đối đáp không tránh khỏi sẽ uyển chuyển hơn.
Lấy ví dụ là con cá voi trước mắt này sẽ không hiểu nổi, tại sao đối phương thấy nó rất đáng yêu nhưng lại không đồng ý hẹn hò với nó.
Được đối tượng hâm mộ trong lòng khen đáng yêu, cá voi sát thủ sẽ rất phấn khích, con cá voi lớn này vui vẻ di chuyển bơi quanh Kiều Thất Tịch, hình như muốn thể hiện cho đối phương thấy tư thế oai hùng của nó, ý đồ khiến đối phương càng yêu thích mình.
Thật ra con cá voi sát thủ này đã mười ba tuổi, cơ thể nó thon dài to lớn giống như Otis mà Kiều Thất Tịch đã từng thấy.
Kiều Thất Tịch bị tỏ tình cảm thấy rất xấu hổ, đối phương làm vậy có khác gì biểu diễn khỏa thân trước mặt cậu đâu??
Trong chốc lát nhìn không chớp mắt, Alexander lựa chọn im lặng bơi đi, cậu đã nhìn chán cá voi sát thủ rồi, so với việc nhìn cá voi quay cuồng trong nước thì cậu càng thích xuống đáy biển kiếm đồ ăn vặt ngon ngon hơn ~
Cá voi sát thủ Nam Cực bị từ chối xong, quả nhiên rất lịch sự không tiếp tục lôi kéo nữa.
Nhưng đằng sau còn rất nhiều cá voi Nam Cực đang xếp hàng, bọn chúng thay phiên nhau tiến lên tiếp xúc với Kiều Thất Tịch, cũng không biết là do ông cậu ra sức tiếp thị hay vì dáng dấp Kiều Thất Tịch thật sự quá đáng yêu khiến cho các anh trai cá voi sát thủ thần hồn điên đảo.
Điều này thật không hợp lẽ thường.
Kiều Thất Tịch liên tiếp từ chối hai con cá voi, lại phát hiện đằng sau còn xếp hàng?
Cậu suýt thì điên luôn rồi, ông cậu rác rưởi đã gây ra chuyện gì thế hả? Rốt cuộc đã gọi đến bao nhiêu con cá voi sát thủ đến vây xem cậu vậy?
Ghét thế không biết.
Tuy nhiên tức thì tức, cậu phát hiện khi mình đối diện với sự theo đuổi của mấy con cá voi sát thủ kia thì không hề có cảm xúc vừa thẹn vừa giận, mặt không đỏ tim không nhảy, chỉ có bất đắc dĩ.
Tại sao lại như vậy nhỉ?
Một hồi không nhớ đến con cá voi háo sắc kia, hiện tại cậu bất chợt nhớ đến đối phương, sau đó trái tim nhỏ lập tức nhảy loạn nhịp.
Bé cá voi Nam Cực xấu hổ buồn bực vẫy vẫy đuôi, không thể là hắn không thể là hắn được.
A a a, do cá voi sát thủ Nam Cực không đủ thân sĩ sao? Tại sao lại là đồ lưu manh đó chứ!
Đáng ghét, dù thế nào thì Otis hẳn nên chuyển thành cá voi sát thủ Nam Cực mới đúng chứ, tính tình và khí chất đều tương xứng.
Được rồi, Kiều Thất Tịch quyết định hy sinh thời gian hóng gió của mình, thành thật quay về nhà.
Quay lại nửa giờ trước đó, Otis cùng các anh em đang lang thang trong biển, họ không ngừng nghe thấy một cái biệt danh, là tên một con cá voi sát thủ nhỏ.
Âm thanh ngọt ngào dinh dính.
Nhưng dường như Otis cũng không thích nghe cái tên này từ miệng các con cá voi sát thủ khác, hắn chặn lại những âm thanh này, bởi vì ngoại trừ cái tên ra thì hắn không hiểu ngôn ngữ của cá voi sát thủ Nam cực.
Hắn không biết cá voi Nam Cực đang nói về chuyện gì.
Chỉ là càng ngày càng có nhiều giọng nói gọi cái tên này, mà cá voi nhỏ cũng lên tiếng đáp lại những con cá voi kia.
Thái độ và giọng điệu đều tốt hơn lúc nói với hắn nhiều, đây gần như là đãi ngộ đặc biệt với đồng loại.
Mà hắn – một con cá voi qua đường đến từ Đại Tây dương, có lẽ trong mắt đối phương chỉ là một tên lưu manh khét tiếng, không xứng có được tình yêu.
Đương nhiên Otis không suy nghĩ chi tiết đến vậy, hắn chỉ biết mình và cá voi nhỏ không phải đồng loại, có lẽ không nên tiến tới.
Nhưng dường như sâu trong đáy lòng Otis lại có một loại cố chấp không thay đổi, đến mức ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Hành động nhiều năm trước đã chứng minh khát vọng nội tâm có thể đánh vỡ lẽ thường.
Sự thật dường như chính là như vậy, không có luật lệ đại dương nào quy định cá voi qua đường không thể có một chân với cá voi sát thủ Nam Cực.
Otis nhanh chóng bơi đến vị trí mà hắn đã xác định.
Khoảng cách rất xa, cá voi sát thủ cần một giờ mới có thể đến nơi, mà với kỹ xảo bơi lội nghịch thiên của Otis thì chỉ tốn hơn nửa giờ.
Mặc dù hắn cũng không biết mình liều mạng chạy tới làm gì, để tiếp tục bị từ chối sao?
Ngay khi Kiều Thất Tịch đang từ chối người đến theo đuổi thứ năm, tất cả cá voi sát thủ đều bị hấp dẫn bởi sự xuất hiện của một con cá voi sát thủ khác loài.
Thân hình đối phương khổng lồ, khí thế phi thường mạnh mẽ, nhìn là biết không dễ dây vào, hình như không phải loại tính tình ôn hòa như bọn chúng.
Tuy nhiên cá voi sát thủ Nam Cực ở đây cũng không thật sự sợ cái gì, các loài cá voi sát thủ từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, bọn nó chỉ đang tò mò, tại sao con cá voi khác loài này lại xuất hiện một mình ở đây?
Cá voi sát thủ Nam Cực A: Nó lạc đường hả?
Cá voi sát thủ Nam Cực B: Nó cần giúp đỡ không?
Không giống với các đồng loại đang nhao nhao, Kiều Thất Tịch vừa nhìn đã nhận ra ai kia, mới vừa nãy còn bình tĩnh từ chối người theo đuổi, trái tim nhỏ nháy mắt đã nhảy lên bịch bịch.
Trời ạ!
Tên này sao lại tới đây?
Bọn họ đã di chuyển xa như thế, Kiều Thất Tịch nghĩ đối phương còn đang ở vòng cực Nam, dù gì cũng không cùng phương hướng, tại sao lại đi thẳng đến khu vực gần đây?
Các loại suy đoán lộn xộn hiện lên trong lòng, giống như cây đuốc, thiêu đốt trái tim của Alexander đến nóng bỏng.
Giữa các loài cá voi đều có đặc điểm nhận biết, nếu đám cá voi sát thủ Nam Cực này biết Otis thật ra là một con cá voi qua đường khét tiếng bên ngoài, chắc chắn bọn nó sẽ không hề do dự xua đuổi Otis.
Nhưng đáng tiếc, trên người Otis không hề có đặc điểm của cá voi qua đường, bởi thế nên hắn thành công có được sự tín nhiệm.
Mấy giây sau, cái con cá voi sát thủ lớn lên coi như đẹp trai này lấy cơ thể của nó chặn giữa bé cá voi Nam Cực nhỏ và một con cá voi sát thủ Nam Cực khác, mạnh mẽ ngăn cách ra một khoảng giữa chúng.
Con cá voi Nam Cực kia đờ cả ra, còn Kiều Thất Tịch ở giữa cũng vừa mờ mịt vừa ngượng ngùng, không đúng, rốt cuộc tên lưu manh này đang làm cái gì vậy hả?
À, cậu biết Otis có tên nhưng trong thâm tâm đã sớm phiên dịch thành lưu manh mất rồi, chuẩn xác dễ nhớ!
Tuy nhiên Kiều Thất Tịch sợ hai phe đánh nhau, cậu vội vàng trả lời con cá voi Nam Cực kia.
Ý là thật xin lỗi, tôi không thể đáp lại sự theo đuổi của anh, tôi đã có đối tượng yêu thích rồi.
Người theo đuổi đáng thương chớp chớp mắt: Được.
Thuận tiện nhắc nhở Kiều Thất Tịch con cá voi sát thủ này không phải đồng loại của bọn chúng, hãy nhanh chóng cách xa đối phương.
Cá voi sát thủ Đại Tây Dương không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là vẫn đang nói chuyện, hai bên dù bị hắn ngăn cách lớn như vậy vẫn đang nói chuyện.
Otis đang chuẩn bị làm gì đó thì đồng bạn của hắn liên lạc: Otis, sao cậu lại rời đi thế?
Câu này không phải nói thầm mà là tìm kiếm cả đại dương.
Ngay sau đó, Kiều Thất Tịch thấy con cá sát thủ chắn trước mặt lười biếng đáp: “Đi hẹn hò với bé cá voi Nam Cực, cue.”
Kiều Thất Tịch ở sau lưng đối phương nghe rõ ràng xong thì lập tức nổi giận, nhịn không được liếc mắt: Đồ lưu manh, anh không được nói bậy nói bạ, ai hẹn hò với anh chứ, anh không được nói bừa!
Cậu là một con cá voi sát thủ trong trắng, không có tí quan hệ nào với đồ lưu manh này.
Kiều Thất Tịch không dám đợi ở đây lâu hơn, con cá voi háo sắc Otis này tự dưng xuất hiện, theo bản năng cậu cảm thấy sợ hãi, tại vì cậu sợ tên khốn này sẽ đùa giỡn cậu ngay trước mặt ông cậu và nhiều cá voi như vậy.
Đương nhiên, cậu cảm thấy đối phương chắc không dám đâu.
Thấy bé cá voi bơi đi, Otis không thèm phản ứng với những con cá voi Nam Cực kia nữa, hắn quay người đuổi theo đối phương: Em lại lén trốn đi chơi hả?
Kiều Thất Tịch tiếp tục trợn trắng mắt, cái gì gọi là lén đi chơi hả, đối phương không thấy nguyên một bầy cá voi Nam Cực kia sao?
“Uuu” Cảnh cáo anh nhá, không được làm loạn, cậu em đang ở đây đó, anh mà dám bắt nạt em thì em sẽ khiến anh đẹp mặt.
Kiều Thất Tịch cố gắng biểu đạt ý tứ của mình, hi vọng đối phương tiếp thu uy hiếp, sau đó ngoan ngoãn rời đi.
Nếu đối phương không chịu thì coi như xong, tự cậu đi.
“Uuu…” Hình như Otis không xem ra gì, cùng cá voi nhỏ chậm rãi bơi trong biển một lát, hắn biểu thị rằng: Sức chiến đấu của cá voi qua đường đứng đầu đại dương.
Dù sao ý chính là như vậy đấy.
Kiều Thất Tịch lập tức câm nín, sửng sốt, đúng nha, cá voi qua đường khắp đại dương rất hung tàn, ngay cả cá mập trắng khổng lồ cũng sợ bọn chúng, sợ muốn chết.
Ít nhất cá voi sát thủ Nam Cực đánh không lại nên mới lấy bầy đàn của mình ra uy hiếp đối phương, đối phương không uy hiếp mình là còn tốt chán!
“Bé dễ thương.” Otis sóng vai với cá voi nhỏ, gương mặt đẹp trai đen trắng rõ ràng dính sát: “Hẹn hò đi, anh sẽ bắt báo biển cho em.”
Hắn lập ra một đống kế hoạch, hình như sợ không đủ lại tiếp tăng giá cả lên: “Bảo vệ em nữa.”.