Phong cách làm việc của Terry rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Cả ba nhanh chóng giới thiệu và đi thẳng vào vấn đề chính. Anh ta mời cả hai đến một căn phòng thông qua lối đi bí mật phía sau tủ sách trong thư viện. Mặc dù, ban đầu Vân Hy khá căng thẳng, nhưng hiện tại cậu lại bị máu nghề nghiệp xâm chiếm. Cậu quan sát tỉ mỉ từng thứ một và vô cùng thích thú với lối kiến trúc đầy cạm bẫy trong hành lang. Nếu không phải có Terry dẫn đường thì có lẽ cả hai đã bỏ xác lại ở một trong những cái bẫy ấy. Vân Hy nghĩ thế thôi, chứ thực tế với phép thuật của Uri thì việc như thế làm sao có thể xảy ra. Mà từ lúc bước vào tòa lâu đài đến giờ, Uri vẫn mang vẻ mặt trầm ngâm và không đối hoài gì đến cậu. Vân Hy không biết anh đang gặp chuyện gì nhưng tạm thời cậu sẽ không dò hỏi anh về việc này.
Sau mười phút, cả ba cũng đến một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Một cánh cửa nặng nề bằng gỗ đã bị khóa bên ngoài bằng một ổ khóa đen xỉn và cổ xưa. Terry nhanh chóng tra chìa khóa và mở cánh cửa, cả ba bước nhanh vào phòng. Bốn bề toàn sách và sách. Terry chỉ tay vào chiếc sopha màu đỏ sậm được đặt sát cửa ra vào, ra hiệu cho cả hai ngồi xuống, còn mình thì tiến đến kệ sách cao nhất và tìm kiếm quyển sách. Vân Hy được dịp quan sát căn phòng này, ánh sáng không quá tối cũng không quá sáng, sách đa phần là bìa da, một số cái có bìa bằng gỗ, kích thước và trọng lượng tương đối lớn, nếu ước tính tuổi thọ thì có lẽ còn hơn tuổi cả tòa lâu đài này.
Terry mang đến một quyển sách bìa gỗ bọc da thú, bên ngoài quyển sách được chạm khắc hình đôi cánh, giống hệt đôi cánh trên cây đèn mà Vân Hy đang giữ. Anh ta nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế đối diện họ và để quyển sách nặng nề trên đùi của mình. Terry nhẹ giọng:
“Tôi đã tìm thấy nó trong số sách cổ của gia tộc. Nó được giấu kín phía trong một viên gạch của bức tường này và bị những quyển khác che kín. Tôi cũng không thể tìm thấy nó nếu như ngày đó không vô tình đọc được thông tin của anh. Một thời gian dài, tôi đã tìm đọc hết tất cả sách ở đây, mất khá nhiều thời gian vì đa phần là cổ tự. Và gần đây, khi tôi tìm đọc quyển sách sát tường thì phát hiện một cái gờ nhỏ nhô ra. Với truyền thống gia tộc trải qua mấy trăm nay, đâu đâu trong tòa lâu đài này cũng có mật thất và cạm bẫy, như cả hai đã chứng kiến khi đi qua hành lang đến đây rồi đấy, tất nhiên là tôi biết mình đang gặp phải cái gì. Tôi phải mất nhiều thời gian mới lấy được nó. Và tôi đã vô cùng mừng rỡ khi thấy hình ảnh trên bìa sách tương ứng với hình đôi cánh trên cây đèn. Tôi không ngại đem những bí mật của gia tộc kể cho người ngoài vì tôi e rằng các anh đang gặp một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nó có can hệ đến tương lai và tồn vong của cả thế giới nếu rơi vào tay người có tâm địa xấu xa. Tôi biết lai lịch của anh, Vân Hy à, và tôi rất vui mừng khi chiếc đèn rơi vào tay cậu. Đại khái thế này…”
“Anh không cần kể ra đâu, tôi đã biết nội dung bên trong quyển sách đó.” Suốt mấy tiếng đồng hồ, Uri không hề mở miệng thì bây giờ lại đang cắt ngang lời của người khác.
Cả Vân Hy và Terry đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Uri. Anh đi lên, đi vòng quanh căn phòng, ánh mắt dường như tìm kiếm điều gì đó. Uri trầm ngâm nói tiếp. “Bên trong nói về câu chuyện những ác thần và miêu tả 1.001 cách để nhốt họ vào một cây đèn. Sau đó, bắt những ác thần này thực hiện ba điều ước cho người triệu hồi họ, đúng không?” Uri nhìn Terry và hỏi.
Anh ta gật đầu. Từ lúc gặp người đàn ông này, Terry đã có cảm giác rất khác lạ. Ở anh ta dường ẩn chứa một bí mật to lớn nào đó, vừa u ám vừa cổ xưa.
“Nếu anh đọc được cổ tự thì hẳn đã xem đến câu chuyện thứ 1.001 kể về một vị phù thủy bị chính người anh ta yêu lừa vào cây đèn như thế nào rồi phải không?” Uri tiếp tục hỏi và Terry tiếp tục gật đầu.
Vân Hy chợt thấy lạnh cả sống lưng. Phù thủy sao? Không lẽ câu chuyện ấy có liên quan đến Uri?
“Cuối quyển sách này, có một đoạn cổ văn, nhìn qua như là lời giải giúp các ác thần thoát khỏi cây đèn. Nhưng nó lại khá mơ hồ và không có lời gợi ý. Nếu anh để ý, còn có thể nhận ra một ít vết máu khô ở gốc phải của trang cuối cùng. Tôi nói đúng chứ?”
Khi nghe Uri nói đến đây, Terry lập tức lật sách đến trang cuối và đúng thật như lời anh nói, một vết máu khô nằm ở gốc phải của trang sách.
Vân Hy hết nhìn Terry lại nhìn Uri. Cậu rất muốn hỏi: Làm thế nào mà anh biết hết những điều này thế Uri? Nhưng lúc này mọi thứ quá bất ngờ và Vân Hy tin rằng Uri sắp sửa cho mình biết câu trả lời.
Mãi đến thời điểm này, Uri mới nhìn Vân Hy và nhận ra ánh mắt chứa đầy thắc mắc của y. Anh thở dài và nói “Tôi chính là người đã để quyển sách phía sau viên gạch đó.”