Em Trai Nuôi Là Người Yêu Bí Mật FULL


Lúc cô được Thiên Tuyết đưa đi được hơn một tiếng, điều mà Trạch Minh cứ thấy có gì đó bất ổn, anh chợt nhớ ra, chiếc xe được Thiên Tuyết lái đến cùng thương hiệu với xe của Tô Hiểu Linh, anh lại nghĩ tới tại sao hai người lại cùng họ Tô, cùng dùng chung một thương hiệu xe, màu sắc y hệt, điều đặc biệt lại cùng là người quay quanh Hy Lâm.

Dù anh khá đa nghi, nhưng nếu để đảm bảo an toàn của cô thì cũng không có gì là quá đáng.

Nghĩ rồi anh liền lấy điện thoại gọi ngay cho cô, nhưng điện thoại của cô lại bị tắt, rõ ràng anh đã kêu cô luôn bật điện thoại, không có lý do gì để cô không làm theo hết.

Gọi nhiều lần nhưng đều vô ích, Hy Lâm cũng không nói chính xác sẽ đi đâu, anh lập tức liên hệ bên phía cảnh sát, nếu có cảnh sát can thiệp chắc chắn việc tra ra nơi ở của cô sẽ dễ dàng hơn.

Khi đã xác định được địa chỉ, cảnh sát lại nhận được tin có một người khác cũng đã báo án từ nơi đó, đúng lúc này bọn họ đã đến nơi.
Bị ập vào bất ngờ, không kịp trở tay nhưng bọn chúng lại chạy thoát gần hết chỉ bắt được vài tên.

Thiên Tuyết chứng kiến từ xa, Tô Hiểu Linh lại gọi hỏi thăm tình hình, Thiên Tuyết dám khẳng định chắc nịch là Hy Lâm đã bị xâm hại, Tô Hiểu Linh được một trận cười lớn không ngớt.

Dù kế hoạch bị bại lộ sớm, nhưng kết quả lại khiến Tô Hiểu Linh vui đến điên dại "Trạch Minh, để xem lần này anh còn thương yêu cô ta được nữa hay không, cô ta bây giờ thật dơ bẩn."

Tại bệnh viện, thuốc đã dần hết tác dụng nên Hy Lâm đã tỉnh táo trở lại, Trạch Minh ngồi nói chuyện với cô một lúc thì người gác cửa bảo có người tên Thiên Tuyết đến.


Nhìn Trạch Minh sắp nổi giận thấy rõ, Hy Lâm nắm tay anh lại nói nhỏ nhẹ "Chuyện lần này, em sẽ giải quyết với cậu ấy, anh yên tâm em không bị lừa nữa đâu."
"Được thôi vậy, anh để người bên ngoài cho em, có chuyện gì em cứ gọi họ, anh phải đi giải quyết đám cặn bã kia đây."
Hy Lâm cười nhẹ nhìn anh đi, thật sự sự bình tĩnh trong cô chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng cô đang rất đau.

Nhớ lại giây phút tồi tệ đó, lúc cánh cửa gần đóng lại, cô đã nhìn thấy Thiên Tuyết, nhưng cô ta chỉ nhìn mà không hề làm gì hết.

Cô muốn biết rốt cuộc Thiên Tuyết có liên quan gì đến chuyện này không hay chỉ là bản năng nhất gan không dám ra mặt.

Thiên Tuyết được cho phép, cô ta chạy một mạch vào trong, vẻ mặt rất hoảng sợ.

Cô ta mếu máo xem khắp người cô, vừa khóc nức nở vừa nói "Cậu có bị làm sao không? Mình xin lỗi, mình không biết nơi đó lại đáng sợ đến như vậy, nếu biết mình đã không đưa cậu đến."
"Vậy cậu đã ở đâu?"
Hy Lâm lạnh giọng hỏi, Thiên Tuyết biết cô đã nghi ngờ, nhưng cô ta không còn cách nào khác, cô ta đã phóng lao thì phải theo lao vì vậy cô ta vẫn nhất quyết tỏ ra vô tội đến cùng.

"Cậu… cậu nghi ngờ mình sao, mình… mình đi đâu cậu cũng biết mà.

Tiểu Tịch, mình là bạn thân của cậu, tại sao mình phải hại cậu chứ?"
Thiên Tuyết kích động, giải thích rất nhiều, Hy Lâm cười nhẹ nắm lấy tay Thiên Tuyết trấn an.

"Mình đâu có nói là nghi ngờ cậu, mình mình chỉ sợ cậu xảy ra chuyện giống mình."
Thiên Tuyết bỗng chốc đơ người ra, trong lòng tự dưng lại thấy áy náy, nhưng sự áy náy này không giữ được lâu, cô ta lại tiếp tục giả vờ tiếp, cố ý thăm dò cô.

Cô ta nắm chặt lấy tay cô, tỏ ra cảm động "Tiểu Tịch, cảm ơn cậu vì đã không giận mình.

À mà lúc nãy mình thấy anh cả của cậu đi ra khỏi phòng… chuyện này là…"
"Anh ấy biết mình là con gái lâu rồi, chuyện này không cần phải giấu nữa."
Thiên Tuyết lại tiếp tục hỏi tiếp, có vẻ cô ta còn rất nhiều chuyện muốn làm sáng tỏ giúp Tô Hiểu Linh.

"Vậy anh ấy không ở lại chăm sóc cậu sao? Với lại, cậu… bị như vậy, anh ấy có nói gì không? Ý mình là chắc anh ấy lo lắng lắm."
Hy Lâm đột nhiên lại nhướng mắt lên, cô ghé sát tại của Thiên Tuyết, nói chậm từng chữ, giọng điệu có chút thâm độc.


"Anh ấy nói nhất định sẽ tìm cho ra đám người đó, biến chúng thành hoạn quan hết, sao đó cạo đầu bôi vôi giúp mình xả giận.

Mà đó là đối với nam, còn nữ… chắc là sẽ lột trần cô ta, nhốt vào sở thú cho người ta ngắm."
Nói đến đây tay của Thiên Tuyết đột nhiên không kiểm soát được mà run lên, cô ta quay qua nhìn Hy Lâm lắp bắp hỏi "Còn có cả… phụ nữ… nữa sao?"
Hy Lâm nhếch miệng cười thích chí, cô khoanh tay lại tựa người ra giường nói rất thản nhiên.

"Ừm, lúc mình sắp ngất mình đã thấy cô ta đứng ở ngoài cửa…"
Hy Lâm nói nửa chừng, cô cố ý liếc qua gương mặt không còn giọt máu của cô ta, trong lòng cô cũng không thấy thoải mái, biểu hiện của cô ta đã nói lên tất cả, nhưng cô muốn biết nhất chính là lý do, tại sao từ người bạn thân nhất cô ta lại trở nên độc địa đến vậy.

Trong lòng vẫn muốn cho cô ta một cơ hội để thú nhận, cô cũng sẽ không dồn cô ta đến đường cùng, cô lại nói nốt phần còn lại.

"...!Tiếc một điều là ở đó tối quá mình chỉ thấy chân của cô ta, không kịp thấy mặt nữa."
Thiên Tuyết cười gượng gạo, trong lòng thầm thở phào, nhưng vẫn chưa hết run được "Vậy sao, không nhìn thấy mặt được đúng là tiếc thật."
Ngay ngày hôm sau, Hy Lâm đã có thể xuất viện và đi làm như thường, Thiên Tuyết cũng khá bất ngờ, nhìn cô rất bình thản, không giống như người vừa mới bị cưỡng ép tập thể.

Chính vì lý do này, Thiên Tuyết vẫn cùng cô đi quay để tiện thăm thú tình hình.

Nhưng sau chuyện kinh tởm mà cô ta làm ra để hãm hại cô, mỗi lúc nói chuyện với Hy Lâm cô ta rất hay chột dạ, từ đó càng bộc lộ được nhiều sơ hở.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, Thiên Tuyết vẫn không hề nói gì, Hy Lâm vẫn đang rất kiên nhẫn chờ cô ta tự mình thú nhận ra.

Dù ngoài mặt vẫn đối xử với, Thiên Tuyết như trước đây, Hy Lâm vẫn không quên đề phòng, mọi hành động của Thiên Tuyết cô giả vờ không nhìn nhưng lúc nào cô cũng để ý tới.


Thiên Tuyết đi lấy đồ ăn nhẹ giúp cô, cô ta lại để quên điện thoại trên bàn, đột nhiên điện thoại của cô ta có tiếng tin nhắn tới làm Hy Lâm chú ý, cô liền nghĩ có thể đây sẽ là cơ hội để cô tìm ra lý do.

Cô đưa tay ra cầm điện thoại của Thiên Tuyết lên, là tin nhắn từ chị gái của cô ta, vốn dĩ cô sẽ bỏ nó xuống và chẳng để tâm nữa nếu như nội dung tin nhắn không nhắn đến tên cô.

"Tiểu Tuyết, Lâm Tịch có phải đã chui rút ở nhà không dám vác mặt ra đường không? Sao mấy ngày nay em không báo cáo gì cho chị?"
Vì nội dung tin nhắn này mà Hy Lâm đã bấm gọi cho chị gái của Thiên Tuyết bằng điện thoại của cô ta.

Lúc giọng nói trong điện thoại vang lên, thì đúng lúc Thiên Tuyết cũng trở lại, Hy Lâm mở to mắt quay người lại nhìn Thiên Tuyết.

Trong điện thoại Tô Hiểu Linh vẫn đang nói "Tiểu Tuyết, sao lại im lặng thế, Tiểu Tuyết."
Thiên Tuyết thả túi đồ ăn trên tay xuống, nhanh chóng chạy đến gật lại điện thoại.

Hy Lâm bây giờ rốt cuộc cũng hiểu, cô cười khẩy một tiếng, trong lòng đã không còn chút hy vọng nào.

"Tô Hiểu Linh, Tô Thiên Tuyết, sao tôi lại không nhận ra ngay từ đầu chứ? Hai người quả thật là hai chị em?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận