Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 6: Chuyển trường
Thường thì nếu phạm lỗi cùng Ninh Nam Gia, Chương Chó Điên chắc chắn sẽ cắn Ninh Nam Gia căn bản là không bao giờ chú ý đến cậu ta, bây giờ chỉ có một mình cậu ta thôi, lửa giận của Chương Chó Điên sẽ do toàn thân cậu ta gánh chịu.
Sau khi nghe từ câu từng chữ lên án của Trâu Tử Khang, Ninh Nam Gia mặt mày lạnh te "ừ" có một tiếng, đang tính nhấc chân đến cầu thang, Trâu Tử Khương lập tức sấn tới chặn hắn lại:
"Anh Gia, anh vẫn chưa nói với em tối hôm qua sao tự nhiên lại không nhờ em đưa bài tập cho nữa? Còn không đi chơi với em, hai tối nay anh giống như rất bận đó nha."
Vừa nhắc đến chuyện này, Ninh Nam Gia lại nghĩ đến tối hôm qua chuyện Khương Bắc Dư bị dọa sợ, nói ra thì cũng lạ, hắn cau mày suy nghĩ một lúc, nhịn không được hỏi: "Khang Tử, hỏi mày một chuyện."
Trâu Tử Khang vốn đanh lo việc bị gọi phụ huynh, nhìn Ninh Nam Gia nghiêm túc nhìn mình, theo bản năng đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc nói: "Anh Gia, anh hỏi đi."
Ninh Nam Gia không vòng vo: "Mày nói có ai sợ sấm sét đến cứng luôn không?"
Trâu Tử Khang sốc đến cắn ngay vào lưỡi, sau khi rít lên vì đau cậu ta che miệng và nói: "Anh Gia, sao anh ban ngày ban mặt lại đen tối vậy chứ, dọa đến tâm hồn trong sáng của em rồi đấy."
Ninh Nam Gia trợn mắt nhìn cậu ta: "Thế mày có bị dọa đến cứng không?"
"Đương nhiên là không rồi!" sợ Ninh Nam Gia liếc mắt đến chỗ không nên liếc, Trâu Tử Khang gấp gáp đảm bảo: "Thật đấy, anh Gia, trước giờ chỉ có dọa đến mềm, làm gì có dọa đến cứng, nếu không có người nói với anh như thế, vậy thì hơn nửa là giở trò lưu manh rồi."
Ninh Nam Gia rất khó tưởng tượng Khương Bắc Dư với mấy chữ giở trò lưu manh này.
Trông thấy Ninh Nam Gia không nói gì, Trâu Tử Khang lập tức bắt đầu thả hồn theo gió mà tưởng tượng, "Đậu mè, anh Gia, anh đừng nói với em là Đồng Đồng hỏi anh câu này đấy nhớ? Thằng chó Khương Ngật dám trêu chọc cô ấy em liền đem anh em đến đánh hắn."
"Hắn mà dám, tao là người đầu tiên chặt hắn ra." Ninh Nam Gia vỗ vỗ vai cậu ta, tốt bngj nhắc nhở một câu: "Mày vẫn nên nghĩ xem nên làm sao nói với mẹ mày là Chương Chó Điên muốn gặp mặt cho tốt đi."
Mẹ Trâu Tử Khang nổi danh là người đàn bà đanh đá, bố cậu ta đường đường là một người nặng trăm cân mà còn bị mẹ cậu ta đánh đến khóc, càng đừng nói đến Trâu Tử Khang, cái kẻ lớn lên dưới nắm tay của bà ấy.
Phiền não cào cào tóc, Trâu Tử Khang cam chịu: "Thôi đành vậy, em vẫn nên bỏ vào quần áo mấy tấm đệm dày dày thôi."
Ninh Nam Gia bất lực nhún vai, sau đó rảo bước xuống tầng.
Đến căn tin mua một chai nước lạnh, Ninh Nam Gia vừa uống vừa quay về, vẫn còn một tiết nữa mới tan học, đợi về rồi còn đi bệnh viện đưa đồ ăn cho Khương Bắc Dư, hắn đang tính gọi điện cho dì Vu nhờ dì chuẩn bị đồ ăn, vừa cầm điện thoại ra thì thấy một đoạn tin nhắn chưa đọc, là từ một số lạ gửi đến.
"Tài xế của em dã đưa em xuất viện rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc em hai hôm nay.
Khương Bắc Dư"
Nhìn hai chữ "tài xế" trong tin nhắn, Ninh Nam Gia nhịn không được nhếch khóe miệng, đúng là một cậu ấm sống trong nhung lụa.
Nhưng mà xuất viện là được rồi, như thế thì hắn chả cần phải chạy qua chạy lại giữa trường học với bệnh viện nữa, bóp bóp chai nước và uống vài ngụm, Ninh Nam Gia tắt điện thoại và cất vào túi.
Khi quay lại lớp với một chai nước lạnh, Ninh Nam Gia thấy một dãy học sinh đang dựa vào lan can nhìn xuống, không biết là đang nhìn cái gì, hầu hết đều là nam sinh, hắn đang thấy kì quái, Trâu Tử Khang liền kéo hắn ra lan can nghển cổ nhìn, đồng thời cậu ta chỉ vào cô gái đang chơi bóng bàn ở phía dưới:
"Anh Gia, thấy không, đó là hót gơn trong lời đồn của trường ta, Bùi Hân lớp ba khối mười một, nhìn xem có phải rất đẹp không?"
Bùi Hân lớn lên với vẻ ngoài của một mĩ nhân Giang Nam điển hình, các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, tóc đen bóng được cột đuôi ngựa khoe ra chiếc cổ thon như thiên nga trắng, da trắng nõn nà bộ dáng cao gầy, đẹp đến không thể bắt bẻ.
Trông thấy Ninh Nam Gia nhìn đến xuất thần, Trâu Tử Khang cười: "Sao nào anh Nam, có phải là đẹp siêu cấp không? Nghe nói người theo đuổi Bùi Hân xếp hàng dài từ Lục trung đến Cửu trung lận cơ, trường chúng ta cũng rất nhiều người thích cô ấy lắm nhớ."
Không biết tại sao nghe Trâu Tử Khang nói hai chữ "xinh đẹp" này, trong não Ninh Nam Gia bật ra hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt thái quá của Khương Bắc Dư, nếu nói đẹp thì Bùi Hân vẫn thua một chút.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Ninh Nam Gia có phần thờ ơ nói hai chữ: "Tạm được."
Nghe thấy Ninh Nam Gia nói Bùi Hân tạm được, Trâu Tử Khang đột nhiên trợn mắt, một mặt không thể tin được nhìn hắn: "Anh Gia, em thấy anh quá nghiêm khắc rồi."
Ninh Nam Gia không để bụng, đang muốn về lớp, không biết ai ở bên cạnh chen lấn một cái, Trâu Tử Khang đột nhiên va chạm vào cánh tay hắn, chai nước lạnh trên tay hắn bỗng rơi khỏi tay, vẽ một đường parabol hoàn hảo giữa không trung qua lan can và rơi xuống lầu.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, dưới đất truyền tới tiếng hét đầy phẫn nộ của con gái.
"Ai ném đồ lung tung vậy, đập vào người rồi!"
Mấy cu cậu đang xem trò vui trên lan can đều hướng mắt về một phía, dưới tầm nhìn rõ ràng của mọi người, Ninh Nam Gia không thể phủ nhận, chỉ đành bước tới gần lan can nhìn xuống, thái độ thành khẩn đáp:
"Xin lỗi, là tôi trượt tay."
Người bị chai nước lạnh đập vào không phải ai khác chính là Bùi Hân, trên trán cô ấy có một vết cắt nhỏ, một vết máu trên vầng trán trắng trẻo của cô ấy cực kì rõ ràng, cô gái vừa giận dữ hét lên khi thấy người ném là Ninh Nam Gia ngay lập tức nuốt xuống những lời còn lại, nâng Bùi Hân đang bị thương rời đi.
Ninh Nam Gia đang tính đi xuống xem xét tình huống, Trâu Tử Khang liền giơ ngón cái với hắn: "Anh Gia ghê nha, cách thả thính như này cũng chỉ có anh mới nghĩ đến, Tuyệt!"
Lúc Ninh Nam Gia đi qua cậu ta nhịn không được đá cho một phát.
Vết thương của Bùi Hân không nghiêm trọng lắm, chỉ là một vết xước nhỏ trên trán bị nắp chai quệt vào, chỉ có điều đấy là vết thương nhỏ trên mặt của con gái thì đều là một việc cực kì nghiêm trọng, lúc Ninh Nam Gia đến phòng y tế trường, bác sĩ đang giúp Bùi Hân dán băng cá nhân, dặn dò cô ấy cẩn thận không để dính nước vào miệng vết thương.
Chờ bác sĩ đi, Ninh Nam Gia mới đi đến trước Bùi Hân, cúi thấp đầu thành thành thật thật xin lỗi cô ấy, "Xin lỗi, là do tôi không cẩn thận."
Bùi Hân ngồi trên băng ghế, nghe vậy bèn ngước đôi mắt trong veo như nước mùa thu lên nhìn hắn, sau một lát im lặng, cô ấy đột nhiên cười lên: "Cậu với những lời đồn bên ngoài không giống nhau chút nào hết."
Ninh Nam Gia nhướng mày, có một cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt màu hổ phách.
Bùi Hân cười dịu dàng, "Bọn họ đều nói cậu là một học sinh hư không chịu học hành, nhưng hôm nay thấy rồi, vẫn được."
Nói xong, cô ấy sờ sờ lên băng ở trán, cười nói thêm một câu: "Tớ không sao, thứ lỗi cho cậu rồi."
Mặc dù em gái này nói cả đống chuyện kì lạ, nhưng Ninh Nam Gia vẫn nắm được chính xác trọng điểm, hắn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừ, cảm ơn."
Sau việc này, số lần Ninh Nam Gia và Bùi Hân cùng xuất hiện dần dần tăng lên, lúc đầu là ở sân vận động, Bùi Hân mặc dù lớn lên điềm đạm đáng yêu nhưng là một người mê các môn thể thao như cầu lông, bóng chuyền, bóng bàn, đều chơi rất tốt, hơn nữa còn thích chạy bộ.
Sau đó là trong một vài cuộc thi đấu giữa các lớp, Ninh Nam Gia mặc dù thích đánh nhau nhưng không có nghĩa là hắn không phải là một học sinh giỏi theo nghĩa truyền thống, nhưng từ lúc bé đã là một đứa trẻ sáng dạ, tư duy khoa học rất tốt, vì vậy mà những cuộc thi vật lí hay toán học hắn đều tham gia.
Thứ nhất là vì nhiệm vụ học tập của lớp mười một không quá nặng, thứ hai là vì Tống Tri Vi nói nếu lấy được nhiều điểm thi đua đến lúc thi đại học càng có nhiều ưu thế hơn, không cần trường chọn mà có thể tự chọn trường.
Bùi Hân vừa hay cũng là một thành viên của đội tuyển toán, hơn nữa còn là một trong số ít nữ sinh có tư duy khoa học.
Lúc đầu Trâu Tử Khương nhìn thấy Ninh Nam Gia với Bùi Hân đi gần nhau như vầy còn tưởng hai người họ bị hóc môn tuổi mới lớn kích thích nên mới muốn đi thách thức với Chương Chó Điên, nhưng sau đó theo dõi Ninh Nam Gia hai ngày, sau khi nghe không ít ròng rọc cố định, ròng rọc động, định luật bảo toàn cơ năng, công thức tính góc kép của hàm logarit bánh xe để suy ra định luật Lapida, cậu ta không còn muốn đi do thám con đường tình yêu giữa các học giả nữa.
Sau khi hai tuần trôi qua, có một hôm, trong giờ nghỉ trưa Ninh Nam Gia đang ngồi viết một chủ đề cho cuộc thi toán, Chuột con đột nhiên chạy vào tám chuyện với hắn, "Anh Gia, anh Gia, lớp ta vừa chuyển đến một học sinh, từ trường của bọn nhà giàu trung học Lăng Xuyên đến, nghe nói nhà rất giàu."
Trâu Tử Khang đang ngủ trưa, bị âm thanh như lợn chọc tiết của cậu ta làm tỉnh ngay tức khắc, vò đầu hỏi cậu ta: "Kẻ nào nghĩ không thông thế, học ở trường quý tộc không học lại đến trường chúng ta đồng phục xấu xí trường nhỏ nhắn học."
Đồng phục của Lục trung là kiểu bao bố xanh xanh trắng trắng rất ư là cổ điển, cực kì có tính thách thức mắt người xem, rất tối, cơ bản chẳng ai có thể đỡ nổi, kể từ khi thành lập trường đến giờ học sinh luôn phản ánh muốn thay đổi kiểu dáng đồng phục, nhưng nhà trường lại thấy rằng ăn mặc xấu thì không dễ làm học sinh phân tâm, suy cho cùng người xấu thì nên đọc nhiều sách, vì thế mà chỉ luôn nghe mà không làm.
"Cậu ấm trong nhà có tiền á." Chuột con khoa tay múa chân một hồi: "Lớn lên còn không tồi, tự nhiên thấy so với hót gơn còn dễ nhìn hơn, phô trương lắm, có tài xế riêng với vệ sĩ riêng, xe sang, một cái xe tương đương với một căn biệt thự ở Lâm Giang, lái trên đường em còn lo thay cậu ta bị trộm mất."
Trâu Tử Khang nghe cậu càng nói càng tò mò: "Rút cục là ai, thành phố D bọn mình có người như này luôn?"
Chuột con vắt não trong giây lát, đột nhiên hô lên: "A, tao mới thấy cậu ta đến văn phòng, hình như có người gọi cậu ta là cậu Khương, Khương gì nhỉ..."
Cậu ta đang suy tư, Ninh Nam Gia đột nhiên tiếp lời: "Khương Bắc Dư."
"Đúng!" Chuột con kích động vỗ tay a dua: "Chính là cái tên này, anh Gia, anh quả nhiên là nhà tiên tri vũ trụ."
Sau khi không cần đến bệnh viện chăm sóc Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia căn bản không giữ liên hệ với cậu nữa, dần dần cũng không nhớ rõ về người này, bây giờ nghe nói Khương Bắc Dư chuyển đến đây học ngoại trừ bất ngờ thì còn nghi ngờ.
Vừa nghe học sinh chuyển trường là Khương Bắc Dư, Trâu Tử Khang lập tức tỉnh như chó, nhảy cẫng lên vỗ vào bàn kêu: "Em trai Khương Ngật! Cậu ta tới Lục trung làm cái gì? Đến thay anh cậu ta tìm một nơi khiêu chiến với anh Gia sao?"
Chuột con bị phản ứng của cậu ta dọa nhảy dựng, sau khi biết học sinh chuyển trường là em trai Khương Ngật, cậu ta còn không tin hỏi: "Mày nói thật hay giả đấy, tại sao tao cảm thấy cậu ta với Khương Ngật không giống nhau một chút nào cả?"
"Vậy thì có thể là giả rồi." Trâu Tử Khang hạ thấp âm thanh nói với cậu ta: "Trước đó anh Gia còn bảo tao nghe ngóng tin tức của em trai Khương Ngật, không ai rõ ràng hơn tao."
"Nghe ngóng tin tức của em trai Khương Ngật?" Chuột con quay đầu nhìn Ninh Nam Gia, học dáng vẻ hạ giọng của Khang Tử cùng thảo luận: "Không phải là anh Gia làm gì đó với người ta đấy chứ, rồi cậu ấm Khương kia đến tìm kẻ thù ấy?"
"Tao thấy chắc chắn là thế rồi."
...
Hai con người kia thì thà thì thầm trước mặt hắn cứ tưởng hắn tai điếc không bằng, đúng là thiểu năng hết sức, Ninh Nam Gia bị hai đứa kia ồn ào đến chả làm được đề, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài hành lang hít thở không khí.
Vừa đi ra cửa phòng, Ninh Nam Gia liền trông thấy Khương Bắc Dư từ văn phòng đi tới, còn có Chương Vĩnh Thịnh dẫn cậu tới lớp học.
Cách nhau một đoạn hành lang, Khương Bắc Dư có lẽ cũng nhìn thấy hắn rồi, một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thẳng vào hắn, gương mặt cậu nhợt nhạt, tôn lên đôi mắt đen như màu mực trở nên đậm màu hơn và tĩnh lặng hơn.
Bị đôi mắt như thế nhìn Ninh Nam Gia tự nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Xanh Xanh: Halo, dạo này vẫn bị lười! Mà bản dịch của mình chỉ là vừa dịch vừa đọc á, nên là chưa có sự trau chuốt về ngôn từ hay về lỗi chính tả gì cả..