Dùng xong cơm trưa, Uri giành phần rửa chén. Và tất nhiên là không dùng phép thuật. Kết quả là tiếng đổ vỡ liên hồi sau đó. Vân Hy giả vờ mắt nhắm, tai không nghe đi thẳng về phía phòng khách. Cậu mở Tivi tua lại chương trình kinh tế ngày hôm qua mình chưa xem. Như thường lệ cũng không có tin tức gì đặc biệt. Xem bản tin độ mười lăm phút thì Uri xuất hiện. Anh ta mang vẻ mặt u ám nhìn bàn tay đầy vết xước của mình. Uri nghĩ mình thật sai lầm khi nhận lời Vân Hy là sẽ không dùng phép thuật. Vân Hy nhận ra bàn tay của anh và bảo anh ngồi xuống sofa để cậu băng vết thương. Vạn sự khởi đầu nan mà, trước khi biết đi thì phải té vài lần chứ sao.
Uri nhận sự chăm sóc của Vân Hy mà lòng cảm động. Trước đây, khi anh chưa bị nhốt vào cây đèn, còn quyền uy và sự giàu có thì người người theo anh, lo lắng và chăm sóc cho anh cũng chỉ vì muốn tiền tài và quyên lực của anh. Tận trong tâm, anh biết cậu thật sự là một người tốt. Nếu cả đời này có thể ở bên cạnh con người này thì còn gì bằng.
Anh nhớ tới những cảnh vui vẻ mà vị thần đèn màu xanh trong phim làm với Aladin. Anh muốn cùng Vân Hy cũng được như thế.
“Cậu đi chơi không? Tôi dùng phép thuật nốt hôm nay thôi.” Uri đề nghị.
“Cũng được nhưng mà đi đâu?” Vân Hy cũng không quá khắt khe.
“Rồi cậu sẽ biết. Thay quần áo và đem vài thứ cậu thích theo đi. Chúng ta sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.” Uri cười bí hiểm nhìn cậu.
Vân Hy thay quần áo rồi vác một cái balo để đựng nước suối, thức ăn, áo khoác, khăn và không quên máy ảnh. Đi chơi mà, tất nhiên không thể thiếu máy ảnh rồi. Cậu hài lòng vác balo lên và đi xuống lầu. Lúc này Uri cũng đã thay trang phục khác, màu xanh nhạt kèm chiếc mũ lưỡi trai làm toát lên vẻ phóng khoáng, tự do tự tại.
Uri lên tiếng: “Chúng ta không cần đi xe, chúng ta sẽ bay.” Vân Hy trố mắt nhìn anh, làm quái gì mà bay được, bay bằng cách nào đây?
Sau cái phất tay, một luồng ánh sáng màu vàng vây lấy thân thể Vân Hy. Chúng xoay hình xoắn ốc và thấm vào da thịt của cậu.
“Phép thuật sẽ giúp cậu. Bây giờ, tôi sẽ hướng dẫn cách bay. Hãy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể và tưởng tượng trong đầu hình ảnh mình đang bay. Từ từ nghiêng người về phía trước, đừng nghĩ mình sẽ rơi, tôi sẽ giữ cậu..."
Vân Hy làm theo hướng dẫn. "Tiếp theo nhấc từng chân khỏi mặt đất…” Uri dùng chất giọng trầm thấp như thôi miên để hướng dẫn Vân Hy. Hai tay của anh đặt nhẹ nhàng bên hông của cậu để giúp cậu khỏi ngã. Hơi ấm từ bàn tay anh thấm qua lớp áo truyền đến da thịt Vân Hy. Cậu cảm thấy mình an toàn trong vòng tay này.
“... Giữ lấy ý nghĩ ấy, chầm chậm đẩy người hướng về phía trước… Đúng rồi, cậu làm tốt lắm, giờ hãy mở mắt ra nào!” Uri nhẹ nhàng nói.
Vân Hy mở mắt ra và nhận ra mình đang lơ lửng. Cảm giác sợ hãi thoáng qua làm cậu hơi chao đảo, Uri nói nhanh “Đừng nghĩ mình rơi, thả lỏng và nghĩ mình đang bay”. Cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng và duy trì tư thế cách mặt đất khoảng nửa mét. Sau cảm giác hoảng hốt thì giờ Vân Hy lại vô cùng thích thú. Cậu nhẹ nhàng hướng cơ thể về phía trước và bay chầm chậm. Uri luôn theo sát bên cạnh, nở miệng cười hài long và nắm lấy tay cậu.
“Bây giờ, chúng ta sẽ bay. Tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn bây giờ nên lúc đầu cậu sẽ cảm thấy chóng mặt nhưng ngay sau đó sẽ thích ngay. Đừng sợ người khác nhìn thấy chúng ta, khi bay chúng ta vô hình.” Nói xong Uri nắm tay cậu kéo nhanh. Vân Hy không dám mở mắt nhìn xung quanh, chỉ nghe tiếng ù ù bên tai. Gió cứ tạt mạnh vào mặt khiến cậu hơi ngộp thở và nhói nhói.
“Mở mắt ra nào, cảnh đẹp lắm!” Uri lớn tiếng nói để át tiếng gió. Vân Hy từ từ mở mắt, cảnh vật xung quanh trôi vùn vụt dưới chân cậu nhưng Vân Hy vẫn có thể nhận ra mình đang bay giữa biển, một vùng mênh mông trải dài xanh ngắt. Tuyệt đẹp. Cả hai bay xuyên qua những đám mây và đôi khi Uri còn làm động tác uốn lượn trên không như đang khiêu vũ với Vân Hy. Vân Hy nhìn anh cười thích thú mà trong lòng chộn rộn không yên.
Hai người đáp xuống một hòn đảo náo nhiệt. Đa phần là người phương tây, ở đây bày bán rất nhiều những món hàng lạ mắt thậm chí kỳ quái. Trẻ con lẫn người lớn đều mang một dấu ấn nhỏ màu đen ở đuôi mắt phải. Mỗi người một dấu ấn khác nhau, có người thì trái tim, người thì bông hoa, người thì dấu thập... muôn kiểu hình xăm nhưng chỉ tại một vị trí. Đôi khi cũng thấy vài người có cùng một kiểu hình. Vân Hy thích thú nhìn và nhanh chóng hỏi Uri “Đây là đâu thế? Tại sao ai cũng có hình xăm ở đuôi mắt? Đồ vật bày bán ở đây thật kỳ lạ à nha.”
“Đây là hòn đảo phù thủy. Hòn đảo này nằm phía bắc nước Anh. Đã được giăng kết giới nên người ngoài không nhìn thấy hoặc có dùng cái mà cậu gọi là vệ tinh hay gì gì đó cũng không thể phát hiện.” Uri giải thích đơn giản với cậu.
Đến một nhà hàng, phía trên đề "Blue Rose", Uri kéo tay Vân Hy bước vào. Nhà hàng được trang trí khá đơn giản nhưng lại rất đặc sắc. Hai tông màu trắng xanh kết hợp liền lạc tạo nên cảm giác hết sức độc đáo. Uri kéo cậu đến bàn cuối cùng, gần cửa sổ, vị trí thích hợp để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phục vụ tiến lại chỗ bọn họ để ghi thực đơn. Uri hỏi Vân Hy muốn ăn gì. Vân Hy bảo tùy anh quyết. Anh nhanh chóng gọi các món ăn bằng giọng Anh chuẩn. Người nọ cầm thực đơn rời đi thì ngay sau một phục vụ khác xuất hiện đặt hai ly nước trên bàn, rất chu đáo và ân cần.
“Cách đây năm trăm năm, hòn đảo này là của tôi.” Uri hướng ánh mắt u buồn nhìn qua cửa sổ ngay bên cạnh họ. Vân Hy nhận ra trong lời nói của anh có chút u sầu nên không hỏi gì mà để anh tiếp tục.
“Tôi cùng hai người bạn đã tìm ra nơi này. Chúng tôi xây dựng các kiến trúc và làm đường xá. Đem những người vô gia cư đến đây sinh sống và làm việc, tạo ra một cuộc sống mới cho họ. Chúng tôi cũng không quên giăng kết giới cho cả hòn đảo. Tới nay thì không một ai hoặc ma quỷ nào có quyền năng phá được nó."
Vân Hy nhạy cảm nhận ra phía sau những lời tường thuật này hẳn là ẩn chứa một câu chuyện buồn.
"Những người cậu gặp trên đường có hình xăm là thế hệ con cháu của những người đầu tiên được sinh sống trên đảo này. Mỗi hình xăm tượng trưng cho một họ. Trước đây, chúng tôi nhóm ba người dùng phép thuật để tạo ra giấy nhập cư thông qua hình xăm đó nên chỉ có những người có hình xăm mới được phép ở đây."
Uri dừng một lúc để hồi tưởng lại câu chuyện của mấy trăm năm trước.
"Sau đó chúng tôi giao việc lại cho Hội đồng tối cao trên đảo. Người mang hình xăm có thể đến và đi khỏi đảo. Điều này cũng giúp hòn đảo phát triển mạnh mẽ và trao đổi hàng hóa để sinh sống.” Uri càng nói càng trầm ngâm.
“Cậu là người triệu hồi nên việc cậu đến được đây cũng không có gì lạ. Những người có hình xăm ở đuôi mắt thì không có phép thuật, họ chỉ có y thuật. Người có phép thuật sẽ có hình xăm giữa trán. Những đứa trẻ được sinh ra ở đây, sẽ thông qua bước đầu tiên để kiểm tra khả năng phép thuật và được Hội đồng của đảo ban hình xăm. Nếu chúng có khả năng thì sẽ được nuôi dạy riêng. Sau khi tôi bị nhốt vào cây đèn thì hòn đảo này đã không còn là của tôi…” Nói đến đây Uri thở dài.
“Hai người bạn của tôi cũng đã không còn trên cõi đời này. Họ là những phù thủy cao quý và tài giỏi nhất mà tôi từng gặp. Mỗi lần được triệu hồi, tôi đều quay về hòn đảo này. Nhưng mấy lần trước đều không được ở lâu vì người triệu hồi rất nhanh chóng đưa ra điều ước, và tôi thì biến mất ngay sau khi hoàn thành điều cuối cùng. Đây là lần thứ tư tôi quay lại đây. Hiện tại, đã khác xa ngày trước, chỉ có nhà hàng này là còn tồn tại thừ thuở sơ khai đến giờ.”
Nghe Uri kể xong, Vân Hy cũng không biết nên nói gì. Cả hai nhanh chóng rơi vào im lặng. Nhưng sự ngại ngùng cũng nhanh đi qua khi phục vụ bày lên một bàn đầy thức ăn. Chết! Vân Hy không nghĩ là mình sẽ xuất ngoại nên cơ bản chỉ mang theo tiền trong nước. Còn Uri là thần đèn ngủ mấy trăm năm rồi, chắc cũng chẳng biết xài tiền như thế nào.
Vân Hy ái ngại nhìn Uri. Nhưng anh như đọc được suy nghĩ của cậu, liền nói “Cậu cứ ăn uống thoải mái đi. Hòn đảo này có đồng tiền riêng, chúng tôi tạo ra từ lúc sơ khai. Luật do chúng tôi tạo ra không ai có thể thay đổi. Họ chỉ dùng tiền của các cậu khi cần giao dịch ở thế giới bên ngoài thôi.” Vân Hy nghe đến đây thì mới an tâm ăn uống.