Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan vừa mở mắt ra, một bó hoa hồng liền được đưa tới trước mặt cô, sau bó hoa là khuôn mặt tươi cười xán lạn của Minh Hiên.

“Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành. Tặng em.” Nói xong đem bó hoa nhét vào trong tay Minh Nhan, sau đó in lại một nụ hôn chào buổi sáng lên má Minh Nhan.

Minh Nhan ngây ngẩn nhận lấy hoa hồng, có chút không được tự nhiên nói. “Làm gì vậy? Mới sáng sớm mà.”

Minh Hiên lấy bình hoa qua, để cô cắm hoa vào, sau đó nhẹ giọng thì thào bên tai cô. “Anh hy vọng mỗi buổi sáng em vừa mở mắt ra liền cảm nhận được tình yêu anh dành cho em.”

Mặt Minh Nhan trong nháy mắt đỏ bừng, hờn dỗi nói. “Anh bị bệnh à, tránh ra, tôi muốn đi tắm.” Sau đó liền vọt vào phòng tắm.

Minh Hiên nhìn thân ảnh mơ hồ của cô trong phòng tắm, cười khẽ ra tiếng, cô thẹn thùng, là hiện tượng tốt nha.

Những ngày tiếp theo, buổi sáng Minh Nhan vừa mở mắt ra liền nhận được một đóa hoa hồng, sau đó thỉnh thoảng sẽ nghe được những lời nói tình tứ của Minh Hiên.

Tuy rằng cảm giác thực lãng mạn, cũng thực ngọt ngào, nhưng cô cảm thấy đây dường như không phải là phong cách của Hiên Hiên, cái loại lời nói tình tứ ngọt ngào đến chết người này được nói ra từ trong miệng hắn khiến cô nghe có chút không được tự nhiên a.


Minh Nhan nằm trên giường, không buồn ngủ, cô chỉ cảm thấy có chỗ không thích hợp, tựa hồ một người đàn ông tẻ nhạt chỉ sau một đêm đã biến thành tình th

Chỉ là có chút kỳ quái, chợt cô nghe thấy cótiếng động, thì ra là Minh Hiên đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đi ra, Minh Nhan tò mò đứng dậy, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến cửa phòng tắm, nắm lấy tay cầm ở cửa, nhẹ nhàng dịch chuyển, may mắn hắn không có khóa cửa, cửa phòng tắm được đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

Chỉ thấy Minh Hiên đang đứng trước gương, vừa sửa lại khuôn mặt tươi cười của mình, vừa không được tự nhiên than thở. “Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà anh yêu.”

“Không được, biểu tình không đúng, lại lần nữa.” Hít vào một hơi, hắn tình tứ nhìn vào gương nói. “Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà anh yêu.”

Gật gật đầu, tự mình cảm thấy vừa lòng, lại cầm lấy di động xem điều tiếp theo. “Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, em có biến thành hình dáng gì đi nữa thì em vẫn sẽ là người mà anh yêu nhất.”

Bấm xuống lại có thêm một câu nữa. “Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với bất cứ người con gái nào, ngoài em, anh sẽ không làm những chuyện đã làm cho em với bất cứ người con gái nào khác, trong lòng anh em là độc nhất vô nhị!”

Bấm xuống lại tiếp một câu nữa. “......”

“Tại sao con gái đều thích nghe những lời nói buồn nôn như vậy chứ, dùng hành động trực tiếp không phải tốt hơn sao, chẳng lẽ chỉ có nói ra mới là thật, còn việc làm thực tế thì lại không hiểu.” Nhìn những lời nói tình tứ buồn nôn mà Lưu Vũ Trạch nhắn cho hắn, Minh Hiên không khỏi oán giận ra tiếng, nếu không phải vì Minh Nhan, đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Bất quá vì Minh Nhan, cho dù chết hắn cũng phải nói. Khẽ cắn môi tiếp tục nỗ lực thực hiện, hy vọng luyện tập xong, ngày mai lúc nói sẽ không bị cứng ngắc như vậy.

Nhìn hắn lắp ba lắp bắp luyện tập một lần lại một lần, ánh mắt Minh Nhan đã ươn ướt, người con trai trước mặt này thực sự yêu cô a, vì cô mà chịu khó luyện tập hết lần này đến lần khác những lời nói tình tứ mà trên căn bản hắn sẽ không bao giờ nói, muốn cho l nói trước mặt cô sẽ được tự nhiên.

Minh Nhan nhẹ nhàng mở cửa đi vào, mặt không chút thay đổi đứng phía sau hắn, Minh Hiên nhìn thấy thân ảnh của cô ở trong gương.

Quá sợ hãi làm rớt di động từ trên tay hắn xuống sàn. Cũng không quan tâm nó có hỏng hay không, vội vàng xoay người ôm lấy Minh Nhan, hoang mang rối loạn mà giải thích. “Nhan Nhan, không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích, đừng rời xa anh, đừng rời xa anh.”


Nhìn người con trai trước mắt cô, sự bình tĩnh hoàn toàn biến mất, nói năng lộn xộn, Minh Nhan nước mắt phút chốc rơi xuống, vừa nghẹn ngào vừa hỏi. “Không phải cái gì, là em không phải người đầu tiên cũng là người cuối cùng anh yêu hay là trong lòng anh, em không phải độc nhất vô nhị?”

“Không phải, phải, cũng không phải. Ai nha......” Nhìn Minh Nhan rơi lệ, Minh Hiên cũng phát điên, vò đầu bứt tai không biết nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào.

Minh Nhan bị bộ dạng quẫn bách của hắn làm phì cười, ôm lấy hắn, nhẹ giọng an ủi nói. “Không cần giải thích, em đều biết, đều biết rồi.”

Minh Hiên bị hành động của Minh Nhan làm cho sửng sốt, không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể ngẩn người mặc cô ôm.

Thấy hắn ngơ ngác ngẩn người, Minh Nhan lại cười, buông hắn ra nói. “Em mệt rồi, muốn đi ngủ, anh có muốn ngủ không?”

“Ách, được.” Minh Hiên để mặc cô lôi kéo đi đến bên giường, thấy cô nằm xuống, hắn liền đứng dậy tính đi đến sô pha ngủ, Minh Nhan đột nhiên giữ chặt hắn, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mình, nói. “Đêm nay anh ngủ ở đây đi, chỗ đó lạnh lắm.”

Minh Hiên vừa nghe cô nói thì quá đỗi vui mừng đến có chút kích động đáp. “Được.” Sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô, bất quá thực tuân thủ quy định giữ khoảng cách với cô, không dám chạm vào cô, sợ hãi một hồi lại bị cô đuổi xuống giường.

Minh Nhan thấy hắn cố ý giữ khoảng cách với mình, còn đáng thương mà lui về một bên giường, thở dài, chủ động tiến qua, nằm vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn.

Minh Hiên có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng quá mà kinh ngạc) nhìn cô gái nhỏ đang tiến sát vào lòng hắn, kích động kêu lên. “Nhan Nhan.”


“Ân?” Minh Nhan ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn hắn.

Minh Hiên kìm lòng không được hôn lên bờ môi mà hắn khát khao bấy lâu nay, thân thiết, tham lam, kích động, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi anh đào của cô.

Minh Nhan cũng nhiệt tình đáp lại hắn, thậm chí chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương của mình dây dưa cùng hắn.

Cảm nhận được Minh Nhan nhiệt tình đáp lại, thân thể Minh Hiên nháy mắt nổi lên phản ứng, nếu còn hôn nữa hắn sẽ không thể kiềm chế được, hắn khó khăn ngừng lại nụ hôn này, đem Minh Nhan ôm vào trong ngực cố gắng bình ổn dục vọng của chính mình.

Minh Nhan có chút kỳ quái vặn vẹo thân mình, muốn giãy ra khỏi lòng hắn để xem hắn bị làm sao vậy, hôm nay hắn thực kì quái nga, không hôn cô đến thở hồng hộc mà lại thả cô ra.

Cô xoay người càng làm Minh Hiên thêm khó nhịn, thống khổ gầm nhẹ nói. “Nhan Nhan đừng nhúc nhích, anh sắp không nhịn được nữa rồi.”

Minh Nhan cứng người một chút, lập tức liền hiểu được ‘không nhịn được’ trong lời hắn nói là ý gì, ngẩng đầu lên cười mị hoặc, hôn nhẹ vào bờ môi hắn, nhẹ giọng nói. “Không nhịn được, vậy đừng nhịn nữa là được rồi.”

“Ý em là…?” Minh Hiên nghe cô nói mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng, liền hôn cô thật sâu, kích tình thiêu đốt rốt cuộc áp chế không được mà bộc phát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận