Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Ba năm sau — Công ty mậu dịch Kiến Tường sản xuất trà, Minh Nhan cùng Tân Vãn đang vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

“Minh Nhan, cậu nghe nói gì chưa? Công ty chúng ta bị tập đoàn Mạc thị của Mỹ thu mua, nghe nói hôm nay phái một tổng tài mới đến đây.” Tân Vãn thần bí hề nằm úp sấp bên tai Minh Nhan nói.

“Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến mình?” Minh Nhan một bộ dáng thờ ơ, dù sao cô chỉ là một trợ lý của quản lí, tổng tài đổi hay không đổi cũng có quan hệ gì đến cô đâu.

“Nghe nói tổng tài mới rất trẻ tuổi, chỉ mới có hai mươi ba tuổi nga. Nhưng lại rất tuấn tú.” Tân Vãn một bộ biểu tình mê trai.

Minh Nhan liếc cô một cái xem thường. “Được rồi bớt mê trai đi, tiểu thư cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non sao?” Hai mươi ba tuổi so với các cô còn nhỏ hơn hai tuổi, so với Hiên Hiên còn lớn hơn hai tuổi, nghĩ đến Hiên Hiên, đã hai tháng không gặp, cũng không biết hắn bây giờ đang bận chuyện gì.

“Uy, cậu nói nhỏ chút, không biết tuổi là bí mật của các cô gái sao, sao có thể lớn tiếng nói ra tuổi của người ta chứ? Nếu tổng tài mới nhậm chức có thể coi trọng mình thì mình cũng không ngại trâu già gặm cỏ non, huống chi tâm lý của người ta còn chưa đến mười tám tuổi đâu.” Tân Vãn nói xong còn xấu hổ cúi đầu, Minh Nhan nhìn thấy xém chút ói ra. [BN: mụi là mụi nhìn chị này, mụi choáng a @@, NV: *haha* để chị ấy tự sướng chút mà =]]]

“Ác, cậu đừng làm động tác ghê tởm như vậy được không, làm mình sắp ói ra rồi.” Minh Nhan thật nhanh dời mắt vỗ vỗ ngực, lại uống một ngụm trà, cùng cô ấy quen biết gần cả đời mà đôi khi vẫn chịu không nổi bệnh mê trai của cô ấy.

“Thiết, cậu thực không có ánh mắt thưởng thức. Đúng rồi Minh Nhan a, cậu tính chừng nào mới đem một thân đồ cổ của cậu đổi lại a. Bộ dạng như cậu bây giờ đừng mong đời này có thể gả ra ngoài.” Tân Vãn nhìn trang phục của cô ấy rồi nhíu mày.

Cô ấy một thân áo dài tay màu đen bảo thủ, đem tất cả dáng người rất tốt đều che dấu, tóc cũng quấn lên đỉnh đầu, trên mặt còn đeo cặp kính mắt to viền đen, đem cả khuôn mặt che khuất một nửa, hoàn toàn đem vẻ xinh đẹp của cô dấu đi.

Lúc tốt nghiệp từ ba năm trước đây Minh Nhan đã cùng bạn trai chia tay, sau lại bị thủ trưởng nơi làm việc quấy nhiễu tình dục, rồi chuyển tới công ty các cô cùng cô bắt đầu lại, liền như vậy đến bây giờ.

Nếu không phải đã gặp qua cô ấy thời đại học xinh đẹp thế nào thì chắc cô sẽ cho rằng cô ấy là một bà cô không ai lấy.

Minh Nhan theo ánh mắt của cô ấy nhìn trang phục trên người, không cho là đúng nói. “Có cái gì không ổn sao? Mình cảm thấy như vậy rất tốt a, có thể tránh đi rất nhiều phiền toái.”

Tân Vãn có chút đăm chiêu nhìn Minh Nhan, cuối cùng nhịn không được mở miệng muốn khuyên nhủ cô. “Minh Nhan a, cậu vẫn là không có cách nào khác thoát khỏi bóng ma bị quấy nhiễu tình dục ở nơi làm việc lúc trước sao? Nghe nói tên chủ nhiệm Lí kia có lần trên đường về nhà bị gặp cướp, còn không cẩn thận bị đánh gãy một bàn tay, lại tra ra hắn tham ô công quỹ, thu chịu tiền boa v.v… dù sao một đống tội danh thật lớn, đời này cũng đừng mong ra khỏi tù. Minh Nhan, cậu......”

“Dừng, dừng......” Minh Nhan nhanh chóng cắt đứt cô, còn nghe cô ấy nói tiếp chắc lát nữa sẽ không cần làm việc mà trực tiếp tan tầm luôn quá.

“Tân Vãn tiểu thư, xin cho tại hạ đính chính một lần, không phải là quấy nhiễu tình dục nơi làm việc gì cả mà chỉ là có một sắc quỷ không cẩn thận để tay hắn lên vai mình, bị mình một phát nắm vai quật ngã văng ra ngoài, sau đó mình không muốn thấy hắn nên đã từ chức. Cho nên trong lòng mình không có bóng ma gì cả. OK? Còn nữa mình muốn làm việc, giờ cơm trưa chúng ta sẽ gặp lại. Bye.” Nói xong lưu loát đứng dậy, cầm cái ly về văn phòng của cô, để lại Tân Vãn một mình nghẹn ngào vì chưa nói lại được câu nào.

Người lãnh đạo trực tiếp đang họp ở trên lầu, cho nên có nửa tiếng rảnh rỗi, tính thời gian cũng có thể đã trở lại rồi. Tuy rằng quản lí Thiệu tính tình rất tốt, nhưng mình cũng không thể quá đáng, dù sao giờ cũng là giờ làm việc, nếu còn cùng Tân Vãn nói chuyện thêm chút nữa cũng không hết, nhiều chuyện là năng lực của phụ nữ, cứ tuôn trào mãi không gì cản nổi. Ai...... Quen bạn mà không để ý a, tự mình mê trai thì thôi đi còn không quên lôi kéo cô.

Trở lại chỗ ngồi nhanh chóng xem hành trình buổi chiều của quản lí một chút, cần gọi điện thoại xác nhận thì gọi điện thoại xác nhận, cần đặt trước nhà hàng thì đặt trước nhà hàng, bận bịu một lúc, rốt cục cũng xong rồi, vừa lòng thu dọn. Lại lấy ra một cái báo biểu bắt đầu dự toán phân tích, tuy rằng quản lí Thiệu không bảo cô làm việc này nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, có thể học thêm cái gì thì học thêm cái đó một chút, sau khi Hiên Hiên trở về cũng sẽ giúp được hắn nhiều việc mặc dù cô đối với mấy thứ này một chút hứng thú cũng không có.

----------------

Lời tác giả: Thật có lỗi do không viết nhiều ngôn tình đô thị nên viết có chút hỗn loạn, mong các bạn thứ lỗi a, nếu có chỗ nào không tốt sẽ chậm rãi sửa lại, chậm rãi trau chuốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui