Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Tới gần giữa trưa, điện thoại nội bộ trên bàn thư ký La vang lên, hắn bị kêu vào giao phó một đống chuyện. Sau đó vội vàng đi làm.

Thế nên không gian lớn như vậy mà chỉ còn lại mỗi Minh Nhan cùng Mạc tổng tài đang vùi đầu làm việc ở bên trong. Công việc của Minh Nhan cũng làm gần xong, nhìn đồng hồ trên tường một chút cũng sắp đến giờ ăn cơm. Trong lòng nói thầm, không biết Mạc tổng tài này có ăn cơm đúng giờ hay không, hay là mình mua thêm một phần cho hắn. Lúc trước còn làm cùng quản lí Thiệu, nếu hắn không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, cô thường mua thêm một phần cơm cho hắn, nhưng Mạc tổng tài thích ăn cái gì

Đây thật đúng là vấn đề khó a, có nên đi vào hỏi hắn một chút hay không, nếu đi vào hỏi liệu có quấy rầy hắn làm việc không, lại bị cho là có chút chuyện bé lại xé ra to. Minh Nhan cắn đầu bút trong tay, mâu thuẫn tự hỏi, tuy rằng là vấn đề thực nhàm chán nhưng lúc này cô thật sự đang rất nhàn rỗi.

Đột nhiên bút trong tay bị rút ra, Minh Nhan cả kinh, ngẩng đầu lên, thì ra không biết từ khi nào Mạc tổng tài đã đi ra, lúc này đang đứng ở bên cạnh bàn của mình, cô cau mày nhìn cây bút trong tay hắn, mặt trên của bút vẫn còn ánh lên nước miếng mà cô làm dính vào đó.

Minh Nhan cảm thấy trên mặt nóng lên, nhanh chóng lấy lại bút trong tay hắn, bỏ vào trong ống đựng bút, lúc này bên người đột nhiên vang lên một giọng trêu chọc. “Cây bút này ăn ngon không?”

“Ngon, có vị dâu tây.” Minh Nhan đáp lại theo bản năng, trả lời xong mới nhớ lại mình vừa nói cái gì. Bên tai truyền đến một trận cười sang sảng, Minh Nhan hận đến nỗi không thể tìm ngay một cái lỗ mà chui vào.

“Đừng trốn nữa, bàn này là gỗ thật, không có lỗ.” Nói xong thì người nào đó cười càng thêm càn rỡ.

Minh Nhan tiếp tục cúi đầu, nhưng hiện tại mặt cô vừa đỏ còn cộng thêm vài phần phẫn hận, không biết ai đã nói vị Mạc tổng tài này là người hiền lành, người đó nhất định là có mắt như mù, có người hiền lành nào lại không kiêng nể gì mà giễu cợt người khác như vậy chứ!

[Tác giả: Hình như ngày hôm qua người ta đã bóc vỏ tôm cho ngươi, sau đó chính là ngươi nói người ta hiền lành không phải sao! Minh Nhan: bậy bậy bậy, nhất định là ngươi mắt mờ nghe lầm, ta tuyệt đối không nói gì cả, ai nghe được là ta nói xin giơ tay lên, 123, không có ai giơ tay, cho nên đúng là ta không nói gì cả. Tác giả [soi gương rồi hối tiếc]: Chẳng lẽ ta thật sự già rồi sao, xuất hiện nghe thấy ảo giác?] [NV: có ta giơ tay đây , hic ko ai thèm nhìn tay mình *ủy khuất*; BN: mụi công nhận là tỷ ấy đổi trắng thay đen kinh wá *hắc hắc*]

Mạc tổng tài cười đủ, xoa xoa bụng có chút đau, trêu ghẹo nói. “Nghĩ đến chuyện cô trợ lý của tôi quá đói bụng nên mới có thể thích cây bút‘vị ô mai’ của cô như vậy. Tôi cũng không thể để người khác nói Mạc thị chúng tôi keo kiệt, để cho nhân viên của mình đều phải cắn bút cho đỡ đói, vì thế tôi mời cô đi ăn cơm.”

Minh Nhan nghe vậy ngẩng đầu, tuy rằng trên mặt vẫn còn hồng hồng, nhưng vẫn kiên trì trả lời. “Không cần, tự tôi đi ăn được rồi, tổng tài không cần cố ý mời tôi ăn cơm .” Vẫn là nhanh chân bảo trì khoảng cách với hắn đi, bằng không thực không biết hắn sẽ lấy đề tài gì để trêu mình nữa, chẳng qua lúc trầm tư tự hỏi cô thường thích cắn đầu bút mà thôi. Có việc gì đâu, thế mà hắn lại chuyện bé xé ra to trêu chọc cô.

Nghe thấy cô cự tuyệt, Mạc tổng tài hơi chau mày, tiếp theo làm ra biểu tình đáng thương nói. “Ăn cơm một mình rất cô độc, cô coi như là cùng ăn với tôi đi. Đi thôi.”

“Ách, vậy được rồi.” Ăn cơm một mình quả thật rất cô độc, từ sau khi Minh Hiên ra nước ngoài du học, cô thường xuyên ăn cơm một mình, cái loại cảm giác cô độc này cô hiểu rất rõ, cho nên nghe hắn nói như vậy liền mềm lòng đáp ứng. Trong lòng âm thầm xin lỗi Tân Vãn, thực xin lỗi, hôm nay lại không thể ăn cơm trưa với cậu, nhưng nghĩ lại cô nhóc kia nhân duyên rất tốt, tuyệt đối sẽ không cô đơn .

Bởi vì thời gian nghỉ giữa trưa hơi ngắn cho nên đi ra ngoài ăn đại tiệc khẳng định là không kịp, đi căn tin lại quá mức chói mắt, cho nên chỉ có thể đi quán ăn đối diện công ty thôi, cố gắng một chút.

Bởi vì tối qua vừa mưa, cho nên thời tiết thực mát mẻ, Minh Nhan đề nghị đi ăn mì ô đông, nước lèo nóng ăn vào thực thích, ánh mắt Mạc tổng tài lóe sáng, lập tức gật đầu đồng ý.

Hai người vào quán ăn, gọi hai tô mì, Minh Nhan rút ra một đôi đũa dính nhau, thuần thục tách chúng ra, sau đó trộm ngắm Mạc tổng tài bên cạnh, chờ nhìn hắn xấu hổ. [NV: chị đáng yêu quá a ^__^; BN: đáng yêu a… cái này mụi hok chắc nhưng mừk zề mấy trò chỉnh người khác, tỷ ấy học từ Hiên ca khá nhìu nha, tỷ cứ từ từ sẽ thấy hết =]] ]

Cô đoán rằng người xuất thân như tổng tài này nhất định chưa ăn qua ở các quán bên đường như thế này, chắc chắn cũng chưa thấy qua loại đũa dính nhau này, ha ha, như vậy chờ đó mà nghe cô chê cười đi, cô chính là điển hình của chòm sao bò cạp, thù dai a, vừa rồi Mạc tổng tài chê cười cô, cô nhất định phải chê cười lại mới được.

Nhưng sau khi nhìn thấy Mạc tổng tài cũng thuần thục tách hai chiếc đũa ra, cô lại khóc không ra nướcthể tin được hỏi Mạc tổng tài. “Tổng tài đại nhân, trước kia anh có dùng qua loại đũa này rồi à?”

Mạc tổng tài liếc nhìn cô một cái, nghiêm trang trả lời. “Không có a.”

“Vậy sao anh lại biết dùng?” Minh Nhan có chút không thể tin, nhớ ngày đó lần đầu tiên cô cùng Hiên Hiên đi ăn ở quán bên đường, lúc lần đầu tiên dùng loại đũa này cô đã bẻ gần hỏng cả ống đũa mới miễn cưỡng tách nó ra làm hai được để dùng. Hiên Hiên càng tuyệt hơn là cầm hai chiếc đũa, bẻ cũng không bẻ liền trực tiếp dùng. Lúc tính tiền, ông chủ nhìn một bàn đầy đũa hỏng, đau lòng nói thẳng. “Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này, xem đây là gì.” Cuối cùng cô phải trả hơn mười đồng tiền cho ông chủ, coi như là mua đũa, ông chủ mới mặt mày hớn hở cho bọn họ đi.

“Có điều gì sao.” Mạc tổng tài thẳng thẳng lưng, làm ra một bộ dạng ‘Tôi là ai a! Có cái gì mà tôi không biết!’ vẻ mặt hào hùng nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Minh Nhan.

Minh Nhan cảm thấy tốt nhất là không cần để ý đến hắn, cần gì vì một chiếc đũa làm bản thân ăn mì không được ngon. Ăn được vài miếng thì phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì, ngẩng đầu thì thấy Mạc tổng tài đang giơ chiếc đũa nhìn cô, cô nhanh chóng nuốt xuống một ngụm mì, hoài nghi hỏi hắn. “Tổng tài đại nhân, sao anh lại không ăn a, khó ăn lắm sao?”

Mạc tổng tài lắc đầu nói. “Về sau ra khỏi công ty cô đừng gọi tôi là tổng tài nữa, nghe thật không được tự nhiên, gọi tôi là Dịch Hiên đi.”

Minh Nhan gật đầu đáp ứng, có chút hồ nghi nhìn hắn, không gọi hắn là tổng tài với lý do hắn nhìn cô ăn mì có liên quan gì đến nhau sao?

Mạc tổng tài tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của cô, xì cười, nói. “Tôi nhìn cô ăn mì vì cảm thấy động tác cô ăn mì rất giống sinh vật nào đó. Hắc hắc......”

Minh Nhan vừa nghe thì khuôn mặt biến đen, câu này giống như đã từng nghe qua, mà cái sinh vật nào đó tiếng Anh gọi là “pig” Tiếng Trung gọi là “heo”. [NV: *ôm bụng cười vật vã*]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui