Em Tựa Như Ánh Sáng Sao Trời

Căn phòng lạnh lẽo, bốn phía xung quanh ngôi nhà chỉ có bóng tối chiếu vào, trên trần nhà cũ nát có treo một chiếc đèn tròn cũ kỹ Lăng Diệu mơ hồ thấy được thân ảnh cao lớn của mấy người đàn ông đang bước về phía mình.

Đám đàn ông đó dần dần bước về phía của Lăng Diệu khiến toàn thân cô bất giác run lẩy bẩy.

"A, các người muốn làm gì tôi. Mau buông tôi ra."

"Con nha đầu chết tiệt này còn không ngoan ngoãn để ông đây sủng hạnh, mày thích chết đúng không." Giọng của người đàn ông quát tháo cô gái. Nhưng cô gái kia vẫn ra sức chống cự không cho họ đụng vào thân thể mình.

Bỗng cánh cửa trong phòng tối được mở ra, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông xuất hiện.

Mãi cho đến khi người đàn ông kia đi đến trước mặt của Lăng Diệu cô mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Gương mặt của người đàn ông vô cùng tuấn mĩ, ngũ quan sắc nét đến mức quá đỗi hoàn hảo đang nhìn chằm chằm vào cô. Trong con ngươi đen sâu thẳm kia chất chứa toàn bộ là sự chán ghét. Ngay lúc này, anh ta chỉ muốn bóp chết cô gái trước mặt này. Sao cô ta dám cho người hãm hại vợ của hắn. Vợ hắn cũng là chị họ của cô ta cơ mà. Ngày hôm nay hắn sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết.

"Tiêu Duệ, cầu xin anh buông tha cho tôi. Sau này nhất định tôi sẽ không động đến Cố Mộng Y vợ của anh nữa. Mong anh buông tha cho tôi. Anh hãy nể tình chúng ta là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm mà tha cho tôi có được không. Tôi cầu xin anh. Tôi chỉ nhất thời ghen ghét tình yêu mà anh dành cho chị ta, rõ ràng tôi với anh quen nhau trước, tôi cũng là vị hôn thê của anh và là người lớn lên cùng với anh, sao anh lại vì chị ta mà làm cho tôi thành như thế này cơ chứ. Tôi biết lỗi thật rồi, anh thả tôi đi có được hay không? Tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của anh và Cố Mộng Y nữa, anh thả tôi đi có được hay không?"

Giọng nói của cô gái trở nên hèn mọn, cô ấy muốn sống nhưng ông trời không cho cô ý cơ hội đó. Có lẽ ngay từ đầu cô đã sai, cô không lên người đàn ông trước mặt này, anh ta không phải người dễ dàng nể mặt người khác, đặc biệt cô lại là người động vào vợ của anh ta.


"Buông tha cho cô? Nể tình chúng ta là thanh mai trúc mã sao? Tôi chưa bao giờ coi cô là thanh mai trúc mã cả. Cô nằm mơ à. Cô nghĩ cô có thể bằng như Y Y được sao, một phần của cô cũng không bằng cô ấy, loại rắn độc như cô chỉ lên ở yên một chỗ như thế này. Chỗ này mới là chỗ thích hợp dành cho cô.

Cô dám thuê người làm bẩn Y Nhi may mà tôi phát hiện kịp thời, nếu không thì sẽ không biết điều gì đến cô ấy. Một người phụ nữ đê tiện như cô mà dám cầu xin sự tha thứ của tôi, cô nghĩ mình xứng chắc. Những gì mà cô muốn làm với cô ấy nhất định tôi sẽ trả toàn bộ lại cho cô."

Ngừng một lát anh ta hít sâu một hơi sau đó phẩy tay ra hiệu cho đám đàn ông khi nãy muốn chạm vào Lăng Diệu:

"Các người còn đứng đấy làm gì? Không nhìn thấy cô ta đang thèm khác đàn ông sao?"

Tiêu Duệ vừa nói xong, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho Lăng Diệu, anh dứt khoát quay người rời đi, để mặc cho tiếng kêu van xin thảm thiết của Lăng Diệu.

"Không, tôi cầu xin anh Tiêu Duệ, cầu xin anh tha cho tôi. Tôi không muốn bị vấy bẩn. Mong anh tha cho tôi."

Bóng dáng người đàn ông dần dần biến mất, chỉ còn lại một mình Lăng Diệu cùng với mấy người đàn ông ở bên trong căn phòng lạnh lẽo.

"Tôi xin các anh hãy buông tha cho tôi. Tôi không muốn như vậy, các anh buông tha cho tôi."

"Buông tha cho cô thì sao được, đây là mệnh lệnh của Duệ thiếu, sao chúng tôi dám từ chối. Cô ngoan ngoãn chút đi, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng cô sẽ sung sướng ngay thôi." Giọng nói dâm đãng của người đàn ông văng vẳng bên tai của Lăng Diệu.

"Không, tôi không muốn các người tránh xa tôi ra. Đám súc sinh các người tránh xa tôi ra." Tiếng thét trong vô vọng của cô gái lại bất giác kêu lên một lần nữa.

"Chúng mày còn không mau giữ con đàn bà này lại, định để cô ta la hét đến bao giờ nữa." Người đàn ông kia ra lệnh cho đám đàn em của gã.

"Đừng mà, đừng mà." Tiếng kêu thảm thiết của cô gái yếu hẳn đi thay vào đó lại là tiếng thở dốc vô cùng dâm đãng.

Reng, reng...


Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên làm cho cô gái nằm trên chiếc giường mềm mại thức dậy sau giấc mộng đau khổ.

Cô gái thức dậy, toàn thân đều toát ta một tần mồ hôi mỏng. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ác mộng đó đã theo dăng dẳng theo cô không biết bao nhiêu ngày tháng. Thật sự khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô đã tìm mọi cách để xoá cái ác mộng đó đi nhưng điều đó chỉ là vô vọng. Cô không muốn cuộc sống của mình từng ngày một phải diễn ra như vậy.

Reng, reng.

Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo lên mà không hề có dấu hiệu dừng lại. Vì vậy lực chú ý của Lăng Diệu chuyển sang chiếc điện thoại đang reo kia, sau đó cô liền nhấc máy lên nghe: "Alo, có chuyện gì vậy."

Giọng nói bên kia là tiếng của một người phụ nữ nhưng trong giọng nói đó lại vô cùng cẩn thận cùng cùng với sự quan tâm vô bờ bến: "Tiểu Diệu, con thế nào rồi."

Giọng nói hờ hững của Lăng Diệu vẫn lạnh nhạt như trước: "Vẫn ổn."

"Tiểu Diệu à, ba năm con chưa quay về, con về với mẹ có được hay không? Mẹ và cha đều rất mong con trở về. Sức khoẻ của ông ngoại cũng không được tốt lắm con trở về đi." Giọng nói bên kia chính là mẹ của Lăng Diệu nhưng giọng nói của bà có chút dè chừng, cẩn thận. Bà sợ Lăng Diệu sẽ từ chối ý tốt của mình.

Con gái bà từ năm 13 tuổi đã rời xa nhà sang nước ngoài du học. Mà con bé cũng không một lần gọi điện về hỏi thăm gia đình, chỉ có bà và người thân trong nhà gọi điện để hỏi han con bé. Bà cũng không biết Lăng Diệu từ lúc nào đối với bọn họ lạnh nhạt, xa lạ nhưng bà là một người mẹ sao có thể để con gái của mình đi tha hương bên nước ngoài mà không ai chăm sóc được chứ.

"Con biết rồi. Con cúp máy đây." Lăng Diệu vẫn thờ ơ như trước.


Không phải là cô muốn đối xử xa lạ với bọn họ mà là do chính chướng ngại tâm lý của bản thân cô. Cô không có cách nào chấp nhận mình có thêm một gia đình khác cho dù bọn họ có đối tốt ra sao.

Bản thân của cô cũng không hề thuộc về thế giới này. Đúng vậy, cô là từ một thời không khác xuyên đến cũng chính là xuyên thư từ bên ngoài vào trong cuốn sách này.

Cô xuyên đến cuốn sách này lúc 12 tuổi, là lúc mà mọi chuyện trong cốt truyện chưa hề diễn ra. Cuốn sách này là về thế giới thanh xuân vườn trường cũng có thêm một chút bá đạo tổng tài.

Nhân vật mà cô xuyên đến không phải là ai khác chính là nữ phụ trùng tên với cô Lăng Diệu. Gia cảnh nhà Lăng Diệu vốn môn đăng hộ đối mà nguyên chủ cũng được cha mẹ của mình hết lòng cưng chiều. Nhà họ Lăng và nhà họ Tiêu có hôn ước với nhau đó chính là cô với nam chủ. Hai nhà vốn có giao hữu tốt với nhau vì vậy hai ông cụ trước khi chết liền sắp xếp hôn sự cho hai đứa nhỏ.

Nhưng tưởng chừng mọi chuyện cứ diễn ra suôn sẻ như vậy, nhưng chính vào năm nguyên chủ 13 tuổi biến cố đầu tiên trong câu chuyện bắt đầu diễn ra.

Cha của nguyên chủ bây giờ đồng thời cũng là cha của cô Lăng Diệu Thông vì một ân tình với người bạn của mình mà nhận nuôi nữ chủ Cố Mộng Y.

Từ đây bi kịch cuộc đời bi đát của nguyên chủ bắt đầu diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận