Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Sau khi xuống xe, Lâm Dư Hi kéo chân váy lên, chân trần đi trên con đường đá.

Chu Tử Chính nhìn bàn chân sạch sẽ của cô: “Bây giờ cô hơi giống cô bé Lọ Lem chạy ra khỏi buổi dạ vũ, bỏ quên giày thủy tinh đó.”

“Giày thủy tinh và giày cao gót đều như nhau, lừa đảo quá.”

Chu Tử Chính mỉm cười: “Quán bar nào? Ngồi bên trong hay bên ngoài?”

Lâm Dư Hi dừng lại bên một cái bàn tròn nhỏ ngoài một quán bar: “Ở đây đi!” Lúc cô đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cao của bàn tròn, nghe thấy tiếng váy bị rách.

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ than thở: “Chắc là váy bị rách rồi. Nói trước nhé, tôi đền không nổi đâu.”

“Của quý sinh mạng của tôi cũng nằm trong tay cô rồi, tôi còn dám bắt cô đền sao?”

Lâm Dư Hi mấp máy môi, thế mà không thể nào đáp trả được.

Nhân viên phục vụ đến ghi món nghe được câu này, nhịn không được đánh giá hai người, lúc nhìn thấy Chu Tử Chính thì vẻ mặt biến đổi: “Ơ, muốn uống gì ạ?”

“Tequila.” Lâm Dư Hi nói.

“Giống vậy!” Chu Tử Chính nói.

“Không được, anh đang uống thuốc, uống ít rượu thôi, cho anh ấy một ly coca.” Lâm Dư Hi cầm cây viết trên bàn, viết lên miếng lót ly, rồi đẩy đến trước mặt Chu Tử Chính, “Chút nữa tôi uống say, thì anh giúp tôi gọi một chiếc taxi chở tôi về nhà nhé.”

Nhân viên phục vụ nhìn Chu Tử Chính, Chu Tử Chính nhìn địa chỉ trên miếng lót ly một cái: “Coca, thêm đá.”

Lúc nhân viên phục vụ đi khỏi, nháy mắt với một nhân viên phục vụ khác, nói bằng môi một cách rõ ràng: Chu Tử Chính.

Rất nhanh, Chu Tử Chính cảm giác được ánh đèn flash chớp lên từ những góc độ khác nhau. Anh uống một ngụm coca lạnh, trong lòng nghĩ: Ngày mai trên weibo lại viết cái gì đây?

Sau đó, Chu Tử Chính đã thấy được trình độ uống rượu của Lâm Dư Hi và quyết tâm mua say của cô.

Lúc cô uống hết ly thứ 5, Chu Tử Chính hỏi: “Cô đã từng uống say chưa?”

“Chưa!”

“3 năm trước cũng chưa từng à?”

“Chưa!”

“Tôi nghe nói cô đã đến gây rối trong đám cưới của bọn họ hả?”

Hai gò má của Lâm Dư Hi dần dần đỏ ửng lên vì rượu cồn. Cô liếc qua anh một cái, mơ màng, ngẩn ngơ: “Tôi chỉ là đến đó trả lại nhẫn cho anh ta thôi. Anh ta không cần, tôi cũng không thèm.” Cô nằm sấp lên bàn, thì thào: “Bây giờ nghĩ lại, tại sao không quậy cho lớn một chút nữa? Anh ta đã không để ý, thì tôi còn để tâm gì nữa? …… Chỉ là mẹ nó chứ, con nhỏ Vương Vận Kỳ kia khinh người quá đáng, tại sao còn đến gây sự với tôi? Sao anh ta lại thích kiểu phụ nữ như vậy nhỉ…… kiểu phụ nữ nhạt nhẽo như thế…… mắt của anh ta mọc dưới mông rồi.”

Tại sao còn đến gây sự với cô ư? Khóe môi Chu Tử Chính hơi cong lên, bởi vì cô ta nhìn ra trong lòng anh ta còn có cô.

Canh tôm hùm, đừng uống! Trong lòng anh ta vẫn còn nhớ đến bao nhiêu hồi ức liên quan đến cô? Là vì cắt đứt quá dứt khoát, anh ta còn không có cơ hội tạm biệt đoạn tình cảm trong quá khứ? Hay là mất đi rồi, mới biết hối hận?

“Một đêm trước đám cưới, anh ta còn gọi điện cho tôi, nói yêu tôi. Còn hát cho tôi nghe một bài!” Cô chầm chậm hát lên: “I’ll never break your heart…… I’ll be there, for better or worse till death do us apart…… I’ll love you with every beat of my heart, and I swear……”

Trong tiếng hát đứt quãng, từ khóe mắt của Lâm Dư Hi, nước mắt lăn xuống.

“…… I’ll love you with every beat of my heart……”

~ ~ Em yêu anh, bằng mỗi một nhịp đập của con tim ~ ~

Trái tim của Chu Tử Chính vô thức siết chặt lại, anh vươn tay, vén những lọn tóc rơi rải rác trên mặt cô, đối diện với ánh mắt mờ mịt của cô.

Cô gái như thế này, sao anh ta lại đành lòng buông tay chứ?

“Tôi nói cho anh biết, cuộc đời này, tôi chỉ vì anh ta mà say một lần, chỉ một lần này thôi. Sau khi say rồi, thì cái gì cũng cắt đứt hết.” Cô giơ tay lên, vung xuống một cái “Cắt đứt!”

------

Ánh nắng nhảy nhót trên mí mắt, giống như một đứa bé nghịch ngợm đang chọc phá giấc mơ trong đầu.

Lâm Dư Hi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu kem và đèn treo thủy tinh đơn giản tinh xảo. Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, sờ soạng quần áo trên người mình, thở phào một hơi. Cô giở chăn ra, ngồi dậy, thấy mình mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu vàng nhạt bằng lụa. Cô nhìn quanh căn phòng cổ điển tao nhã này, thở dài nặng nề: Xem ra hôm qua mình thật sự say đến không biết trời trăng gì rồi.

Cô đi vào phòng vệ sinh, đồ dùng rửa mặt đều đầy đủ. Cô đánh răng, rửa mặt xong, nghĩ đến một vấn đề quan trọng: quần áo của cô từ trong ra ngoài đều thay ra hết, là ai thay? Đúng rồi, trong nhà Chu Tử Chính chắc chắn có nữ giúp việc. Vậy chiếc váy ngủ và quần lót là của ai đây? Là của bạn gái trước ư? Còn mới nữa?

Còn có một vấn đề càng quan trọng hơn nữa, cô nhìn quanh căn phòng, không nhìn thấy có vật thể nào nhìn như quần áo cả: Chút nữa, cô mặc cái gì về nhà?

Trời ơi, chẳng phải đã đưa địa chỉ cho anh ta rồi sao? Sao anh ta lại kéo mình về nhà rồi?

Lâm Dư Hi hít vào một hơi, mở cửa phòng ra. Phòng ở lầu hai, vừa vặn đối diện với một loạt cửa sổ thủy tinh sát đất rộng lớn ở dưới phòng khách, ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, trời quang không mây. Cô nhìn trái nhìn phải, không có ai cả! Đi ra hành lang nhìn xuống, cũng không có ai cả!

Cô cắn răng, đi xuống cầu thang, nhìn trái ngó phải. Đi đến phòng khách, vẫn không có bóng người.

Một căn nhà trống à?

“Dậy rồi hả!” Giọng nói vang lên trong nhà bếp ở sau lưng. Lâm Dư Hi thò đầu qua nhìn, Chu Tử Chính đang đánh trứng trong nhà bếp.

Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể Lâm Dư Hi thoáng run lên, hai tay vòng qua trước ngực theo bản năng, xoay người lại trong chớp mắt.

Chu Tử Chính không tiếng động cười một cái: “Trong nhà tôi không có quần áo nữ, tôi đã kêu người đi mua rồi, chắc là sẽ đưa đến đây nhanh thôi.”

Lâm Dư Hi nhìn váy ngủ, Chu Tử Chính nói: “Bộ trên người cô là của Trình Tuyền để lại. Chỉ một bộ này thôi, toàn bộ đều là đồ mới.”

“Chẳng phải tôi đã đưa địa chỉ nhà tôi cho anh rồi sao?”

“Miếng lót ly viết địa chỉ bị ướt, địa chỉ bị nhòe mất rồi.”

Xèo ~ ~ Tiếng trứng đổ vào chảo: “Tôi chỉ biết làm mấy món ăn sáng kiểu Tây thôi, bánh waffle, trứng chiên, OK chứ?”

“À…… cám ơn.”

“Uống gì? Sữa? Nước cam? Cà phê?”

“Nước cam được rồi!” Lâm Dư Hi không nhịn được hỏi, “Chẳng phải nhà anh có người giúp việc sao?”

“Nghỉ phép rồi!”

“Gì hả?”

“Khó được khi trong nhà có khách, tôi tự mình xuống bếp, được chứ?”

“Ờ!”

“Cô nhất định phải quay lưng lại nói chuyện với tôi hả?”

Lâm Dư Hi nhìn váy ngủ một cái, cái cổ áo này cũng thấp quá đi: “À, có thể mượn một cái áo của người giúp việc nhà anh không? Tôi hơi…… lạnh.”

“Tôi không biết quần áo của họ để ở đâu nữa? Cô tự đi lên phòng tôi tùy tiện lấy một cái mặc vào đi.”

Mí mắt của Lâm Dư Hi giật giật: “Của anh á?”

“Treo trong phòng để đồ đều sạch hết đấy. Cô cũng biết đó, tôi không có bệnh gì khác mà.”

“……”

Lâm Dư Hi chỉ có thể bất chấp tất cả đi lên lầu, đi đến phòng của anh, đi vào phòng để quần áo. Nhìn căn phòng để quần áo còn lớn hơn phòng khách nhà cô, hai mắt của cô trợn lên: Lần đầu tiên cô thấy có người còn nhiều đồ hơn Ngải Vi, hơn nữa còn là đàn ông. Quần áo của anh ở trong này, cho dù mỗi ngày mặc một bộ mới cũng có thể mặc hơn một năm đấy!

Cô chọn bừa một cái áo sơ mi trắng mặc vào. Đi ra phòng để quần áo, cô nhìn thấy bức tường dán ảnh lên. Thưa thớt vài tấm, trên bức tường rộng lớn này, trông có vẻ cô quạnh. Tấm ảnh toàn một màu đen kia đặc biệt dễ thấy, giống như trên bức tường sạch sẽ này, có một vết dơ lau mãi không đi vậy.

Hi vọng sau khi bức tường này treo đầy hình ảnh, thì bệnh của anh sẽ khỏi hẳn, cô nghĩ vậy. Quá khứ vĩnh viễn không thể nào xóa đi được, dám nhìn thẳng vào mới có thể bước ra vùng tăm tối đó. Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười tự giễu. Đây chính là cái được gọi là có thể chữa cho người, không thể chữa cho mình ư?

Lúc Lâm Dư Hi đi xuống lầu lần nữa, thì Chu Tử Chính đã đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn rồi. Anh ngẩng đầu lên thấy cô mặc áo sơ mi trắng của mình đi xuống cầu thang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rọi lên người cô, ánh sáng rạng ngời. Trái tim của anh bị cái gì đó giật một cái, sau đó anh cảm thấy thân dưới nóng lên rần rần. Anh âm thầm hít vào một hơi, lại từ từ thở ra, hơi cúi đầu xuống, nhìn thân dưới mơ hồ, nhè nhẹ mà rục rịch một cái.

Chào mày, Cảm Giác! Đã lâu không gặp!

Lâm Dư Hi đi đến cạnh bàn ăn: “Tôi muốn gọi điện về nhà.”

Chu Tử Chính đưa di động qua: “Tối qua tôi đã gọi cho ba cô báo bình an rồi.”

Tối qua? Bàn tay bấm di động của Lâm Dư Hi dừng lại.

“Tôi nói cô ngủ rất say, nên không đưa cô về nữa. Ba cô nói được!”

Lâm Dư Hi sửng sốt hai giây, để di động xuống. Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bị người ta bán. Ba cô nói được? Ba, ba không sợ con bị……? Ặc, đúng là không sợ thật!

Chu Tử Chính phết bơ lên bánh waffle cho cô: “Trình độ uống rượu của cô giỏi thật đấy! Thật sự phải đọ với cô, có thể tôi đọ không lại cô nữa ấy chứ.”

Lâm Dư Hi ngại ngùng cười một cái: “Bình thường tôi có uống rượu thuốc.”

Chu Tử Chính cười: “Cô không thích ăn ngọt, có cần bỏ mật ong không?”

“À, không cần đâu.”

“Thử tay nghề của tôi một chút đi.”

Lâm Dư Hi ăn một miếng, gật đầu: “Không tồi!” Cô do dự một chút: “Tối qua tôi có nói gì không?”

“Tối qua cô nói nhiều lắm!”

“Ví dụ như?”

“Cô mắng người rất sâu sắc.”

“……”

“Cô hát rất hay.”

“……”

“Tóm lại là, trên tay cô có điểm yếu của tôi, tôi cũng đã nắm được tẩy của cô……”

Lâm Dư Hi phun một ngụm nước cam ra.

Chu Tử Chính cười ha ha, đưa khăn giấy cho cô, rồi lại lấy khăn giấy lau nước cam trên bàn. Lâm Dư Hi nhận lấy, có chút lúng túng lau lau miệng.

“Như vậy thì tôi cảm thấy công bằng hơn rồi.”

“Anh Chu, tôi là bác sĩ của anh!” Làm ơn chỉnh sửa lại thái độ của anh.

“Là Vince. Bác sĩ cũng sẽ bệnh đấy!”

“Anh Chu……”

“Vince.”

“OK, Vince, chuyện của tôi, tự tôi sẽ xử lý, tối qua bất kể tôi đã nói gì, xin anh coi như chưa từng nghe qua.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Chu Tử Chính ăn một miếng waffle, “Ừm, bỏ hơi nhiều nước rồi.”

Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tối qua lộn xộn thế nào lại đi rượu với anh chứ, còn uống say nữa. Lần đầu tiên trong đời này đã cho anh ta mất rồi! Phì phì phì, nói gì đấy, nói lại, dáng vẻ xấu xí lần đầu tiên say rượu trong đời này đã để cho anh ta thấy mất rồi, còn không biết đã nói biết bao nhiêu lời say xỉn nữa đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui