Em ước gì?

Trải qua mấy ngày nghỉ trên đảo, cũng đã đến lúc cả hai phải trở về. Cách thức trở về cũng giống như lúc đến - Bay. Lần này thì Vân Hy đã có kinh nghiệm nên bản thân cũng cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn. 
Về đến nhà, kiểm tra đồng hồ treo tường, thật đúng như lời của Uri đã nói, một tuần trên đảo chỉ bằng một ngày ở đây. Phép thuật thật vi diệu, ít ra nó có thể kéo dài thời gian và cho cả hai thời gian bên nhau nhiều hơn.
Cả hai nhanh chóng tắm rửa và vào phòng khách xem Tivi. Buổi chiều, trước khi rời đảo, họ cũng đã kịp ăn vài món – thật ra chỉ có một mình Vân Hy ăn hết cả thảy. Nhưng lúc này bọn họ lại đang vừa xem chương trình phim cuối tuần vừa ăn trái cây. Vân Hy cứ thuận tay đút hết miếng này đến miếng khác cho Uri mà quên mất là anh ta không có cảm giác thèm ăn hay đói bụng. 
Buổi tối trải qua nhẹ nhàng như thế, ở bên nhau, xem phim cùng nhau, kể chuyện nhau nghe và ngủ cùng nhau. Cả hai giống như cặp vợ chồng mới cưới cứ quấn quýt nhau không rời. Chỉ sau vài ngày ở trên đảo mà thế giới quan của Vân Hy đã thay đổi hoàn toàn. Đúng là tình yêu có sức mạnh biến đổi con người. Cậu từ một thanh niên nghiêm túc, sống có chừng mực thì nay lại như thoát xác trở thành một người hay mơ mộng, hay cười và rất ôn nhu chiều chuộng người mình yêu. Đôi lúc, cậu tự hỏi “Không lẽ ai khi yêu cũng sẽ trở nên bất bình thường?” 
Bản thân Uri tiếp nhận sự thay đổi của cậu như một điều hiển nhiên. Anh còn hay bảo rằng “Em trước kia cứng nhắc quá, giờ thế này hợp với em hơn. Còn trẻ thì nên tận hưởng và sống thoải mái…” Nếu là lúc trước, cậu nghe anh nói câu này có lẽ đã quay sang đáp trả và cho rằng cả hai không cùng quan điểm. Tuổi trẻ không phải là cái cớ cho phép người ta được quyền buông thả, được quyền phóng túng. Nhưng chẳng hiểu sao cậu của lúc này lại đồng ý với anh. Vân Hy còn cười rất vui vẻ và phụ họa theo Uri “Anh nói đúng! Trước đây em đã phí thời gian quá nhiều vào công việc. Em nên tận hưởng cuộc sống này. Có anh bên cạnh, em cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc”. Bầu không khí xung quanh cả hai lúc này như được bao phủ bởi một màu hồng, thật khiến kẻ khác ghen tỵ.
Từ ngày quay lại đất liền, Uri cũng tuân thủ lời hứa không sử dụng phép thuật. Anh học cách sử dụng các đồ vật, làm việc nhà và phụ giúp Vân Hy trong việc kinh doanh buôn bán. Uri rất nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới – cuộc sống không có phép thuật. Nếu bỏ qua những phân vân về việc mình là thần đèn thì nhìn chung cuộc sống này khá thú vị. Anh cảm thấy như mình được sinh ra lần thứ hai cùng với tình yêu của Vân Hy.
Lắm lúc anh cũng vu vơ hỏi Vân Hy “Hai điều ước còn lại em sẽ ước gì?” Vân Hy trầm ngâm suy nghĩ và trả lời “Em sẽ không ước. Nếu ước hết anh sẽ biến mất, em còn muốn cả hai sống đến già.” Uri lúc ấy đang cắm cúi dọn dẹp chợt ngẩng đầu lên nhìn cậu đầy ấm áp. Anh có thể đoán trước câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe Vân Hy nói ra. Nhưng “già” không thể xảy ra với anh,  tuy nhiên, đến lúc đó anh có thể đề nghị Vân Hy ước cho bản thân “trẻ trung” lại. Điều này thì hoàn toàn không phạm vào những điều cấm và trong một lần gặp một người phụ nữ thì anh đã thực hiện được điều ước này.
Hàng tháng có một ngày cuối tuần là thời khắc vàng đối với cả hai. Ngày đó, Vân Hy sẽ cho phép Uri dùng phép thuật. Một mặt, Vân Hy không muốn Uri cảm thấy nhàm chán khi làm người, mặt khác cậu cũng muốn “tận dụng” vào việc đi du lịch. Tuy nhiên việc này cũng không xảy ra thường xuyên vì công việc ở cửa hàng không cho phép cả hai có nhiều thời gian đi chơi. Cho nên, một tháng họ sắp xếp đi xa một lần vào tối thứ sáu – sau khi đóng cửa tiệm đồ cổ. Còn những ngày cuối tuần khác, họ dành thời gian đi loanh quanh, đa phần là đến các khu vui chơi, giải trí, café, ăn uống nào đó. 
Một năm cứ thế trôi qua, cả hai vẫn mặn nồng, quấn quýt như ngày nào. Bọn họ cũng hy vọng cuộc sống sẽ êm ả như thế, mãi mãi như thế, nhưng đời thường không như ta mơ ước. Điều gì đến phải đến, con tim dù có mạnh mẽ thì cũng phải có lúc nhường đường cho lý trí bước lên. Cả hai luôn ý thức được bọn họ không thể mãi mãi bên nhau. Và đối với cá nhân Vân Hy, người luôn mong mỏi tìm ra cách giải thoát Uri khỏi cuộc sống vĩnh hằng lại càng không ngừng tìm kiếm điều gì đó có thể giúp anh. 
Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, cậu thường dành ra một ít thời gian để tìm hiểu các thông tin, bao gồm cả sách cổ, internet và cả những lời kể cổ xưa trong các hội nhóm. Nhưng cái đoạn cổ tự ấy thật mơ hồ, nó không có một lời gợi ý nào cả. Những tưởng hy vọng đã tắt, những tưởng mọi chuyện sẽ như thế cho đến ngày Vân Hy mất, nhưng chợt một ngày, Vân Hy nhận được email từ người tên Terry – người mà một năm về trước đã cho cậu biết về hình ảnh đôi cánh trên cây đèn. 
Nội dung email như sau: 
“Tôi là Terry, mong rằng anh còn nhớ tôi. Tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Một năm qua, tôi vẫn không ngừng bị ám ảnh về hình ảnh đôi cánh. Tôi đã tự mình nghiên cứu và biết được một số điều, nhưng không tiện trao đổi qua email này. Nếu anh còn quan tâm đến điều đó và hiện tại vẫn còn giữ cây đèn, thì xin anh hãy đến nước Anh, địa chỉ bên dưới. Tôi sẽ tài trợ toàn bộ chi phí đi lại của anh. Tôi tha thiết muốn gặp anh. Tôi không thể đến chỗ anh, vì toàn bộ những điều anh muốn biết đều nằm ở chỗ của tôi và tôi rất tiếc không thể mang nó ra khỏi chỗ của mình. Hy vọng sớm nhận được thư trả lời của anh.”
Cuối email anh ta để lại địa chỉ và thông tin liên lạc. Và cũng không quên bảo Vân Hy trong trường hợp nhận lời thì hãy mang theo cả cây đèn. Vân Hy nhìn Uri, vừa vặn nhận được ánh mắt Uri hướng về cậu. Cả hai nhìn nhau như ngầm hiểu. Anh nói với Vân Hy “Hãy nhận lời! Anh muốn biết anh ta đang nắm giữ điều gì. Dù chỉ là hy vọng viễn vông nhưng anh vẫn muốn thử.” Vân Hy vội vàng gật đầu. Hơn ai hết, cậu biết Uri luôn khao khát tự do và dù anh bảo rằng mình đã hết hy vọng nhưng trong những đêm vắng, anh vẫn bất chợt rơi vào cơn ác mộng nào đó và mong được giải thoát. Vân Hy cảm thấy bất lực và không muốn nhìn anh khốn khổ như thế. Mặc dù không rõ người đàn ông Terry đang nắm giữ điều gì, nhưng cậu vẫn phải thử một lần tìm hiểu. Nhất định như thế!
Vân Hy nhanh chóng viết một email trả lời, nội dung là mình sẽ tự đến chỗ Terry và thông báo sẽ đi vào cuối mùa hè này. Sau khi nhấn nút gửi email, Vân Hy xoay sang nhìn Uri và ôm anh thật chật. Trong lòng của cậu đang dâng lên một cảm giác khó tả, dự cảm là lành ít dữ nhiều nhưng vẫn muốn mạo hiểm. Dù có khó khăn và gian nan thì cậu vẫn sẵn sàng đối mặt vì Uri và vì tương lai của cả hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui