Đồ ăn ở đây có mùi vị khá lạ, nguyên liệu không có gì đặc biệt nhưng mùi vị lại tươi mát hơn nhiều. Đương nhiên Vân Hy hiểu đó là do cách chế biến và gia vị kèm theo. Nhưng Vân Hy vẫn không biết được là họ để cái gì mà lại có mùi vị đặc sắc như thế. Vân Hy thật sự muốn hỏi Uri nhưng lại thôi.
Ăn xong cả hai tiếp tục đi thăm quan hòn đảo. Uri giới thiệu với Vân Hy rất nhiều thứ và địa danh trên đảo. Hòn đảo không rộng nhưng cũng không nhỏ, đi cả ngày mà vẫn chưa hết. Vân Hy ngỏ ý muốn chụp hình, Uri hơi ngần ngại. Nhưng anh suy nghĩ rất nhanh: Dù gì thì người ngoài cũng có vào được đây đâu mà lo sợ. Bất quá nếu Vân Hy có đem khoe khoang thì cậu cũng không biết giải thích thế nào với người ta. Nghĩ thế Uri nhanh chóng đồng ý và cùng Vân Hy chụp ảnh.
Máy ảnh là một trong những món đồ công nghệ mà Uri vô cùng thích thú khi được nhìn thấy. Một thiết bị giúp giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Vân Hy nhờ Uri chụp giúp mình, thỉnh thoảng cũng nhờ người qua đường giúp cả hai có vài tấm ảnh chung… Buổi sáng trôi qua nhanh, cả hai khá vui vẻ và thích thú.
Đa phần người dân trên đảo đều có nhà ở. Đây cũng không phải địa điểm du lịch mà có nhiều khách sạn. Nhưng ở khu trung tâm vẫn có một vài nơi mở hoạt động kinh doanh khách sạn để dành cho những đôi tình nhân, hoặc những con ma men lạc lối không chốn dừng chân.
“Cho tôi thuê hai phòng.” Uri đến bàn tiếp tân đặt phòng.
“Thật xin lỗi anh, chỗ của chúng tôi không có phòng đơn.” Cậu nhân viên chậm rãi trả lời.
Hình như lúc bước vào nơi này, Vân Hy có để thấy rất nhiều đôi tình nhân tay trong tay ra ra vào vào. Cậu kéo tay Uri “Chúng ta vào nhầm chỗ rồi. Nơi này chuyên dành cho các cặp đôi. Hay là mình tìm nơi khác đi!” - Vân Hy ngập ngừng nói.
Uri thấy vẻ ngại ngần của cậu thì lại sinh ra ý tưởng trêu chọc. “Vậy cho tôi một phòng!” - Vân Hy há hốc miệng nhìn anh. Uri không hiểu ý của cậu sao? Hai thằng đàn ông chen chúc trong khách sạn tình nhân để làm gì.
“Uri à! Tôi nói…” Nhưng Uri không để Vân Hy nói hết câu đã nhanh chóng cầm chìa khóa và kéo cậu đi nhanh qua sảnh.
Trước khi quay đi, Vân Hy mơ hồ nhìn thấy nụ cười thoáng qua của cậu nhân viên. Vân Hy cũng đoán được chín phần ý nghĩa của nụ cười ấy. Và điều này vô tình làm mặt của cậu ủng hồng lên như quả đào.
Uri mở cửa và tìm các công tắc mở hệ thống điện trong phòng. Anh đã được Vân Hy chỉ qua cách dùng rồi nên cũng không khó khăn mà tìm thấy ngay.
Vân Hy vừa gieo người xuống chiếc giường đôi được phủ tấm drap màu hồng phấn sạch sẽ vừa lên tiếng trách móc “Anh không hiểu tôi nói gì à? Tôi bảo đây là khách sạn dành cho các cặp đôi, thế mà anh vẫn khăng khăng đặt phòng, anh muốn người ta hiểu lầm chúng ta hả?”
Uri không trả lời chỉ từ từ tiến đến trước mặt cậu, sau đó vuốt ve gương mặt tức giận của Vân Hy và bảo “Tôi hiểu cậu nói gì nhưng tôi nghĩ phòng đôi thì đã sao? Tính ra thì đặt phòng này tiết kiệm được khối tiền đấy. Người ta nghĩ gì mặc người ta, cậu quan tâm làm gì?”. Giữa lời nói và hành động của anh có chút mâu thuẫn, một mặt thì bảo không có ý gì nhưng vẫn vuốt vuốt má cậu làm Vân Hy càng lúc càng rối.
Anh nói thêm “Mà tôi đã thanh toán tiền phòng cho mấy ngày rồi. Nếu giờ bỏ đi thì mất hết đấy.” Anh thật biết đánh vào tâm lý của người kinh doanh như cậu. Vân Hy nghe đến "mất hết" thì có hơi e dè. Dù sao thì hôm trước cũng đã ngủ cùng anh rồi, cố gắng thích nghi thì cũng xong.
Vân Hy quên mất điều quan trọng nhất: Cậu không chuẩn bị quần áo để đi du lịch vài ngày. Lúc đầu cậu ngỡ là đi chơi đến tối sẽ quay về nhà nhưng thời gian ở đây quá khác biệt nên phải mấy ngày nữa, chính xác là phải ba ngày nữa cậu mới về.
“Uri à! Tôi không mang quần áo... Có thể đi mua không?” Cậu nhìn anh hỏi.
"Tách!" Uri búng tay.
“Cậu quên là tôi còn có thể sử dụng phép thuật à?” Uri cười cười.
Lúc này, cả hai đã thay quần áo mới, cả quần lót cũng được thay luôn. thật ngại ngùng. Không những là quần áo mới mà còn là quần áo đôi, màu sắc, kiểu dáng, phụ kiện đều giống nhau, chỉ khác mỗi kích cỡ.
“Sao anh lại bắt tôi mặc quần áo đôi với anh? Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.” Vân Hy kêu ầm lên.
“À! Sai sót trong lúc dùng phép thuật, cậu thông cảm nhé!” Anh trả lời cho có rồi nhanh chân đi vào toilet.
Sai sót? Ai mà tin nổi cái lý do lấp liếm đó chứ.