Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 8: Mày dám trêu ghẹo anh Gia?
Ninh Nam Gia hoài nghi Khương Bắc Dư đang giả khóc, nhưng vừa thấy đôi mắt đo đỏ, giống động vật nhỏ có đôi mắt xinh đẹp và ướt át, sau đó liền quên luôn hắn vừa hoài nghi cái gì, tiếng gọi vang lên theo bản năng:
"Được, A Dư, còn đau không?"
Chỉ là hai chữ "A Dư" bình thường, Khương Bắc Dư lại nghe đến hơi ngơ ngác, sau khi phản ứng lại, cậu mới nhếch lên khóe miệng để lộ ra hai cái răng nanh, mặt mày vui vẻ nhìn Ninh Nam Gia:
"Không đau nữa, không đau một chút nào nữa hết."
Nhìn dáng vẻ vui vẻ đến một cách tự nhiên của Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia thở dài trong lòng, trong tâm tâm rất thẳng thắn mà nghĩ cậu ấm quen nuông chiều này đúng là hơi ngốc.
Lúc hai người trước sau về phòng học, Trâu Tử Khang bị Chuột con kéo đi học tâm lí học giáo dục cũng đã quay lại, nhìn thấy Khương Bắc Dư tiến đến, Trâu Tử Khang lập tức mắt phóng ra dao bay tới, biểu tình chán ghét tràn đầy trong mắt.
Vẫn còn chưa kịp phóng ra cái dao ánh mắt thứ hai, Ninh Nam Gia đi phía sau Khương Bắc Dư tiến tới trợn mắt quét tới rất là hung dữ, đồng thời giọng điệu lạnh lùng nói một câu:
"Trâu Tử Khang, không cần mắt nữa thì có thể quyên cho người cần."
Trâu Tử Khang không biết Khương Bắc Dư rút cục cho Ninh Nam gia bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến hắn bảo vệ như thế, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối và cốt khí cá nhân, cậu ta vẫn lựa chọn khuất phục sức mạnh, cố gắng vặn ra một nụ cười, cậu ta nói:
"Anh Gia, em đang tập thể dục cho mắt á, em rất rất thích đôi mắt của em, cực kì cần chúng nó luôn."
Cái tính khí mềm nắn rắn buông này của Trâu Tử Khang vẫn có chút tiền đồ, Ninh Nam Gia không để ý cậu ta nữa, giơ tay vỗ vỗ đầu Khương Bắc Dư ra hiệu cậu trước tiên về chỗ ngồi đi, sau đó hắn liền ra ngoài cầm một cốc giấy lấy cho Khương Bắc Dư một cốc nước ấm:
"Uống đi, nước ở ngoài kia, sau này có thể tự mình lấy cốc uống nước."
Khương Bắc Dư đưa tay cầm cốc, sau đó nâng hai tay giữ cốc đoan chính uống từng ngụm từng ngụm, như một con vật nhỏ uống nước.
Ninh Nam Gia vốn dĩ muốn tiếp tục làm bài, nhưng nhìn thấy động tác của cậu như thế không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn không được cúi người xuống và hạ giọng trêu ghẹo:
"Này, cậu ấm, em nói xem, em có phải là con gái thật không đấy? Động tác uống nước này của em đến cả thục nữ cũng không làm tốt được như thế."
Khương Bắc Dư mím mím bờ môi bị nước thấm ướt, mặt mày khó hiểu nhìn hắn, "Anh Nam Gia, em có phải là con trai hay không, anh mới nãy ở nhà vệ sinh cũng thấy được mà? Anh muốn em lại cởi một lần cho anh xem không?"
Ninh Nam Gia chòng ghẹo không thành lại bị chòng ghẹo lại ngớ người ra, còn chưa kịp nói gì, Trâu Tử Khang ngồi phía sau hắn đã vỗ bàn rồi:
"Thằng nhóc thối mày nói cái gì, mày dám chòng ghẹo anh Gia, tao thấy mày chán sống rồi đấy?"
Tiếng của cậu ta không nhỏ chút nào, mặc dù vẫn chưa đến giờ vào lớp, học sinh trong lớp không nhiều, nhưng người nghe thấy âm thanh cơ hồ đều quay đầu nhìn tới, Chuột con nhiều chuyện nhất, vội vàng cúi người hỏi một câu:
"Khang Tử, mày nói cái gì, mày nói cái gì, anh Gia chòng ghẹo ai cơ?"
Trâu Tử Khang hung tợn trừng Khương Bắc Dư, nghe thấy thế mà phân tâm đáp: "Không phải anh Gia chòng ghẹo ai, là..."
Cậu ta còn chưa nói xong liền bị giọng nói lạnh lùng của Ninh Nam Gia cắt ngang: "Một người hai người rất rảnh đúng không?"
Anh đại đã cất lời, cho dù tò mò mạnh mẽ đến mức nào đi nữa cũng phải bóp chết nó, Chuột con rụt người lại, ủ rũ quay về chỗ, người khác cũng đồng loạt quay đầu lại vị trí vốn có, Trâu Tử Khang nghẹn một cục tức không xả đi đâu được, trực tiếp nằm bẹp đầu lên bàn.
Sau khi bốn bề đều yên tĩnh, Ninh Nam Gia cầm bút tiếp tục làm đề, vừa mới viết được hai chữ, âm thanh mềm mại yếu ớt của Khương Bắc Dư truyền đến: "Anh Nam Gia, em không chòng ghẹo anh."
Ninh Nam Gia bây giờ nghe được hai chữ "chòng ghẹo", nghe thấy thế bèn dùng bút cách không khí gõ gõ cậu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đưa đầu qua nơi khác, đừng làm phiền anh học bài."
Khương Bắc Dư yên tĩnh một hồi, nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh không phải trùm trường sao? Trùm trường mà cũng phải học tập á?"
Ninh Nam Gia bực mình thít một tiếng, "Trùm trường thời đại mới, chú trọng năm đấm và trí tuệ, em nghĩ ai cũng như anh trai em à, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."
Nhưng hắn ta chính là người đàn ông thô kệch, thậm chí còn cuỗm em gái hắn, Ninh Nam Gia nghĩ nghĩ liền thấy tâm trạng tốt hẳn.
Hắn dứt lời lâu thế rồi vẫn không nghe thấy Khương Bắc Dư nói gì, Ninh Nam Gia hơi hiếu kì quay đầu, liền thấy cậu ấm khép cặp mi dài, khuôn mặt tái nhợt nhuốm màu u ám, hắn đang muốn hỏi làm sao thế, Khương Bắc Dư đã nói trước:
"Anh ta không phải là anh trai của em, Khương Ngật không có tư cách làm anh trai em, Ninh Nam Gia, anh lại nói thế em liền tức giận đó."
Đôi mắt đen sắc sảo nheo lại, cùng với vẻ mềm mại dễ thương, trông rất kì dị, Ninh Nam Gia im lặng một lát, không nhịn được véo lên hai má mềm mại của Khương Bắc Dư:
"Đem cả tên lẫn họ đều gọi anh, là muốn bị đánh nữa à?"
Một bên má bị véo không thể động đậy, Khương Bắc Dư mím mím môi, ánh mắt quét qua từ đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Ninh Nam Gia, một đường quét xuống, rơi vào trái khế trồi lên giữa cần cổ trắng thon của hắn.
Ninh Nam Gia có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên trái khế, giống như màu máu nở trên màu tuyết, lúc nói chuyện trái khế nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, nốt ruồi nhỏ màu đỏ ấy càng tăng thêm ý vị khiến người khác thèm khát, trêu chọc khiến tim người ta ngứa ngáy.
Thấy đôi mắt đen của Khương Bắc Dư bất động nhìn mình, đôi mắt dần dần hạ xuống, mơ hồ để lộ một loại ánh mắt tối tăm, giống ánh nhìn chằm chằm như một con sói hoang săn mồi.
Ninh Nam Gia trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kì quái, lông mày hơi nhíu lại, lúc hắn đang muốn nhìn rõ lại cảm xúc đang lẩn trong mắt của nười kia, Khương Bắc Dư bèn cụp mi mắt, khi che lại ánh mắt, cậu nói:
"Em không muốn bị đánh."
Giọng nói nhẹ nhàng phù hợp với vẻ ngoài nhu thuận, trong tích tắc, những ý nghĩ kì quái mà Ninh Nam Gia vừa nghĩ đến lập tức bị xua tan, hắn thả lỏng ngón tay, nhìn dáng vẻ Khương Bắc Dư cúi đầu, đột nhiên cảm thấy mình giống như lại bắt nạt kẻ yếu lần nữa, suy nghĩ chút chút, hắn nói:
"A Dư, đợi tan học anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon, coi như là đưa em lời xin lỗi."
Khương Bắc Dư cũng không hỏi hắn là xin lỗi cho việc nào, khóe miệng nhếch lên nụ cười đáp: "Vâng ạ."
Trâu Tử Khang ngồi phía sau nghe lỏm một lúc lâu không khỏi dò hỏi: "Anh Gia, em cũng muốn đi, em cũng muốn ăn đồ ăn ngon."
Cậu ta muốn bảo vệ anh Gia – người anh em tốt nhất của mình, không thể để hắn bị thẳng nhóc thối tha Khương Bắc Dư này lừa gạt.
Ninh Nam Gia không thành vấn đề, đang muốn mở miệng, thì thấy Trâu Tử Khang học husky nhe răng trợn mắt trừng Khương Bắc Dư, nếu điều kiện cho phép, phỏng chừng cậu ta phải tru lên hai tiếng, Khương Bắc Dư bị cậu ta dọa đến sợ hãi nép lưng vào tường, mặt mày vốn dĩ không nhiều máu lại nhợt nhạt thêm hai phần.
Ninh Nam Gia thật sự không hiểu Trâu Tử Khang rút cục vì sao sống đến chừng này rồi còn chưa bị ai đánh chết, cầm quyển sách ngăn trước mặt Khương Bắc Dư, hắn nói: "Mẹ mày tối này còn chờ đánh mày, tao khuyên mày nên về sớm, sớm chịu đòn cho xong việc."
Vừa nhắc đến chuyện này, Trâu Tử Khang ngay lập tức cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc, cũng không ồn ào đòi đi ăn đồ ăn ngon nữa.
Sau khi chuông vào lớp vang lên, giáo viên trước tiên giới thiệu với cả lớp về Khương Bắc Dư là bạn học mới chuyển đến, vì tuổi của cậu nhỏ hơn hai tuổi với các bạn trong lớp nên lúc ra chơi giáo viên phụ trách Lí Ngọc đặc biệt đến tìm cậu, hỏi cậu có muốn đổi chỗ ngồi không.
Tiết sau là tiết thể dục, Ninh Nam Gia và Trâu Tử Khang phải đợi đến giờ thể dục mới chịu đi đổi đồng phục thể thao, Khương Bắc Dư đứng bên lan can, cách ba tầng nhìn Ninh Nam Gia đi vòng quanh dãy nhà dạy học đến sân vận động.
Thân hình thiếu niên thẳng tắp mà thon dài, vai rộng eo hẹp, thân cao chân dài, kể cả trong bộ đồ thể thao rộng rãi, cũng có thể khiến người khác hình dung ra được đường nét cơ thể rắn rỏi ở bên trong lớp quần áo đẹp đến nhường nào.
Khương Bắc Dư ngắm nghía, vô tình lơ đãng.
Lý Ngọc đợi rất lâu mà vẫn không thấy câu trả lời, nhịn không được nhắc lại câu hỏi với Khương Bắc Dư một lần nữa: "Bạn học Khương, Ninh Nam Gia tính tình không tốt, hơn nữa còn hay cùng người khác xích mích, đánh lộn, em có muốn đổi chỗ ngồi không?"
Trâm hồn treo ngược cành cây bị kéo trở lại, Khương Bắc Dư lắc lắc đầu: "Không cần, em ngồi bên cạnh Ninh Nam Gia là được rồi."
Lý Ngọc thấy cậu kiên trì như thế thì không khuyên gì nữa: "Vẫy cũng được, nếu Ninh Nam Gia bắt nạt em hoặc em muốn đổi chỗ thì cứ nói với cô."
Khương Bắc Dư lơ đễnh gật đầu.
Sau khi chạy bốn vòng quanh sân bóng, giáo viên thể dục tuyên bố giải tán cho học sinh hoạt động tự do, Ninh Nam Gia duỗi chân duỗi tay đi sang một bên chờ một lát mới đi đáng bóng, Trâu Tử Khang sấn tới:
"Anh Gia, sao anh đối xử tốt với em trai Khương Ngật thế?"
Ninh Nam Gia khó hiểu hỏi lại: "Tốt sao?"
"Đương nhiên tốt rồi." Trâu Tử Khang xòe tay bẻ từng ngón đếm cho hắn biết.
"Thứ nhất anh không đánh cậu ta, thứ hai còn đưa nó đi vệ sinh, thứ ba còn không cho em đánh nó, việc quá quắt nhất là anh còn để nó ngồi cùng bàn với anh, cái chỗ bên cạnh anh em đã mơ ước bao nhiêu năm rồi mà anh có cho em ngồi đâu, nó vừa tới anh đã cho nó ngồi rồi, anh không đối xử tốt với nó chẳng lẽ là để đùa giỡn nó?"
Ninh Nam Gia luôn không có bạn cùng bàn, một là vì hắn không thích bên cạnh có người vướng víu, hai là cũng không có người dám ngồi cùng bàn với hắn.
Nghe thấy câu hỏi móc ra từ phèo phổi cuối cùng của Trâu Tử Khang, Ninh Nam Gia có chút sững sờ, lập tức tỏ ra thái độ sao cũng được nói: "Tốt thì tốt vậy, cậu ấy cũng đâu phải là thằng chó Khương Ngật, mày cứ nhằm vào em ấy làm gì, cứ như mấy bà ngoài chợ thế."
Vừa nghe Ninh Nam Gia nói cậu ta nhiều chuyện như các bà các mẹ, mặt Trâu Tử Khang lập tức đỏ bừng, tắc thở đè thấp âm thanh nói: "Anh Gia, Khương Bắc Dư mặc dù không phải là Khương Ngật, nhưng nó xấu xa chẳng khác Khương Ngật là bao, anh có biết nó..."
Cậu ta còn chưa nói xong đã nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng:
"Ninh Nam Gia!"
Bùi Hân mặc đồng phục thể dục, mái tóc đen như thác nước được buộc lại gọn gàng, để lộ cần cổ thon trắng như tuyết, Trâu Tử Khang vừa thấy cô não liền bị cửa kẹp ngay tại chỗ, lùi về phía sau hai bước quay người bỏ chạy ngay.
Giống như con nai tơ mới bước vào cửa tình.
Ninh Nam Gia nhìn dáng vẻ hoảng loạn bỏ chạy của Trâu Tử Khang mà rơi vào trầm tư, còn chưa kịp nghiên cứu sâu sắc, Bùi Hân đã cầm bóng bàn đi tới trước mặt hắn, cười hỏi:
"Có muốn đánh một trận?"
Bùi Hân là thành viên đội bóng bàn của trường, còn cầm giải cấp tỉnh trên tay, nhưng Ninh Nam Gia đối với người mê đánh bóng không thấy có hứng thú gì, thế là lắc đầu: "Không đâu, các cậu chơi đi."
Mặc dù bị từ chối, nhưng Bùi Hân mất hứng chút nào, cầm cây vợt trên tay cô hỏi một điều khác: "Đúng rồi, trước đó không thấy chỗ bên cạnh cậu có người ngòi, bạn cùng bàn mới của cậu...!là người như nào?"
Cỏ vẻ mọi người đều rất có hứng thú với Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý của Bùi Hân, chậm rãi nói: "Em trai Khương Ngật, vừa mới từ Lăng Xuyên chuyển đến."
Về việc xích mích giữa Ninh Nam Gia với Khương Ngật, căn bản ở ngay lần gặp đầu tiên đã đánh nhau rồi, Bùi Hân biết ít nhiều, nghe vậy trên mặt cô thoáng vẻ ngạc nhiên:
"Vậy cậu..."
Cô vẫn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt Ninh Nam Gia đột nhiên vượt qua cô và rơi vào một hướng nào đó phía sau lưng cô.
Bùi Hân đuổi theo ánh mắt hắn quay người lại, liền thấy Khương Bắc Dư cầm một chai nước khoáng đi qua đây.
Bóng của tán cây đổ lên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, rõ ràng là đang đứng dưới ánh nắng, cô lại cảm thấy chàng trai này toàn thân u ám, từ trong xương cốt toát ra một loại u ám kỳ quặc.
Xanh Xanh: Tự nhiên câu cuối chương này làm tui nhớ đến Tấm Cám dữ á!.
truyen bac chien
"Kẽo cà kẽo kẹt
Dám tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra."
Bé Dư cũng ít có trà xanh lắm..