Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Minh Hiên bị nhéo liền nhếch miệng. Tuy rằng không đau nhưng vẫn phải làm ra vẻ đau đớn để dỗ cô vui vẻ, miệng còn bắt chước theo phim mà kêu. “Bà xã đại nhân tha mạng a, lần sau tiểu nhân không dám nữa.”

Minh Nhan bị bộ dạng kì quái của hắn làm bật cười, tay cũng thả xuống, cười mắng. “Ba hoa.”

“Hắc hắc, bà xã, em có đói bụng không, muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em a.” Minh Hiên thấy cô không giận, lại cầm lấy tay cô hôn vài cái, lấy lòng hỏi.

“Ân, em muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt ô mai.” Minh Nhan suy nghĩ một chút, đột nhiên rất nhớ cái loại hương vị ngọt ngào này.

“Được, anh đi ra ngoài mua cho em ngay. Còn muốn ăn gì nữa không?” Minh Hiên vừa hỏi vừa đứng dậy mặc quần áo.

“Không, chỉ muốn ăn vậy thôi.” Minh Nhan xoay người rồi nói.

“Ân, em ngủ thêm một chút đi. Anh đi rồi quay lại ngay a.” Minh Hiên mặc quần áo xong, dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.

“Được, đi sớm về sớm a.” Minh Nhan đáp trả lại một câu rồi lại đi theo Chu Công chơi cờ .

Bánh ngọt rất nhanh đã được mua về, Minh Hiên gọi cô dậy, đưa một miếng bánh ngọt cho cô, sau đó lại giúp cô pha một tách hồng trà.


Minh Nhan ngồi ở trên giường vừa ăn vừa tán thưởng. “Ngon, ngon quá!” Bộ dáng thỏa mãn kia giống như đã ăn được hương vị ngon nhất của thế gian vậy.

Minh Hiên bị bộ dạng của cô làm cho mỉm cười, tiến lên cắn một miếng bánh ngọt trên tay cô. Minh Nhan xoay người bảo vệ bánh ngọt, gắt giọng. “Anh muốn ăn thì tự đi lấy đi a, không được cướp của em.”

“Không thích, anh chỉ thích ăn trong tay em thôi.” Minh Hiên thừa dịp cô chưa kịp phòng bị, lại thành công ăn thêm một miếng nữa.

“Đáng ghét, đều bị anh ăn sạch .” Minh Nhan nhanh tay cầm bánh ngọt cho vào miệng, tránh một hồi lại bị hắn cướp sạch .

Sau khi ăn xong còn mang vẻ mặt khiêu khích nhìn hắn, giống như đang nói: Tên kia, xem anh làm sao mà cướp được nữa.

Minh Hiên buồn cười nói. “Bà xã em rất đáng yêu nga, làm anh nhịn không được muốn hôn nhẹ em.” Nói xong chuẩn bị cúi xuống hôn.

“Khoan đã.” Minh Nhan nhanh chóng đẩy hắn ra, nói tiếp. “Em còn có chuyện chưa tính sổ với anh đây.”

“Hả? Chuyện gì?” Cần thẳng thắn hắn đều đã thẳng thắn cả rồi, hẳn là không còn chuyện gì nữa chứ.

“Trương Lộ Y, gọi là Trương Lộ Y phải không? Người bạn gái trước khi xuất ngoại của anh ấy?” Minh Nhan mừng thầm, thiếu chút nữa đã quên mất người này, không chỉ có một mình cô là từng quen bạn trai, hắn cũng từng có quen bạn gái a. Nếu không tính với hắn thì thật có cảm giác chính mình dường như chịu thua thiệt, may là cô còn nhớ a.

“Ai......” Minh Hiên thở dài. Xem ra hôm nay Nhan Nhan thật sự là muốn lôi chuyện cũ ra để tính, vì thế đành chấp nhận số phận mà giải thích. “Cô ấy không phải là bạn gái anh, những gì em nhìn thấy tất cả là đóng kịch thôi. Trên thực tế cô ấy là bạn gái của Phương Thần Ngạo, lúc ấy là vì muốn em ghen mới cố ý làm như vậy, bất quá dường như không có hiệu quả gì.” Hiện tại còn trở thành chuyện để cô lôi ra tính sổ nữa.

“Đóng kịch a.” Minh Nhan làm bộ bất mãn mân mê miệng, trong lòng lại dâng lên một loại ngọt ngào khác thường, vì phần dụng tâm này của hắn.

“Nhan Nhan.” Minh Hiên gọi. Cô nghe tiếng liền ngẩng đầu, Minh Hiên nhìn ánh mắt của cô rồi nói tiếp. “Nhan Nhan, em không cần để ý chuyện đã qua, em chỉ cần biết rằng trong lòng anh cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình em mà thôi, trước kia là như vậy, hiện tại là như vậy, mà tương lai cũng là như vậy. Những chuyện này em không cần nghĩ đến nữa, về phần trong lòng em có anh hay không, anh sẽ tỉ mỉ đi tìm kiếm, cho dù không có, anh cũng sẽ len lỏi vào từng chút một, em chỉ cần nhận thôi là được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Ân.” Minh Nhan thấp khóe mắt, cảm động nằm ở trong lòng hắn. Trong lòng như có một tiếng nói đang kêu gào “Thương hắn, thương hắn.”

“Em … ư anh.” Minh Nhan ghé vào lỗ tai hắn mơ hồ nói một câu không rõ, cảm động thì cảm động, nhưng có những câu khi cô nói thẳng ra miệng vẫn thấy thẹn thùng.


Minh Hiên sửng sốt một lúc, không phải hắn vừa nghe thấy là ảo giác chứ, Minh Nhan là đang thổ lộ với hắn sao?

“Em nói cái gì, có thể, lặp lại lần nữa không?” Minh Hiên kéo cô từ trong lòng ra, nhìn thẳng vào mắt cô, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, sợ chính mình sẽ nghe thiếu một chữ nào.

“Em ... ư anh.” Minh Nhan như bị thay đổi khí hậu, cái chữ ở giữa kia vẫn là nói hàm hàm hồ hồ, sau khi nói xong liền thẹn thùng quay mặt sang một bên.

Minh Hiên nhụt chí kéo mặt của cô lại, khiến cô nhìn thẳng hắn, vội vàng quát. “Em nói rõ ràng một chút, anh nghe không rõ.” Trì độn cũng thôi đi, vậy mà ngay đến thổ lộ cũng thật không rõ ràng, hại hắn khẩn trương muốn chết.

“Không muốn, em đã nói hai lần rồi, còn muốn em nói gì nữa.” Minh Nhan bị hắn rống liền dâng lên cơn tức, cũng muốn rống lại. Biết ý tứ là được rồi không phải sao, làm gì phải bắt người ta nói rõ ràng như vậy, không biết cô sẽ thẹn thùng sao.

“Em nói hai lần, nhưng không phải anh đều không nghe rõ ràng sao, lặp lại lần nữa, nhanh lên, lặp lại lần nữa.” Hiện tại trong lòng Minh Hiên vô cùng lo lắng, làm sao còn để ý đến phong độ nữa, cũng lại rống lên, dù sao cho tới bây giờ ở trước mặt cô anh đều không có cái loại gọi là phong độ này

“Không muốn.”

“Nói.”

“Không muốn.”

“Nói mau.”


“Em không muốn nói, em muốn đi ngủ, em mệt rồi.” Minh Nhan xấu xa trốn vào trong chăn.

“Nói xong mới cho ngủ, nói nhanh lên.” Minh Hiên lôi cô từ trong chăn ra, không cho cô qua loa đi qua cửa này. Hắn chờ cô thổ lộ đã rất lâu rất lâu rồi, nếu hôm nay để cô qua loa cho qua như vậy, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào cô mới bằng lòng thổ lộ với hắn lần nữa. Trong lòng biết là một chuyện, nhưng nghe chính miệng cô nói ra lại là một chuyện khác, hắn chịu khổ đến hôm này đều vì chờ đợi sự an ủi của cô.

“Không nói.”

“Nói.”

“Không nói.”

“Nói.”

......

Hai người cứ đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ như vậy mà giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Minh Nhan thấy hắn kiên trì, tư thế nếu cô không nói nhất định sẽ không cho cô ngủ, vì thế giận dỗi quát. “Tôi hận anh. Được rồi, tôi nói xong rồi, có thể ngủ chưa?” Nói xong quay đầu đi, bịt kín chăn, nhắm mắt ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận