Chỉ trong một đêm Đỗ Thị trao đảo.
Cổ phiếu tuột dốc không ngừng, mọi công xưởng nhà máy đột ngột bị dừng hoạt động do nguyên liệu không chuyển đến kịp.
Khách hàng các bên liên tục gọi điện đòi hàng đòi vốn.
Đỗ Phu Nhân bước xuống xe đi vào công ti, nam thư kí dảo bước đi theo thông báo tình hình cho bà:
"Thưa chủ tịch, Trần Thị đột nhiên rút vốn không đầu tư vào dự án W&B nữa.
Khiến các bên cung cấp hàng hoá đình trệ không chuyển nguyên vật liệu.
Hiện tại công xưởng phải ngừng sản xuất.
Bên khách hàng nghe được tin này cũng đang liên tục đến hỏi."
"Được rồi.
Trước hết trấn an mọi người trong công ti bình tĩnh cố gắng cùng nhau vượt qua sóng gió này.
Gọi điện cho bên khách hàng nói họ không cần lo lắng, chúng ta sẽ giao hàng đúng ngày."
Thái độ của bà chẳng chút bối rối bởi bà đã chinh chiến trên thương trường hai mươi năm.
Đã gặp rất nhiều tình huống như này thế nhưng trong lòng bà biết rõ chuyện lần này không dễ giải quyết chút nào.
Thêm vào chuyện phát hiện con gái mình lại không phải con gái mình khiến bà mấy ngày này vô cùng áp lực, cho dù mạnh mẽ tới mấy cũng phải tới lúc không chịu được.
Bà đi được thêm vài bước nữa đột nhiên cảm thấy hoa mắt ù tai cả người ngã gục xuống.
Người thư kí vội đỡ lấy bà gọi lớn:
"Chủ tịch! Chủ tịch! Mau gọi cấp cứu!"
...
Nghe được tin mẹ Đỗ ngất, Đỗ Gia Hân lập tức lao tới bệnh viện.
Gương mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, cô đẩy cửa phòng hồi sức đặc biệt thấy mẹ Đỗ nằm trên giường bệnh đôi mắt dán chặt vào nhau dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Cô tiến lại đau lòng đưa tay nắm lấy bàn tay của bà, cảm nhận chút hơi ấm trong đó.
"Mẹ em chắc đã mệt mỏi lắm mới ngã xuống như vậy..." Cô nói với anh chàng trợ lí của mẹ.
Anh ta thở dài một tiếng rối nói:
"Thực ra phu nhân mệt không phải chỉ vì chuyện của công ti đâu.
Mà còn vì chuyện của tiểu thư nữa."
"Của tôi?"
Người trợ lí gật đầu nói tiếp:
"Dạo gần đây, phu nhân đã sai tôi theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Bà ấy phát hiện một số chuyện không đúng.
Thực ra bản thân tôi cũng thấy cô chủ giống như biến thành một người khác vậy.
Tôi không rõ đây là chuyện gì nhưng nếu cô muốn khiến phu nhân yên tâm xin cô hãy giải thích rõ ràng với bà ấy."
Đỗ Gia Hân kinh ngạc, cô lùi lại một bước cả người run lên giống như bị bắt quả tang.
Mẹ đã phát hiện ra rồi sao? Đã phát hiện ra cô không phải con gái bà...!Cô biết sớm muộn mình cũng bị phát hiện bởi lẽ cô không phải Đỗ Gia Hân thật sự, cô chỉ là một linh hồn đơn độc ở thế giới khác vô tình lạc đến nơi này chiếm lấy thân xác của Đỗ Gia Hân còn muốn chiếm luôn tình yêu của mẹ cô ấy...
Người trợ lí cũng hiểu được tâm trạng của cô lúc này liền lặng lẽ rời đi.
Sau khi anh ta khép cửa, Đỗ Gia Hân mới có thể bật khóc.
Cô gục xuống bên cạnh mẹ Đỗ nắm chặt tay bà.
Sống lâu như vậy cô lần đầu được cảm nhận tình cảm gia đình, cô lần đầu có mẹ.
Cô rất không muốn, rất không muốn mất đi cảm giác này.
Không muốn mất đi mẹ, không muốn mất đi gia đình nhỏ này...
Cô biết mẹ Đỗ đã tỉnh cũng nghe được câu chuyện vừa nãy.
Mẹ không gạt tay cô ra chỉ cố ý nhắm mắt không chú ý đến cô.
Đỗ Gia Hân biết sớm muộn cô cũng phải nói ra.
"Mẹ...!Từ khi nào mẹ biết con là giả?"
"Đứa nào con gái tôi.
Tôi hiểu nó rất rõ.
Cô rốt cuộc là ma quỷ nơi nào!?? Gia Hân của tôi ở đâu? Ở đâu hả!??" Mẹ Đỗ mở mắt chất vấn cô.
Đỗ Gia Hân lắc đầu cô không biết trả lời thế nào cũng không biết mẹ có tin không.
"Con không biết...!Con cũng không biết vì sao mình lại đến đây.
Cũng không biết Đỗ Gia Hân thật sự đã đi đâu...!Con không biết..."
"Mau buông tay tôi ra.
Cô không phải con gái tôi vậy thì mau cút đi."
Đôi mắt Đỗ Gia Hân đỏ ngầu ngập tràn những tầng nước mắt.
Cô nói:
"Con sẽ đi nhưng xin mẹ cho con cùng mẹ vượt qua sóng gió lần này.
Đến khi mẹ và Đỗ Gia an toàn, con sẽ rời đi."
Đỗ Gia Hân lau nước mắt chỉnh trang lại đầu tóc quần áo.
Sau đó quay người bước đi:
"Mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Chuyện công ti có con lo rồi."
Bà Đỗ nhìn dáng hình quen thuộc sải bước rời đi, trái tim liền quặn lên từng cơn.
Đó rõ ràng là dáng vẻ của con gái bà nhưng lại không phải con gái bà.
Vậy rốt cuộc con gái bà đã đi đâu?? Đã đi đâu chứ??.