Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Ngải Vi nhíu mày: “Anh ta là bạn trai tin đồn của cậu, ngoài ra còn là một anh chàng cực kỳ lăng nhăng nữa, sao hả, cậu muốn hãm hại mình à?”

“Nếu như mình nói anh ta không phải là đàn ông chơi bời thì sao?”

“Vậy một đám bạn gái cũ của anh ta là cái giống gì?”

“Bia đỡ đạn!”

Ngải Vi kinh ngạc: “Không phải anh ta chơi bời dữ quá, dính bệnh tình dục, nên mới tìm cậu để chữa đó chứ?”

“Không phải! Tin mình đi, anh ta rất coi trọng tình nghĩa.”

“Vậy, bệnh của anh ta?”

“Sẽ khỏe lại thôi. Đặc biệt là, nếu như gặp được người phụ nữ anh ta yêu, thì càng mau khỏi hơn.”

Ngải Vi khó hiểu nhìn Lâm Dư Hi: “Bạn trai tin đồn trọng tình trọng nghĩa như vậy, sao cậu lại không cần?”

“Bọn mình không cùng một thế giới.”

“Vậy anh ta với mình thì cùng một thế giới à?”

“Phải!” Tuy nhà giàu cũng có chia cao thấp, nhưng nhà giàu siêu cấp của Chu Tử Chính với nhà giàu sơ cấp của nhà Ngải Vi cũng coi như là môn đăng hộ đối rồi.

Ngải Vi nheo mắt lại, liếc cô: “Vậy mình với cậu là quan hệ gì?”

“Thực ra mình với cậu cũng không cùng một thế giới, chỉ là không biết tại sao tiên nữ như cậu cứ thích đến chốn nhân gian này ăn chực uống chùa.”

“Hứ!”

“Dù sao tối mai cậu cũng đi ăn cơm với anh ta, cứ trò chuyện nhiều một chút.”

Ngải Vi chống cằm, tròng mắt đảo một vòng: “Chu Tử Chính à? Mình thật sự chưa từng cân nhắc tới anh ta đấy.”

Lâm Dư Hi vỗ vai cô ấy: “Cân nhắc cho kỹ vào! Mình đi nấu canh óc heo cho cậu.”

“Cậu nấu thật hả?” Ngải Vi chu miệng kêu gào.

-----

7 giờ, Chu Tử Chính đến nhà hàng đúng giờ, 7:01 phút Ngải Vi ung dung bước vào.

“Hi!” Ngải Vi cười tươi như hoa.

“Hi!” Chu Tử Chính mỉm cười nhìn lại, “Liz đâu?”

“Cậu ấy nói có bệnh nhân, nên đến trễ một chút.”

“À! Được, uống chút gì trước nhé?”

“Cho một ly, nước cam!” Ngải Vi nhớ đến cảnh cáo của Lâm Dư Hi: không được uống rượu!

“Ồ?” Giọng hơi lên cao, “Không uống một ly champagne à?”

Ngải Vi vuốt vuốt tóc: “Không cần đâu, thực ra tôi không thích uống rượu lắm.” Câu này nói rất lưu loát, bản thân Ngải Vi cũng tin là thật luôn rồi.

Hai người cứ thế tán gẫu nửa tiếng đồng hồ, Chu Tử Chính có chút mất kiên nhẫn: “Sao Liz còn chưa đến nữa?”

“Ồ, để tôi gọi cho cậu ấy.”

Ngải Vi lấy di động ra bấm số của Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cậu đang ở đâu vậy? Tụi mình đều đói muốn chết rồi này.”

“Gì hả? Sao rồi?! Ôi chao, cái bụng của cậu đúng là tệ thật, nếu bị tiêu chảy thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Ăn chút cháo nhé, ngoan!”

Nét mặt của Chu Tử Chính dần dần trầm xuống, khóe miệng lạnh lùng run lên: Lâm Dư Hi, vậy mà em lại nối dây tơ hồng cho bạn em? Nối qua tơ hồng của tôi ư?

“Sao vậy, Liz không khỏe sao?”

“Phải đó! Chắc là lúc chiều ăn hỏng cái bụng rồi. Nên tôi đã kêu cậu ấy về nhà nấu chút cháo, đừng đến đây ăn thịt ăn cá nữa.” Ngải Vi nói, thuận tiện giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Có thể lên món rồi.”

Ngải Vi chống cằm nhìn Chu Tử Chính, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: “Anh vừa nói lần đầu tiên nhảy dù ở Mỹ đó, như thế nào vậy?”

“Nhảy không thành, gió lớn quá.”

“Gió lớn thì không nhảy được hả?”

“Gió lớn sẽ thổi dù hạ xuống biển.”

“Ồ, vậy lần đầu tiên đã thất bại rồi.”

“Tôi thất bại một lần, tuyệt đối sẽ không thất bại lần thứ hai đâu!” Chu Tử Chính cười với vẻ đầy ẩn ý, “Ngại quá, tôi vào phòng vệ sinh một chút.”

Chu Tử Chính bước nhanh bỏ đi, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Trạch, lập tức tới nhà hàng XX, ăn bữa cơm với Ngải Vi.”

Chu Tử Chính lên xe, bàn tay cầm tay lái siết chặt: “Lâm Dư Hi, em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi tay tôi sao?”

Brừm, xe khởi động, phóng như bay về phía trước.

-----

Lâm Dư Hi về đến nhà, thay bộ đồ Hello Kitty màu hồng mặc ở nhà vào. Tối nay Lâm Chi Hiên có hẹn đánh bài, cô cũng không muốn nấu cái gì, nên làm một gói mì, lấy đồ ăn còn dư từ chiều ra, ngồi trước ti vi, xem phim hay bầu bạn với mì gói.

Bộ phim “Người đến từ ánh trăng” rất nổi, Lâm Dư Hi buồn chán coi hết mấy tập. Nam chính là người ngoài hành tinh, ừm, khá đẹp trai đấy, còn biết siêu năng lực nữa. Haiz, sao nữ chính đều ngu ngơ thế này. Ôi dào, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ngốc sao, vậy, phải chăng không nên bổ não cho Ngải Vi nhỉ?

Lâm Dư Hi tự mình vui vẻ thoải mái bật cười.

“Ding dong!” Chuông cửa vang lên.

Ba không mang theo chìa khóa à?

Lâm Dư Hi mang đôi dép lê màu hồng đi mở cửa: “Ba, sao hôm nay về sớm vậy?”

Sau đó, cô ngây ra rồi. Chu Tử Chính đứng ngoài cửa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt của anh, làm người ta hơi khiếp sợ.

“Ô, chỉ có một mình em ở nhà? Vậy thì tốt qua.” Chu Tử Chính hời hợt nói, đẩy cửa đi vào.

Lâm Dư Hi hoàn hồn lại: “Anh, sao lại…...”

Chu Tử Chính nhìn quanh căn nhà của Lâm Dư Hi, liếc thấy mì gói và đồ ăn thừa trên bàn trà: “Tiêu chảy mà còn ăn mì gói nữa?”

“Ơ, thì mệt rồi, không muốn nấu, tùy tiện ăn một chút thôi.”

Chu Tử Chính xoay người, đánh giá bộ đồ mặc ở nhà của cô từ trên xuống dưới: “Màu hồng à? Tôi đã nói em rất thú vị từ sớm rồi, bây giờ nhìn em giống như là một cô công chúa muốn làm phù thủy vậy.”

“……Anh có chuyện gì sao?”

“Tôi cũng coi như là đã giúp bạn của em một việc lớn, ngay cả một bữa cơm em cũng không mời tôi ăn hả?” Chu Tử Chính khóa chặt ánh mắt của cô, giữa hai hàng chân mày nổi lên một cơn giận nhè nhẹ.

Trong mắt Lâm Dư Hi lóe lên chút chột dạ: “Chẳng phải tối này Ngải Vi mời anh ăn cơm sao?”

“Tôi giúp cho bạn của Lâm Dư Hi, nếu không phải vì em, tôi hoàn toàn không biết cô ta.” Chu Tử Chính bước chậm về phía cô, Lâm Dư Hi không kiềm được mà lui về phía sau.

“Sao hả, em làm bác sĩ lâu quá, muốn đổi nghề làm bà mai à? Nếu là vậy, công việc điều tra lý lịch của em cũng tệ quá đấy. Tôi thích kiểu người nào, em đã điều tra rõ ràng rồi sao?”

Lâm Dư Hi lui về xong một bước lại một bước: “Chỉ là ăn cơm thôi mà. Tôi, tôi thật tình có chút không thoải mái, mới không đến được……” “Phịch” cô đụng vào tường rồi, không còn đường để lui nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh ngày càng ép tới gần. Thế là cô muốn quay người vào phòng bếp, cánh tay của Chu Tử Chính vươn ra, cản đường đi của cô lại.

Mẹ nó, đây chính là dồn vào tường trong truyền thuyết à? Hình như Lâm Dư Hi nghe thấy nhịp tim đập thình thịch, thình thịch của mình.

Khóe môi của Chu Tử Chính hơi cong lên, trong mắt chứa nét cười xấu xa: “Em sợ cái gì? Em biết rõ tôi không thể làm gì với em mà.”

“Tôi là bác sĩ của anh, xin anh tôn trọng một chút!” Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống, che giấu đi nỗi bối rối trong lòng.

Chu Tử Chính cười nói: “Em ăn mặc thế này, nói câu như vậy, không có một chút sức thuyết phục nào hết.” Ánh mắt của anh liếc xuống dưới một cái, từ cổ áo rộng rãi của cô, nhìn thấy được nét xuân sắc. Khoảnh khắc đó, cơ thể của anh cứng lại, trái cổ run run.

Giây phút Lâm Dư Hi nhận ra, nét mặt chợt thay đổi. Một tay cô che cổ áo lại, buồn bực than thầm: Sao hôm nay lại không mặc áo lót chứ?

“Anh, anh có thể tránh ra không?” Lâm Dư Hi thẹn quá hóa giận.

Chu Tử Chính buông tay ra: “Xin lỗi, không phải cố ý nhìn đâu.”

Lâm Dư Hi bước nhanh về phòng, mặc một cái áo khoác vào, cài nút lên đến tận cổ.

“Phòng của em có vẻ mơ mộng thật đấy.” Chu Tử Chính đi đến bên ngoài cửa phòng. Trên vách tường màu trắng gạo dán hình cây và hoa cỏ ảo diệu; ra giường màu hồng, chăn mền hoạt hình búp bê Hello Kitty. Trên tủ áo màu trắng gạo, dán hình Lương Triều Vĩ và TFBoys. Căn phòng nhỏ hẹp đơn giản, đâu đâu cũng là hương vị nhẹ nhàng của cô, nhàn nhạt, thoải mái.

Lâm Dư Hi tức giận: “Chu Tử Chính!” cô ra khỏi phòng, đóng cửa cái “rầm”.

“Em thích Lương Triều Vĩ, TFBoys với Hello Kitty à? Quãng thưởng thức rộng ghê!”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Muốn ăn cơm, tôi đói rồi.”

“……Chỗ tôi không có đồ ăn.”

“Chỗ em có phòng bếp mà, tôi nấu!” Chu Tử Chính xăn tay áo lên.

Thấy Chu Tử Chính bình tĩnh tự nhiên đi vào phòng bếp, đột nhiên trong đầu Lâm Dư Hi không vét được một câu từ chối nào.

Chu Tử Chính mở tủ lạnh ra, chỉ có một chút rau cải và trái cây, không có thịt. Anh lục tới lục lui: “Có rồi, sủi cảo Bến Tàu nè, ăn cái này đi!” Chu Tử Chính lấy sủi cảo và rau cải ra.

Lâm Dư Hi thỏa hiệp: “Để tôi làm cho!”

“Chẳng phải em mệt à?”

“Bây giờ tôi không mệt nữa. Anh ra ngoài ngồi một chút đi.”

Chu Tử Chính nhìn cô một cái, để đồ xuống: “Cũng được!” Chỉ là, anh không đi ra phòng bếp, mà đứng bên cạnh bếp ga.

Lâm Dư Hi ngơ ra hai giây: “Anh ra sô pha ngồi đi!”

“Tôi phải giám sát! Sợ em trách tôi nhìn lén em, rồi bỏ độc vào trong sủi cảo mất.”

“……”

“Tôi thừa nhận là tôi đã nhìn thấy rồi, hơn nữa tôi rất tình nguyện chịu trách nhiệm.”

“……”

Lâm Dư Hi thật tình thua cho sự vô sỉ không biên giới của Chu Tử Chính: “Tôi rất có tránh nhiệm mà nói cho anh biết, chỗ này không thích hợp với anh!”

Khóe miệng Chu Tử Chính cong lên nét cười đã có tính toán sẵn: “Tôi cũng rất có trách nhiệu mà nói cho em biết, tôi đã để ý rồi, thì sẽ không bao giờ buông tay.”

Lâm Dư Hi lại thua một lần nữa! Cô bật lửa lên, nấu nước, rửa rau, không nhìn đến sự tồn tại của anh nữa. May mà, sủi cảo làm sẵn không cần nấu mấy phút thì đã xong rồi.

“Ăn được rồi.” Ăn xong thì đi mau đi, đừng để ba gặp được.

Chu Tử Chính nhìn sủi cảo nóng hổi: “Nóng quá, để nguội một chút.” Anh ngồi trên sô pha, nhìn thấy nữ chính say rượu đang quyến rũ nam chính trên ti vi, “Em cũng thích xem phim này à?”

“Tùy tiện xem đại thôi! Anh thích xem chương trình gì thì tự đổi đi.” Lâm Dư Hi cũng nhìn sủi cảo một cái, “Sủi cảo ăn lúc nóng mới ngon.”

Chu Tử Chính ung dung thong thả gắp một viên sủi cảo lên, cắn một miếng: “Ừm, mùi vị sủi cảo hôm nay đặc biệt ngon.”

Đột nhiên Lâm Dư Hi nhớ tới Ngải Vi: “Anh đi rồi, cứ thế để lại một mình Ngải Vi ở nhà hàng à?”

“Tôi tìm cậu Trạch đến ngồi chung với cô ấy rồi. Cậu Trạch cũng độc thân, cũng muốn tìm vợ, rất xứng đôi.”

Sau đó, Ngải Vi gọi điện thoại đến, Lâm Dư Hi hít sâu một hơi, bắt máy: “A lô!”

“Chu Tử Chính quăng mình ở lại đi mất rồi, tìm một cấp dưới gì gì đó của anh ta đến ăn cơm với mình. Tên kia ngoài mặt thì ăn nói ngọt xớt, nhưng mà giỏi âm thầm hại người nhất đấy.”

“Anh ta tên là Tống Thành Trạch, chuyện của cậu nhờ anh ta mới có thể giải quyết nhanh như vậy được đó. Cậu nên cám ơn anh ta mới đúng!”

“Đừng nói anh ta nữa. Nói trọng điểm đi! Vậy Chu Tử Chính thì sao, không có chút phong độ nào. Anh ta có ý gì chứ? Nửa tiếng trước còn trò chuyện rất tốt, vừa nói cậu không tới nữa, thì nét mặt của anh ta thay đổi liền, sau đó không nói tiếng nào chuồn mất tiêu. Cậu đừng nói là anh ta không có ý với cậu nữa nhé, cho dù đầu mình là óc heo cộng thêm một biển nước Thái Bình Dương thì cũng nghĩ ra được, người mà người ta muốn cua là cậu!” Giọng nói tức giận đùng đùng của Ngải Vi xuyên qua điện thoại, vang vọng trong phòng. “Cậu chuyển lời cho anh ta ấy, nếu anh ta muốn cua cậu thì phải nói tiếng xin lỗi với mình! Nếu không mình nhất định làm cho anh ta cua không thành.”

Đột nhiên di động của Lâm Dư Hi bị giật đi. Chu Tử Chính trịnh trọng nói: “Cô Ngải Vi, thật xin lỗi! Tôi cũng đột nhiên bị đau bụng, nên mới chạy đến nhà của Hi Hi để giải quyết tiêu chảy.”

“……”

“Ngày mai tôi sẽ tặng 100 đóa hoa đồng để tỏ ý xin lỗi chân thành nhất của tôi.”

“……”

“Hi Hi vừa mới nấu sủi cảo cho tôi, tôi phải ăn lúc còn nóng. Lần sau nói tiếp nhé!”

“……”

Điện thoại ngắt mất rồi.

Lâm Dư Hi ngây ra một hồi lâu, rồi mới xoa xoa chỗ đau nhức giữa hai hàng chân mày. Chuyện đã đến nước này, có một số việc không thể giả ngu được nữa, phải nói cho rõ ràng.

“Anh Chu, tôi hi vọng anh hiểu, tôi với anh chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thôi.”

“Cho tới bây giờ, đúng là như vậy.”

“Sau này cũng vậy!”

“Tôi sẽ làm cho em đổi ý.” Chu Tử Chính lại ăn một viên sủi cảo.

“Không thể nào!”

“Em có biết Impossible, thêm một dấu phết, thì sẽ thành I’m Possible đấy.”

“Anh Chu, bệnh của anh sẽ tốt lên thôi. Sau khi khỏe rồi, thì anh sẽ có rất nhiều sự lựa chọn!”

Chu Tử Chính nhìn cô: “Tại sao tôi không thể chọn em?”

“Chúng ta không hợp.”

“Chỗ nào không hợp?”

“Chỗ nào cũng không hợp!”

“Tôi không nghĩ như vậy.”

Lâm Dư Hi cắn mối: “Tình yêu có thể không có giới hạn, nhưng hôn nhân không thể! Tôi chơi không nổi!”

Đột nhiên Chu Tử Chính bị nước nóng trong sủi cảo làm phỏng một chút, anh đặt đũa xuống, đi đến trước mặt Lâm Dư Hi, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: “Tôi cũng chơi không nổi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui